Thứ Diệp Lệ Hành bán đấu giá chính là một đôi khuy măng sét* kim cương màu xanh lam, giá trị ước chừng mười lăm vạn, cuối cùng bị Tô Thế Quốc dùng bốn mươi hai vạn mua về.
Ánh mắt Tô Thanh Việt tối lại, nhìn người đàn ông đang vui vẻ cười với người phụ nữ bên cạnh mà bật ra một tiếng cười nhạo.
Chấp nhận bỏ ra nhiều tiền như thế chỉ để mua một đôi khuy măng sét vô dụng, nhưng lại chẳng thèm quan tâm tới con trai mình, trên đời này cũng hiếm có người cha nào như vậy.
Cậu nghĩ tới đối xử của Tô gia với mẹ Tô trước kia thì càng khó chịu. Mà Tô giáo chủ đã không vui, vậy nhất định sẽ có kẻ gặp xui xẻo.
Vì vậy, khi tiệc từ thiện kết thúc, Tô Thế Quốc nhìn thấy ở bên cạnh có một thiếu niên rất đẹp mắt, nhưng nhất thời không nhận ra được.
"Lâm Lâm chắc sẽ vui vẻ lắm đây, con bé thích nhất cậu diễn viên họ Diệp kia mà." Tô Thế Quốc ôn nhu nhìn người phụ nữ bên cạnh, dư quang lại không ngừng đảo qua thiếu niên, dù sao người đi cùng cậu ta chính là con trai độc nhất của Lý gia.
"Anh tốn nhiều tiền như vậy để mua một đôi khuy măng sét, có phải quá nuông chiều con bé rồi không? Mấy thứ này mua ở chỗ nào chẳng được." Triệu Liên tuy ngoài miệng nói đau lòng, nhưng trên mặt lại không giấu được nụ cười.
"Anh chiều con gái mình thì thế nào, ai dám nói một chữ không được." Tô Thế Quốc vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên, cảm thấy đối phương rất quen mắt.
Tô Thanh Việt không nói một lời đi bên cạnh ông ta, nghe rõ đối thoại của bọn họ, trong lòng cảm thấy sinh ra trong gia đình khá giả còn không bằng gả cho người chồng tốt, dù sao thì Diệp ảnh đế nhà cậu ôn nhu hơn lão cha cặn bã này nhiều.
Cho nên, khi đối phương liếc mắt tới lần thứ ba, Tô Thanh Việt đã tiến lên trước một bước, cản lại Tô Thế Quốc.
Lý Tùng Phong ngơ ngác nhìn Tô giáo chủ dừng bước, bản thân cũng dừng theo.
Tô Thế Quốc nhìn thiếu niên đột nhiên chắn trước mặt, nghĩ bụng chắc đối phương có việc cầu mình hoặc lôi kéo làm quen. Ông ta vô cùng khiêm tốn nhìn Tô Thanh Việt, nói: "Cậu nhóc, có chuyện gì sao?"
Ánh mắt Tô giáo chủ xẹt qua một tia chán ghét, mặt lộ vẻ đau khổ, bộ dáng lã chã chực khóc, vô cùng đáng thương mà kêu một tiếng: "Ba ba, người... vậy mà đã quên mất con rồi sao?"
Loading...
Tiếng ba ba này không chỉ khiến Tô Thế Quốc và Triệu Liên ngạc nhiên, ngay cả Lý Tùng Phong và những người giàu có đi ngang qua cũng tò mò nhìn sang.
Dù sao cậu nhóc này thoạt nhìn rất ưu tú, hơn nữa sau khi kết thúc buổi tiệc từ thiện nhàm chán này, còn có thể xem một vở kịch hào môn ân oán cẩu huyết thì cũng coi như không tệ.
Mọi người đều bước chậm lại, ánh mắt liên tiếp đảo qua bên này, hy vọng có thể nghe được nhiều tin tức kinh thiên động địa hơn.
Đầu năm nay, hợp tác ngoài xem quyền lợi, còn phải xem nhân phẩm nữa!
Tô Thế Quốc lập tức nhớ ra thiếu niên trước mặt là ai, đây đúng là con trai của hắn với vợ trước, cũng là đứa con cả của hắn.
Tô Thanh Việt nhìn biểu tình của hắn, liền biết đối phương đã nhớ ra mình là ai, không đợi hắn mở miệng, liền tiếp tục nói: "Ba ba, người đừng hiểu lầm, con không phải tới xin ba tiền."
Tô Thế Quốc sửng sốt, sao lại nói đến chuyện tiền rồi, vừa định mở miệng, liền lại nghe được Tô Thanh Việt nói: "Con vốn được phán cho mẹ nuôi, ba không cho tiền cấp dưỡng cũng là đúng, con không trách ba."
