Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)

Chương 84



Kim Tiểu Tường nghĩ đến rất nhiều khả năng, song không hề nghĩ tới, Lư Nhã Giang không có một phản ứng nào, cứ như vừa rồi chỉ là chuyện hoang đường chưa từng xảy ra. Y càng vậy, Kim Tiểu Tường càng bất an. Hắn nghĩ Lư Nhã Giang đã nhìn ra được gì, mới rồi Lư Nhã Giang không để hắn mặc quần áo, thế nhưng nếu Lư Nhã Giang thật sự nhìn ra được gì chắc cắn phải lập tức nổi giận mới đúng, sao vẫn bình tĩnh thế này?

Kim Tiểu Tường nghĩ ngợi lung tung cả đoạn đường, Lư Nhã Giang đằng trước đột nhiên dừng bước, Kim Tiểu Tường không chú ý, đập đầu lên lưng y. Hắn vội lui ra sau, “Xin lỗi ca ca, ta không cố ý.”

Nhưng Lư Nhã Giang hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn chằm chằm người trên mặt đất phía trước.

Yến Liễu vẫn giữ tư thế quỳ chổng mông ngủ say sưa, cùng ngủ với hắn còn có hai con ngựa của bọn họ. Nơi này lúc Kim Tiểu Tường đi như thế nào thì trở về vẫn y như thế đấy, thầy trò độc sư không hứng thù gì với Yến Liễu, họ biết người này không thể coi là nhược điểm của Kim Tiểu Tường và Lư Nhã Giang, nên không làm hại hắn.

Lư Nhã Giang nhìn thoáng qua Kim Tiểu Tường, Kim Tiểu Tường vội nói: “Chắc chắn là tên vô lại kia hạ độc khiến hắn hôn mê! Hắn thật không dễ dàng, kiên trì đến khi ta mang ngươi đi mới ngã xuống.”

Lông mày Lư Nhã Giang giật giật, không lên tiếng.

Kim Tiểu Tường cuống quít chạy tới nâng Yến Liễu dậy, Yến Liễu đang ngủ say, nước miếng chảy ướt cả cằm. Kim Tiểu Tường nắm vai hắn lay mạnh: “Liễu ca ca ngươi mau tỉnh, ngươi không thể chết được!!!”

Hắn vừa lay vừa véo phần thịt mềm mại trên cổ Yến Liễu, sau một hồi, Yếu Liễu cuối cùng cũng gian nan hé mắt. Kim Tiểu Tường hai mắt đẫm lệ cầm tay hắn: “Liễu ca ca ngươi thật lợi hai, không ngờ ngươi có thể đánh hai tên độc sư kia bỏ chạy, bảo vệ ta và ca ca! Ngươi quả thật là đại hiệp!” Vừa nói vừa véo gan bàn tay hắn, ánh mắt uy hiếp, nhe răng hăm dọa.

Yếu Liễu ngu ngơ, dược tính chưa hết, vẫn chưa nhớ được chuyện gì đã xảy ra.

Lư Nhã Giang đứng phía sau, im lặng dò xét ánh mắt hắn. Một khi y đã nghi ngờ thì nhìn gì cũng thấy sơ hở. Yến Liễu hiển nhiên không biết chuyện gì, hẳn là khi y hôn mê, Yến Liễu lật ra ngất. Lời nói của Kim Tiểu Tường mang đầy ý dẫn dắt, động tác trộm véo Yến Liễu của hắn cũng không thoát khỏi mắt Lư Nhã Giang.

Lư Nhã Giang không lên tiếng. Khi y thấy nốt ruồi trên lưng Kim Tiểu Tường là giả, suy nghĩ đầu tiên của y là Kim Tiểu Tường mai phục bên cạnh để hại y, gây bất lợi cho Thiên Ninh Giáo. Y không lập tức phát tác vì y chưa biết được Kim Tiểu Tường là thần thánh phương nào, y không muốn bứt dây động rừng, dự định từ từ thăm dò mục đích thật sự của Kim Tiểu Tường. Cả đoạn đường này, Kim Tiểu Tường suy nghĩ, y cũng suy nghĩ, chuyện này không khỏi quá mức kỳ lạ, hơn nửa tháng ở chung, y không tìm được chút xíu địch ý nào trên người Kim Tiểu Tường. Hơn nữa y dẫn Kim Tiểu Tường theo vì y nghĩ Kim Tiểu Tường là em ruột của mình, chưa kể đến mệnh lệnh của Doãn Ngôn… Đến tột cùng vấn đề nằm ở đâu?! Có thứ gì đó muốn xông ra…

