Yến Liễu tỉnh lại, trước mắt tối đen, mắt bị bịt kín, tay cũng bị trói chặt. Hắn không khỏi kinh hoảng, bắt đầu giãy dụa, lúc này hắn nghe được một giọng nói lạnh lùng hỏi: “Hướng nào hướng bắc, hướng nào hướng nam?”
Yến Liễu sửng sốt, nhớ tới chuyện trước khi mình hôn mê, thở phào. Hắn nhấc chân chỉ về một hướng, rất chắc chắn mà nói: “Hướng này hướng nam.” Sau đó đổi hướng: “Hướng này hướng đông. Đúng không?”
Lư Nhã Giang liếc nhìn Kim Tiểu Tường, đôi bên gật đầu. Lư Nhã Giang tiến tới, lại một đao tay xuống, Yến Liễu ngất tiếp.
Kim Tiểu Tường làm theo lời y, dùng chăn dày bọc Yến Liễu, đỡ hắn xoay bảy tám vòng, đến chính hắn cũng choáng mới dừng lại, véo Yến Liễu tỉnh, chóng mặt hỏi: “Hướng nào là hướng nam?”
Yến Liễu chần chừ một chút, nâng một chân, chỉ về hướng nam.
Kim Tiểu Tường cũng lơ mơ, quay đầu hỏi Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang nhíu chặt mày, một lúc mới gật đầu.
Yến Liễu hét lớn: “Đừng đánh ta! Đừng đánh ta nữa!”
Lư Nhã Giang nói: “Thả hắn ra.”
Kim Tiểu Tường mở chăn, tháo bịt mắt, Yến Liễu xoa cổ mếu máo hỏi: “Ta có thể theo các ngươi rồi chứ?”
Lư Nhã Giang hờ hững hỏi: “Ngươi định thuyết phục cha mẹ thế nào?”
Yến Liễu chần chừ, nhỏ giọng: “Chúng ta lén chuồn đi, chờ ta đi rồi sẽ gửi thư về báo, tiền trảm hậu tấu. Ta lấy được Nguyệt Kiến Thảo về, bọn họ sẽ không trách ta nữa.”
Kim Tiểu Tường nhắc nhở: “Nơi đấy rất nguy hiểm, có thể chết người.”
Yến Liễu cắn môi, nói: “Ta, ta không sợ! Nam nhi giang hồ, sao có thể sợ chết? Nếu lấy được Nguyệt Kiến Thảo, ta có thể dương danh trên giang hồ, ta tên Yến Liễu, không phải công tử nhỏ của Yến Khê Sơn Trang.”
Lư Nhã Giang lạnh lùng nói: “Được thôi, ngươi tự tìm cách giải quyết với cha mẹ mình, đừng liên lụy chúng ta.”
Yến Liễu thấy y đồng ý, vừa mừng vừa sợ, sau nghĩ tới phải nói thế nào với cha mẹ, sắc mặt ảm đạm đi, nói: “Vậy ta đi trước, chờ ta nghĩ nên thế nào lại tới tìm các ngươi.”