Tô Thế Quốc biết đứa nhỏ này chắc hẳn là tới bôi đen mình, nhưng nhìn thấy Lý Tùng Phong đứng bên cạnh cậu liền không dám phát hỏa.
"Tiền cấp dưỡng tháng nào ba cũng đúng hạn gửi cho con, đừng nói chuyện bịa đặt nữa, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện." Tô Thế Quốc không muốn mất mặt ở nơi công cộng, hắn tuy rằng có lỗi với mẹ con họ, nhưng tự nhận là bản thân vẫn có tình cảm với đứa con trai này.
Triệu Liên đứng bên cạnh nhìn như trấn định, ánh mắt lại có chút né tránh, bà ta lôi kéo tay Tô Thế Quốc: "Thế Quốc, đã không còn sớm, Việt Việt còn đang lớn, nên về ngủ sớm mới phải. Không bằng hai người hẹn ngày khác, em ở nhà chuẩn bị đồ ăn, hai cha con anh từ từ nói chuyện."
"Đúng, chủ ý này không tồi, Việt Việt, con chừng nào có thời gian thì về nhà một chuyến đi, hai cha con chúng ta đã lâu không ngồi với nhau rồi."
Tô Thanh Việt nhìn hai người kia bày ra vẻ mặt dối trá, cảm thấy không thú vị, nhưng trên mặt vẫn vô cùng bi ai, có chút giận dỗi nói: "Con... con đã sớm không có nhà."
Lý Tùng Phong đứng một bên kinh ngạc nhìn Tô giáo chủ thản nhiên thay đổi sắc mặt, nói không chừng người này thật sự là diễn viên trời sinh, nếu không quen biết cậu, có lẽ mình cũng bị bộ dáng vô hại của cậu lừa.
"Được rồi, đừng giận dỗi nữa, thứ bảy tuần sau ba chờ con về ăn cơm. Vị bên cạnh con chính là Lý công tử đi, nếu có rảnh, không bằng cùng Việt Việt đến nhà tôi ngồi một lát." Tô Thế Quốc cười nói, "Ba còn có việc, con về ngủ sớm đi!"
qingyufighting.wordpress.com
Tô Thế Quốc có thể lăn lộn trên thường trường ngần ấy năm, tất nhiên là có chút bản lĩnh, hắn đã nhìn ra con trai mình và Lý Tùng Phong quan hệ không tầm thường, vừa lúc có thể kéo gần làm quen.
Tô Thanh Việt cúi đầu không nói lời nào, giống như một đứa trẻ bị khi dễ, nhưng Tô Thế Quốc nói xong liền lập tức rời đi, nếu còn ở lại, không biết đứa con trai này lại làm cái gì nữa!
Mọi người xung quanh phát hiện không phải vở kịch phụ tử nhà giàu đại chiến, cũng chẳng gay cấn như tưởng tượng thì đều thất vọng bước đi nhanh hơn, rời khỏi khách sạn.
Chờ bóng dáng của Tô Thế Quốc biến mất khỏi tầm mắt, Tô Thanh Việt mới ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm nhìn về phía bọn họ rời đi, sau đó mới mỉm cười nhìn sang Lý Tùng Phong: "Anh cảm thấy vừa rồi tôi diễn thế nào?"
"Tất nhiên là... cực tốt!"
"Cảm ơn đã khích lệ!" Tô Thanh Việt phẩy phẩy cổ tay áo, ánh mắt u ám, những gì bọn họ nợ mẹ Tô, cậu nhất định sẽ đòi lại toàn bộ. Mẹ Tô có thể nhịn, Tô giáo chủ lại không nhịn được.
Cậu tin tưởng dù là Tô Thanh Việt nguyên bản cũng nghĩ như vậy.
Rời khỏi khách sạn, Tô Thanh Việt từ chối để Lý Tùng Phong đưa về, tự mình gọi taxi về chung cư.
Trong chung cư tối om, Tô Thanh Việt cởi áo lông và áo vest, tùy tiện ném lên sô pha.
Bật đèn lên, trong nhà không có một bóng người. Cậu cảm thấy trong ngực có chút buồn bực, Diệp Lệ Hành không ở nhà, hôm nay hắn về thành phố B, nhưng lại không về nhà.
Tô Thanh Việt nghĩ có lẽ người ta chỉ coi đây là một nơi nghỉ tạm mà thôi, dù sao thì Diệp ảnh đế cũng không thiếu tiền, chỉ có chính mình ngây ngốc muốn coi nơi này là một cái nhà.