Yến Liễu từ từ tỉnh táo, nhìn Kim Tiểu Tường hoảng sợ: “Ngươi…”

Kim Tiểu Tường trừng hắn, dùng giọng nói vui sướng: “Liễu ca ca, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Ngươi thật lợi hại, ngươi làm thế nào đánh được hai tên bại hoại kia bỏ chạy vậy? Ta thật sùng bái ngươi!”

Yếu Liễu ngơ ngác nhìn hắn, một lúc sau mới gật đầu như thật: “Ừ… Ừ, võ công chúng không tốt, nên, nên bỏ chạy. Các ngươi không việc gì thì tốt rồi.”

Khả năng diễn xuất của Yến Liễu tuy không thể bảo là không kém nhưng vẫn đủ để Kim Tiểu Tường thở phào.

Ngựa không thể dùng nữa, cũng chỉ còn một khoảng nữa là ra khỏi núi, ra khỏi núi sẽ có trạm dịch gần đấy, đến lúc đó có thể thay ngựa, bọn họ quyết định đi bộ.

Lư Nhã Giang một mình đi phía trước suy nghĩ chuyện tình, Kim Tiểu Tường và Yến Liễu theo sau, hai tên này cứ nhỏ to không dứt. Vừa lúc Lư Nhã Giang cần yên tĩnh để xâu chuỗi tất cả manh mối, y ước gì Kim Tiểu Tường và Yến Liễu cách mình xa xa.

Yếu Liễu nhỏ giọng hỏi Kim Tiểu Tường: “Ngươi là nam nhân mặt nạ thật à, lần trước ngươi che giấu thân phận ở bên Xích Luyện Ma Sứ đã làm ta thấy rất kỳ quái, lần này sao lại đổi thân phận nữa rồi? Sao ngươi phải gạt y?”

Kim Tiểu Tường nói: “Câm miệng!”

Yếu Liễu lại hỏi: “Khuôn mặt nào mới là mặt thật của ngươi? Rốt cuộc ngươi trông như thế nào?”

Kim Tiểu Tường lại nói: “Câm miệng!”

Yếu Liễu vẫn tự nói một mình: “Ngươi thật lợi hại, lần trước gặp ngươi ta đã rất sùng bái ngươi, võ công ngươi cao hơn ta nhiều lắm. Sau đó ta từng lén trộm dì đi tìm ngươi nhưng không thấy ngươi đâu. Sao mê hương không có tác dụng với ngươi?”

Kim Tiểu Tường bắn mắt qua: “Muốn giữ mạng thì thu lại lòng hiếu kỳ của ngươi.”

Yến Liễu bản lĩnh không lớn nhưng gan lại rất to, dù bị Kim Tiểu Tường uy hiếp hắn vẫn không hề sợ hãi, kéo kéo cánh tay Kim Tiểu Tường, khẩn cầu: “Ngươi nói ta biết đi, ta tò mò muốn chết.”

Kim Tiểu Tường không thể giết hắn, bất kể đe dọa thế nào Yến Liễu vẫn một kiểu lợn chết không sợ nước nóng, quấn hắn hỏi liên tục không ngừng. Kim Tiểu Tường nay đã có thể thể nghiệm tâm tình Lư Nhã Giang khi bị mình dây dưa, hận không thể đập ngất Yến Liễu, khổ nổi Lư Nhã Giang ngay phía trước, hắn không dám lỗ mãng, quả thật là tự ăn trái đắng.

Có khi Lư Nhã Giang sẽ quay đầu liếc nhìn, Yến Liễu lập tức phối hợp ngừng hỏi, làm bộ ngắm nghía cây cỏ xung quanh, đợi Lư Nhã Giang vừa quay đầu về lại tiếp tục bám riết.

