Cao Thịnh Phong ngồi ghế bàn long trên đài cao, Lư Nhã Giang và Doãn Ngôn đứng sau hắn, dưới chân là hơn một ngàn đệ tử xếp thành hàng. Cao Thịnh Phong nói: “Theo thám tử hồi báo, tầm nửa tháng tới, đám ngụy quân tử giang hồ sẽ đến dưới chân núi Xuất Tụ Sơn ta. Lần này tham dự có mười một môn phái lớn, hai mươi môn phái nhỏ, tổng cộng hơn ba ngàn người. Chúng ghen ghét Thiên Ninh Giáo ta địa linh nhân kiệt, lại có bí tịch võ học truyền đời, muốn đến cướp bảo tàng Xuất Tụ Sơn ta. Chúng ta phải khiến chúng có mạng tới mà không có mạng về, Xuất Tụ Sơn sẽ là nơi chôn xương chúng! Tả hộ pháp, chín Lệnh thủ hạ của Chu Tước Tôn sứ do ngươi thống lãnh, thủ lối vào phía Tây. Hai Tôn sứ Huyền Vũ, Thanh Long nghe lệnh Hữu hộ pháp, thủ tổng đàn. Bản giáo chủ tự mình dẫn chín Lệnh thuộc Bạch Hổ, thủ lối phía Đông.”
Bốn Tôn sứ khi bị điểm danh lập tức bước ra khỏi hàng quỳ xuống, đợi Cao Thịnh Phong nói hết, lại nhanh chóng lách vào hàng.
Cao Thịnh Phong phân nhiệm vụ xong, lập tức bảo mọi người đi thao diễn. Các đệ tử Xuất Tụ Sơn mỗi tháng sẽ có hai lần dợt trận cỡ lớn, thao diễn đến chai rồi, vậy nên bọn họ cũng không có cảm giác hồi hợp căng thẳng.
Lư Nhã Giang dẫn người tập đến tối, thu đội, đang định về Giang Triều Cư của hắn thì Cao Thịnh Phong phái người tới truyền, vì thế y vội vàng chạy tới Cửu Tiêu Cư nơi Cao Thịnh Phong ở.
Cao Thịnh Phong đứng trong vườn hoa, nghe thấy tiếng bước chân Lư Nhã Giang, từ từ xoay người, Lư Nhã Giang quỳ một gối: “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ.”
Cao Thịnh Phong nói: “Đứng dậy đi.”
Lư Nhã Giang đứng dậy nhưng đầu vẫn cúi.
Cao Thịnh Phong lạnh lùng nói: “Từ khi mặt bản giáo chủ biến đổi, ngươi thật giống như không muốn nhìn bản giáo chủ nữa? Ngươi sợ bản giáo chủ làm bẩn mắt ngươi?”
Thật ra từ trước tới nay Lư Nhã Giang đứng trước Cao Thịnh Phong cũng không bao giờ dám nhìn thẳng hắn, chỉ khi ở phía sau mới chăm chú nhìn, Cao Thịnh Phong lúc này đây tự dưng làm khó dễ thôi.
Lư Nhã Giang rất bất đắc dĩ, đành phải ngẩng đầu, lại phát hiện gương mặt Cao Thịnh Phong đã xấu hơn lần trước một chút: “… Thuộc hạ không dám.”
Cao Thịnh Phong bước tới, vặn nâng cằm y, nói: “Tả hộ pháp, ngươi thấy bản giáo chủ xấu không?”
Vẻ mặt Lư Nhã Giang hơi phức tạp: “Thuộc hạ…”
Cao Thịnh Phong nói: “Ngươi cứ nói thẳng, bản giáo chủ sẽ không trách tội ngươi.”
Lư Nhã Giang suy nghĩ một chút, nói: “Giáo chủ anh minh uy phong, phong tư hơn người, sao có thể chỉ bình phẩm trên tướng mạo được?” Y nghĩ, gần đây Cao Thịnh Phong dường như hỏi y rất nhiều về vấn đề diện mạo, xem ra Cao Thịnh Phong rất để ý chuyện luyện công khiến dung mạo bị hủy. Thế nhưng từ trước Cao Thịnh Phong cũng không tính dễ nhìn, Lư Nhã Giang thật sự không nghĩ tới hắn là người để ý bề ngoài, ngoài cảm khái, lại cảm thấy thông cảm.