Tô giáo chủ cảm thấy bản thân đã chịu đả kích, tắm, thay quần áo xong liền lấy chai rượu Diệp Lệ Hành đặt trong tủ ra, một mình ngồi trên ban công uống rượu ngắm trăng, uống hết một chai xong liền bất tỉnh nhân sự.
Mà lúc này, Diệp ảnh đế bị hoài nghi ngoại tình mang theo vẻ mặt mỏi mệt, đeo khẩu trang đi lung tung trong tiểu khu, nhìn điện thoại vẫn luôn báo tắt máy mà vô cùng lo lắng. Hắn đã về chung cư từ sớm, nhưng lại không thấy người vốn nên ở nhà, gọi điện thoại lại không được.
Diệp ảnh đế đi vào trung tâm giải trí tìm một vòng, không thấy người ở phòng tập gym, sau đó lại đi tới trường học, vẫn không tìm thấy. Hắn cũng không quen biết bạn học của Tô Thanh Việt.
Lúc này hắn mới vô lực phát hiện bản thân chẳng biết chút gì về cậu, lời hứa lúc trước với mẹ Tô cũng không hoàn thành.
Cảm giác tự trách vẫn luôn quanh quẩn trong lòng, mãi tới khi hắn mở cửa vào nhà.
Trong nhà tràn ngập mùi rượu, không cần nhìn Diệp Lệ Hành cũng biết đó là chai rượu quý mười năm của mình.
Bật đèn lên liền nhìn thấy thiếu niên đang nghiêng ngả ngủ trên ban công, dưới chân là vỏ chai rượu rỗng tuếch. Diệp Lệ Hành thở phào một hơi, sau đó liền cảm thấy vô cùng tức giận.
Hắn đóng cửa lại, sải bước đi tới trước mặt Tô Thanh Việt. Tô giáo chủ sớm đã bị cồn làm tê dại cảm quan, hoàn toàn không ý thức được tình cảnh lúc này của mình.
Diệp Lệ Hành nhìn thiếu niên ngủ đến không biết trời trăng gì mà nở nụ cười vô cùng đáng sợ.
Hắn cúi người khiêng Tô Thanh Việt lên đi vào phòng ngủ, ném lên giường, sau đó duỗi tay... lột quần ngủ của đối phương, lộ ra cái quần lót màu trắng.
Trong lúc mơ màng, Tô giáo chủ bỗng nhiên cảm thấy mông có chút lạnh lạnh, tiếp đó là nóng rát đau đớn.
Diệp Lệ Hành vung tay đánh lên mông cậu vài cái, dường như làm vậy là có thể phát tiết được cảm giác lo lắng và tức giận trong lòng.
Nhưng Tô giáo chủ vì uống quá nhiều, vẫn không tỉnh lại, chỉ vươn tay sờ mông vài cái rồi xoay người tiếp tục ngủ.
Diệp Lệ Hành lại càng bực mình, cảm thấy bản thân như đang diễn kịch một mình.
Giơ tay lên muốn đánh tiếp, nhưng bộ dáng lúc ngủ của thiếu niên khác hẳn với ngày thường, không còn cố tình lấy lòng, cũng không chơi xấu, chỉ an tĩnh, vô cùng thuần lương*.
*Thuần lương: Thật thà, hiền lành.
Diệp Lệ Hành buông tay xuống, kéo lại quần cho thiếu niên, vô tình cọ phải cái mông vểnh mượt mà, xúc cảm tốt đẹp khiến Diệp ảnh đế có chút tâm viên ý mãn.
Hắn giật mình thu tay lại, đắp chăn cho cậu xong liền hoảng loạn xuống lầu. Sau khi thu dọn vỏ chai rượu trên ban công, hắn mệt mỏi ngồi trên sô pha.
Mấy ngày nay bận rộn tuyên truyền, không kịp nghỉ ngơi, lại vẫn bớt thời giờ về thành phố B, rốt cuộc là vì giúp đỡ Ngụy Hồng Như hay vì mục đích khác, bản thân Diệp Lệ Hành cũng có chút không rõ.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh cái mông vểnh của người nọ và xúc cảm trơn nhẵn, Diệp Lệ Hành chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, hắn nghĩ mình nhất định đã độc thân quá lâu rồi.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Diệp Lệ Hành đã rời khỏi chung cư.
Vì vậy, khi Tô giáo chủ tỉnh dậy, kinh ngạc phát hiện ra bản thân đang ở trong phòng ngủ. Càng đáng sợ hơn là khi cậu cởi quần, phát hiện cái mông vốn trắng nõn đột nhiên có thêm mấy dấu tay hồng hồng tím tím.