Kim Tiểu Tường bị hỏi đến phiền, biết hắn sẽ không bán đứng mình, hất tay hắn chạy đến bên Lư Nhã Giang, ôm cánh tay y nhỏ nhẹ gọi: “Ca ca.”

Lư Nhã Giang không mặn không nhạt nhìn hắn: “Gì?”

Kim Tiểu Tường dè dặt đánh giá biểu tình y: “Ca ca, ngươi giận à?”

Lư Nhã Giang nói: “Không.”

Kim Tiểu Tường nói: “Ca ca, ngươi nói chuyện với ta đi.”

Lư Nhã Giang nói: “Không có gì để nói, ngươi tìm Yến Liễu.”

Yến Liễu cũng theo tới, hưng phấn nói: “Phải đó, Tiểu Tường, để ta kể ngươi nghe những chuyện kỳ thú ở Yến Khê Sơn Trang của ta.” Dứt lời nắm tay hắn.

Kim Tiểu Tường nắm tay Lư Nhã Giang không chịu buông, Yến Liễu nắm tay Kim Tiểu Tường không chịu buông, hai người âm thầm phân cao thấp, cuối cùng Lư Nhã Giang không chịu nổi. Y gỡ tay Kim Tiểu Tường, nhíu mày bỏ lại một câu “Ngươi để ta im lặng một chút.” rồi bước nhanh tới trước.

Kim Tiểu Tường cho rằng y còn bối rối vì chuyện uống thuốc mất lý trí vừa nãy, biểu hiện ra ngoài như không thèm để ý nhưng thật ra là không biết xử lý thế nào. Bất đắc dĩ, y đành buông tay, bị Yến Liễu kéo ra sau tiếp tục quấn quýt.

Rời khỏi núi, đi thêm chút là đến trạm dịch, Yến Liễu định tới chọn ngựa, Lư Nhã Giang lại nói: “Hôm nay không đi nữa, nghỉ ngơi một ngày, mai xuất phát.” Dứt lời vội vào trạm dịch, hỏi chưởng quầy thuê phòng.

Tuy sắc trời còn sớm, song Kim Tiểu Tường và Yến Liễu vẫn cực kỳ mệt mỏi, đoạn đường này hai người họ vừa đi vừa thở. Yến Liễu là do mê dược trong cơ thể chưa hết, Kim Tiểu Tường thì vì miệt mài quá độ.

Lư Nhã Giang mặc kệ Kim Tiểu Tường và Yến Liễu, tự thuê một phòng rồi vội vàng lên lầu, bỏ lại hai người họ phía dưới, hai mặt nhìn nhau.

Yến Liễu hỏi Kim Tiểu Tường: “Vừa rồi các ngươi đi đâu? Ta thấy tâm tình y không được tốt lắm. Có phải bị hai tên dùng độc kia ức hiếp?”

Kim Tiểu Tường nói: “Ngươi còn dám nói nhiều thêm một chữ ta sẽ không dẫn ngươi đi tìm Nguyệt Kiến Thảo.”

Uy hiếp này hữu hiệu hơn dọa giết hắn nhiều, Yến Liễu tủi thân bĩu môi, không dám hỏi nữa. Kim Tiểu Tường thở phào, tới hỏi chưởng quầy thuê hai gian phòng, lên lầu. Lên rồi hắn cũng không lập tức nghỉ ngơi mà âm thầm quan sát động tĩnh gian phòng Lư Nhã Giang. Không lâu sau, Lư Nhã Giang gọi người đưa bồn tắm và nước ấm lên, Kim Tiểu Tường thấy y hết thảy như thường mới yên tâm đi ngủ.

Lư Nhã Giang ngồi trong bồn, nước ấm tràn qua bờ vai y, hơi nóng lượn lờ khiến thế giới trước mắt y trở nên mơ hồ. Y đưa tay bắt lấy Mai Văn Nữu Ti Kiếm đặt bên cạnh, chậm rãi rút kiếm khỏi vỏ, ngẩn người nhìn chòng chọc thân kiếm.