Cao Thịnh Phong chậm rãi nói: “Tả hộ pháp, có phải ngươi ngưỡng mộ bản giáo chủ?”
Tim Lư Nhã Giang đập mạnh, thần sắc nháy mắt bối rối: “Thuộc hạ, tự, tự nhiên là ngưỡng mộ giáo chủ.”
“Bất kể bản giáo chủ trông như thế nào?”
Lư Nhã Giang thành tâm nhìn hắn, mắt lấp lánh: “Giáo chủ, thật ra việc này ngươi không cần quá để ý, tướng mạo ngươi từ trước… cũng không bắt mắt mấy, ở trong mắt thuộc hạ, ngươi bây giờ và trước kia không khác là bao, vẫn uy phong như thế. Trong mắt thuộc hạ, bất kể kẻ nào cũng không sánh bằng giáo chủ.”
“Bất, kể, kẻ, nào, cũng, không, sánh, bằng, ta?” Cao Thịnh Phong lặp lại từng chữ, tức nghiến răng. Khó trách Lư Nhã Giang không thích loại hình anh tuấn, xem ra mắt y có vấn đề, gương mặt nhăn nheo sắp nát này mà nói không khác trước là bao?
Lư Nhã Giang nói: “Vâng.”
Cao Thịnh Phong thả cằm y, hừ lạnh: “Tả hộ pháp, không nghĩ tới ngươi biết cách nịnh nọt như thế, học từ ai đấy?”
Lư Nhã Giang cuống quít nói: “Từng câu từng chữ của thuộc hạ đều xuất phát từ chân tâm.”
Cao Thịnh Phong hít sâu một hơi, trừng y, nửa ngày mới nói: “Rốt cuộc thì ngươi ngưỡng mộ bản giáo chủ cái gì? Địa vị giáo chủ của ta, võ công của ta, hay thứ khác?”
Lư Nhã Giang không hiểu sao hôm nay hắn lại hỏi loại vấn đề này, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vừa thẹn vừa sợ, đành nhắm mắt nói: “Thuộc hạ ngưỡng mộ chính bản thân giáo chủ.”
“Nếu có một ngày ta không phải giáo chủ thì sao?”
“Thuộc hạ vẫn sẽ theo giáo chủ.”
“Nếu có một ngày mặt của ta, giọng của ta, tính tình của ta đều thay đổi thì sao?”
Lư Nhã Giang chần chừ một chút, nói: “Thuộc hạ vĩnh viễn trung thành với giáo chủ.”
Cao Thịnh Phong liếc mắt, lại nói: “Bản giáo chủ từ nhỏ đẫ lớn lên cùng ngươi, năm ngươi ba tuổi ta bốn tuổi, khi còn bé bản giáo chủ tè dầm, sợ bị Hữu hộ pháp trách mắng, bản giáo chủ lén đổi chăn nệm với ngươi, nào ngờ són phân ra giường, hại bản giáo chủ phải giúp ngươi giặt chăn.”
Lư Nhã Giang nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Cao Thịnh Phong tức giận, nói: “Chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm, ngươi bắt đầu ngưỡng mộ bản giáo chủ từ năm nào?”
Lư Nhã Giang nghẹn nửa ngày, vốn định nói là năm mười lăm tuổi, nhưng nghĩ lại nếu nói vậy Cao Thịnh Phong nhất định sẽ bảo mình vì hắn ngồi lên vị trí giáo chủ mình mới ngưỡng mộ hắn, vì thế nói: “Thuộc hạ từ lần đầu gặp giáo chủ, đã bị khí độ của giáo chủ cảm phục.”
Cao Thịnh Phong hậm hực nhắc nhở: “Khi đó ngươi mới ba tuổi.”
Lư Nhã Giang chết không hối cải: “Chính lúc đó.”
Cao Thịnh Phong lại nói: “Nói cách khác, khoảng thời gian ba mươi sáu người chúng ta cùng luyện võ, ngươi vẫn chú ý bản giáo chủ.”
Lư Nhã Giang nói: “… Vâng.”