Thanh kiếm này là quà sinh nhật mười sáu tuổi Cao Thịnh Phong tặng y. Ngày đó sau khi đặt y lên tảng đá làm một hồi, Cao Thịnh Phong từ khe đá lấy ra một thanh kiếm ném cho y, lạnh nhạt bảo thanh kiếm này thủ hạ nhặt được dưới chân núi, nếu là nhuyễn kiếm thì hắn giữ cũng vô dụng nên đưa cho Lư Nhã Giang. Nhưng thanh Mai Văn Nữu Ti Kiếm tiếng tăm lừng lẫy này Lư Nhã Giang làm sao chưa từng nghe qua, tay vừa chạm vào kiếm y đã biết đây là một thanh kiếm cực tốt. Nghĩ đến đây, Cao Thịnh Phong cũng không phải hoàn toàn vô tình với y.

Lần đầu nghe đến chuyện ba nốt ruồi là từ Hàn Sinh. Hắn năm lần bảy lượt cường điệu mình có một cậu em trên lưng có ba nốt ruồi liên tục, quả thật khiến bản thân y nhớ mãi không quên, gặp Kim Tiểu Tường lập tức nhận ra nốt ruồi trên lưng hắn ngay. Nốt ruồi trên lưng Kim Tiểu Tường đã là giả, vậy có hai khả năng, thứ nhất, Kim Tiểu Tường không phải cậu em trong lời Hàn Sính, thứ hai, Kim Tiểu Tường là cậu em trong lời Hàn Sính. Nếu là khả năng thứ nhất, vậy tại sao trên người Kim Tiểu Tường có ngọc bội Hàn gia? Người áo trắng hắn nhắc đến là ai? Ngay cả Doãn Ngôn cũng bảo mình mang hắn theo? Hắn có tài đức gì để đường đường một Bạch Y Quỷ cũng muốn lấy lòng? Nếu là khả năng thứ hai, vậy Kim Tiểu Tường có vấn đề, suy ra ba nốt ruồi Hàn Sinh nhai đi nhai lại cũng có vấn đề, và Doãn Ngôn cũng đồng lõa bao che cho hắn.

Lư Nhã Giang nhớ tới Hàn Sinh, lòng đột nhiên có chút loạn. Hàn Sính gạt mình, tột cùng là vì sao? Vì hại Thiên Ninh Giáo họ? Vậy hắn không có khả năng khống chế Doãn Ngôn. Nếu vì hại y, Hàn Sính từ đầu đến cuối chưa từng làm gì bất lợi với y, thậm chí lúc rớt xuống vực còn quên mình cứu giúp. Hơn nữa còn vô tình để y tự tay báo thù cho cha…

Không đúng! Lư Nhã Giang bật dậy, hoảng hốt, có lẽ từ đầu mình đã sai, trước khi rớt xuống núi, Hàn Sinh phát độc, để mình đánh với Lưu Viễn Thông, sau khi rớt xuống núi, trước lúc “sắp chết”, để lại di ngôn muốn mình nhất định phải tự tay giết chết Lưu Viễn Thông báo thù cho hắn. Đây là tự Lư Nhã Giang lúc trước đã hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này cũng không tránh khỏi quá mức trùng hợp, từ đầu đến cuối, Hàn Sinh hoàn toàn không hề động thủ với Lưu Viễn Thông mà lấy đủ loại lý do bắt mình ra tay. Có lẽ mục đích của hắn vẫn luôn là để mình tự tay giết Lưu Viễn Thông, hắn làm vậy, rất có thể vì muốn mình báo thù cho Hàn Giang, nói cách khác, từ đầu hắn đã biết mình mới thật sự là con trai của Hàn Giang…

Sau đó, ngay cả Dương Nhân Hòa cũng có vấn đề! Khi đó mình trọng thương ngất đi, chuyện xảy ra không hề nhớ rõ, nơi đấy có một đống nhân sĩ võ lâm luôn nhìn chằm chằm mình, Dương Nhân Hoài một thư sinh không biết võ công lại thuận lợi cứu mình ra. Hắn nói Cố Hoa Linh cùng Yến Liễu trở giáo cứu mình, không nói đến Cố Hoa Linh có thật sự trở giáo không, lúc ấy có rất nhiều người, ở ngay nơi náo nhiệt như Cốc Thủy Trấn, nếu không phâỉ tuyệt đỉnh cao thủ, làm sao có thể toàn thân trở ra? Chỉ với một Khổng Tước Nương Tử Cố Hoa Linh và một Yến Liễu vô dụng, chưa chắc có bổn sự như vậy. Còn chưa nói đến, công nhiên cứu một tên ác đồ ma giáo tiếng xấu rõ ràng, Yến Khê Sơn Trang định đối đầu với toàn bộ võ lâm? Thật sự như thế chắc chắn sẽ oanh động võ lâm, thế nhưng cả một đường này chưa từng nghe thấy tin Yến Khê Sơn Trang cấu kết ma giao. Mánh khóe của Dương Nhân Hòa quả thực không khác là mấy so với Kim Tiểu Tường hôm nay.

Chưa kể dù không có chuyện này, Dương Nhân Hòa cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ. Hắn biết dàn [Ngư Tiều] Doan Ngôn tự nghĩ ra, hắn không hề sợ chuyện võ lâm…

Nhiều điểm đáng ngờ như vậy Lư Nhã Giang lại chưa từng suy xét kỹ càng. Không thể không nói, thế cục bố trí rất chặt chẽ, sơ hở không quá mức rõ ràng, hơn nữa Lư Nhã Giang hai mươi năm nay luôn theo thói quen phục tùng, Cao Thịnh Phong và Doãn Ngôn nói gì thì là cái đó, chỉ cần liên quan đến họ, chuyện ly kỳ cỡ nào Lư Nhã Giang cũng sẽ hoàn toàn tin tưởng.

Mà điểm đáng ngờ lớn nhất là, bất kể Kim Tiểu Tường, Hàn Sính hay Dương Nhân Hòa, trên người bọn họ đều có khí tức Lư Nhã Giang rất quen thuộc. Bọn họ dùng huân hương khác nhau, khí chất khác nhau, tướng mạo khác nhau, lại có một điểm tương tự không thể nói thành lời. Trừ họ, còn có một người, người Lư Nhã Giang không dám hoài nghi. Người này, y thậm chí cũng không dám nghĩ tới, nhưng hết thảy quá mức rõ ràng, y không thể khắc chế bản thân không hoài nghi…

Lư Nhã Giang qua loa lâu khô thân thể, chồng quần áo vọt ra ngoài, xông vào phòng Yến Liễu. Yến Liễu đang thay quần áo, thấy y xông vào, hoảng sợ thắt vội đai lưng, “Sao vậy?”

Lư Nhã Giang nói: “Hôm nay thật sự là ngươi cứu chúng ta?”

Yến Liễu lắp bắp: “Phải, phải, phải.”

Lư Nhã Giang không lằng nhằng nhiều với hắn trên vấn đề này, dổn bước tới, nói: “Ôm ta.”

Yến Liễu choáng váng: “Gì, gì, gì cơ?”

Lư Nhã Giang không kiên nhẫn quát: “Ôm ta một cái!”

Yến Liễu căng thẳng nuốt nước bọt, không dám động đậy, cứng còng thành một khúc gỗ.

Lư Nhã Giang xông luôn tới, đặt mông ngồi lên đùi hắn, kéo tay hắn vòng bên eo mình. Yến Liễu sợ chết kiếp, như tượng đất mặc y vặn nắn. Lư Nhã Giang tập trung cảm thụ một chút, dịch người chỉnh góc độ, mày càng nhíu chặt hơn. Y cúi đầu tựa lên vai Yến Liễu, ôm hông hắn, tay sờ từ trên xuống dưới. Sau đó y đứng lên, nghi ngờ trên mặt thay bằng biểu tình đã hiểu.

Từ nhỏ đến lên, y chỉ ôm qua một mình Cao Thịnh Phong. Sau đó là Hàn Sinh, sau đó là Dương Nhân Hòa, sau đó là Kim Tiểu Tường. Nếu không phải trước khi xuống núi, y từng ngồi xuống trên người “Cao Thịnh Phong”, y sẽ cho rằng cảm giác khi ôm người khác đều giống nhau.

Yến Liễu rốt cuộc hồi hồn, lắp bắp: “Ngươi ngươi ngươi…”

Lư Nhã Giang nhắm mắt, thở phào một cái. Lần nữa mở mắt ra, lạnh lùng liếc Yến Liễu, một lời không nói rời đi.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.