“Vậy năm ngươi bảy tuổi trộm bánh bao của ‘Khoát Đao’, chia cho bản giáo chủ, cũng là vì ngưỡng mộ ta?”
Nghe hắn nhắc tới Hàn Sính, tim Lư Nhã Giang dừng một nhịp, nhưng vẫn theo tiềm thức trả lời: “… Vâng…”
Cao Thịnh Phong tức bốc khói.
Đột nhiên, hắn nhếch miệng cười, nhỏ nhẹ hỏi: “Tả hộ pháp, nghe nói sáng nay ngươi tìm Hữu hộ pháp hỏi về thân thế của mình?”
Lư Nhã Giang chần chừ: “Vâng.”
Cao Thịnh Phong càng nhỏ nhẹ hơn: “Nói vậy ngươi đã biết cha mình là ai.”
“Vâng.”
“Vậy, ngươi cũng biết mẹ mình là ai rồi?”
Lư Nhã Giang kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Cao Thịnh Phong mỉm cười: “Thật ra, bà vẫn luôn ở cạnh ngươi. Ngươi cho là bản giáo chủ năm đó vì sao điều bác Mạnh từ Tư Quá Nhai đến Giang Triều Cư của ngươi?”
Lư Nhã Giang tức khắc trợn tròn hai mắt, không tin nổi nhìn hắn.
Cao Thịnh Phong nói: “Ngươi tuy là Tả hộ pháp của Thiên Ninh Giáo ta, nhưng cũng là con của cha mẹ ngươi. Về sau phải biết hiếu thuận.”
Lư Nhã Giang hồi lâu không nói được tiếng nào.
Cao Thịnh Phong vốn định bảo y về nghỉ, nhưng khi thấy bộ dáng vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi lại vừa bối rối của y, đáy lòng tự nhiên sinh ra khoái cảm khi trả được thù. Có khoái cảm, hắn lại nghĩ muốn yêu thương Lư Nhã Giang một phen, nói: “Đêm nay ngươi lưu lại.”
Ban đêm Cao Thịnh Phong lăn qua lăn lại Lư Nhã Giang suýt hấp hối, mỹ mãn rồi mới ôm Lư Nhã Giang ngủ. Lúc đang ngủ mơ màng, hắn nghe người bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Giáo chủ, lời ngươi nói là thật?”
“Hửm?” Cao Thịnh Phong mệt mỏi lẩm bẩm: “Thật.”
Lư Nhã Giang bối rối hỏi tiếp: “Thuộc hạ dưới chân núi nghe người ta nói… Hàn Giang năm đó cùng Hữu hộ pháp… từng có một đoạn tình cảm…”
“Ừ.”
“Vậy vì sao y lại cùng mẹ ta…”
Cao Thịnh Phong ngáp: “Ngươi không thấy mẹ ngươi và Hữu hộ pháp rất giống nhau sao?”
Lư Nhã Giang hít vào một hơi.
Cao Thịnh Phong hôn lên gò má mềm mại của y, chạm nhẹ lên chóp mũi y rồi hôn khẽ mép tóc, dịu dàng dỗ: “Ngủ đi.”
Cơ thể Lư Nhã Giang thoáng cứng đờ.
Cao Thịnh Phong chợt bừng tỉnh, nhận ra thái độ của mình vừa rồi vô cùng thân mật, rụt tay xoay người đưa lưng về phía Lư Nhã Giang, lạnh lùng nói: “Bản giáo chủ nhầm người.”
Hai mắt Lư Nhã Giang mở to. Thân dưới vừa bị Cao Thịnh Phong dày xéo vô cùng đau đớn, nhưng giờ phút này, y phát hiện nơi đó cũng không đau lắm, bởi vì cơn đau nhức từ ngực truyền tới cùng cảm giác hít thở không thông khiến y không còn cảm nhận được gì khác nữa.
Một lát sau, Cao Thịnh Phong nói: “Ngươi qua phòng kế ngủ.”
Lư Nhã Giang không nói gì, xuống giường, im lặng nhặt quần áo bị vứt dưới đất mặc vào, chân trần rời đi.
Cao Thịnh Phong ôm cái chăn còn lưu lại hơi thở của Lư Nhã Giang lăn qua lăn lại hơn mười vòng trên chiếc giường to rộng, câm lặng thét dài, mất ngủ.