Giáo Chủ Muốn Ly Hôn

Chương 47: Quyết Định Cuối Cùng Của Diệp Ảnh Đế



Tô Thanh Việt sửng sốt một chút, nhìn gương mặt càng ngày càng gầy gò của Diệp Lệ Hành, chỉ cảm thấy một trận đau lòng.

"Việt Việt, chuyện này tôi đã suy xét thật lâu, kỳ thật ngay từ lúc mở phòng làm việc tôi đã có ý định này." Diệp Lệ Hành từng ngụm từng ngụm uống xong bát canh nóng trong tay, lúc này mới cảm thấy có chút bình tĩnh hơn.

Tô Thanh Việt trước giờ chưa từng can thiệp vào quyết định của Diệp Lệ Hành, chỉ là có chút khó hiểu, Diệp Lệ Hành đang rất nổi tiếng, hắn ở giới giải trí lăn lê bò toài mười mấy năm mới có thành tựu như hiện tại, lại dễ dàng từ bỏ như vậy có phải quá đáng tiếc hay không?

Diệp Lệ Hành tựa hồ nhìn ra nghi vấn của cậu, hắn thả lỏng thân thể dựa vào trên sô pha, duỗi tay xoa nhẹ đầu tóc Tô Thanh Việt, vẫn luôn mềm mại như thế.

Diệp Lệ Hành: "Việt Việt, em biết lúc trước vì sao tôi tiến vào vòng giải trí không?"

Tô Thanh Việt: "Không phải vì phản kháng cha của anh sao?"

Diệp Lệ Hành tựa hồ nghĩ tới điều gì, lắc lắc đầu cười nói: "Cũng có một phần nguyên nhân này, nhưng kỳ thật chẳng qua... Là vì chứng minh bản thân."

Tô Thanh Việt: "Chứng minh bản thân?"

Diệp Lệ Hành gật đầu, "Lúc còn trẻ đôi khi tôi có suy nghĩ mình chính là diễn viên chính của thế giới này... Ngốc quá phải không? Nhưng mà điều đó không quan trọng, tôi tuy rằng thích đóng phim, nhưng tôi càng thích em hơn!"

Tô Thanh Việt: "..." Phương thức tỏ tình bất thình lình này đột nhiên xảy ra khiến cậu không có chút phòng bị nào.

Tô Thanh Việt mặt không đổi sắc, vành tai lại có chút nóng lên: "Em biết!"

Diệp Lệ Hành đứng lên đi đến bên giường, Tần Vinh Hải còn đang ngủ say, sức khỏe của ông ấy càng ngày càng tệ.

"Kỳ thật trong tâm tôi, tôi một chút cũng không muốn tiếp nhận tập đoàn Tần thị này, nhưng dù sao đây cũng là giang sơn ông ấy hao phí cả đời mới có được, tuy tôi hận ông ấy, nhưng cũng không hào phóng đem đồ vật nhà mình đưa cho người khác."

"Muốn em giúp anh không?"

Diệp Lệ Hành xoay người nhìn ánh mắt kiên định của thiếu niên, vạn phần may mắn, còn có cậu bầu bạn ở bên người mình.

"Em chuyên tâm làm nghệ sĩ là được rồi, nam nhân của em không vô dụng như vậy."

Đại ca, loại tự tin thái quá này của anh từ đâu tới vậy...

Loading...

Diệp Lệ Hành: "Chẳng qua, về sau... Tôi chính là kim chủ của em."

Tô Thanh Việt: "..." Cho nên ý anh là gì? ( Tớ hiểu nè *mặt nham hiểm*)

Diệp Lệ Hành nói xong câu này liền không nói nữa, tùy ý Tô Thanh Việt ở một bên miên man suy nghĩ.

Thân thể Tần Vinh Hải cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nữa, vào một buổi chiều mưa tầm tã rời đi nhân thế.

Sinh thời vinh quang cả đời, chết đi chỉ còn lại một nắm đất vàng.

Lễ tang của Tần Vinh Hải được Diệp Lệ Hành làm vô cùng điệu thấp, dựa theo nguyện vọng lúc Tần Vinh Hải còn sống đem hắn an trí ở mộ viên của mẹ và em trai hắn. Tham gia lễ tang đều là cổ đông bên trong tập đoàn. Đến nỗi những người khác trong thương giới cũng là do sau khi tập đoàn Tần thị phát ra tin tức mới theo tung tích tìm được mộ viên, đến đây tế bái.

Những cổ đông của tập đoàn Tần thị vốn đang nôn nóng với sự mất tích của Tần Vinh Hải. Người có quyền thế chân chính cũng nghe được một ít tin tức, chẳng qua không nghĩ tới cuối cùng tập đoàn lại rơi xuống tay Diệp Lệ Hành. Diễn viên mà bọn họ rất quen thuộc lại chính là đại thiếu gia họ chưa từng gặp mặt.

Tin tức này giống như một khối đá lớn rơi vào mặt hồ, đầu tiên là làm bắn lên một mảnh bọt nước, rồi sau đó tựa như một cây kim châm, chắn ở trong lòng những người này.

Toàn bộ lễ tang, Tô Thanh Việt đều điệu thấp bồi ở bên người Diệp Lệ Hành, cũng có người chú ý tới cậu, nhưng những đại lão cổ đông cũng không cảm thấy hứng thú lắm. Điều duy nhất lúc này mà bọn họ lo lắng chính là tương lai của tập đoàn và quyền lợi trong tay họ mà thôi.

Sau khi lễ tang kết thúc, Diệp Lệ Hành liền thông tri phòng làm việc chuẩn bị cuộc họp báo tuyên bố chuyện hắn rút lui khỏi vòng giải trí.

"Rút lui! Diệp Lệ Hành anh điên rồi hả?" Thanh âm bén nhọn của Sở Hồng vang lên bên trong phòng hội nghị an tĩnh nghe có vẻ phá lệ chói tai. Vẻ mặt cô không thể tưởng tượng nhìn Diệp Lệ Hành ngồi ở phía trước phòng họp, lớp phấn hóa trang tinh xảo trên mặt thoạt nhìn có chút vặn vẹo.

Diệp Lệ Hành nhìn cô một cái cũng không giải thích gì thêm, dưới hốc mắt ửng đỏ còn có dấu vết của quầng thâm.

Diệp Lệ Hành nhàn nhạt nói: "Chuyện này liền quyết định như vậy."

Sở Hồng nổi giận đùng đùng, hận sắt không thành thép u oán: "Tình cảnh hiện tại của anh như thế nào chính anh không biết sao? Lúc này rút khỏi vòng giải trí có bao nhiêu tổn thất? Mấy hợp đồng đại ngôn quảng cáo lúc trước làm sao bây giờ?"

Diệp Lệ Hành cũng không chen vào mãi cho đến cô nói xong. Những người khác trong phòng làm việc tuy rằng cũng rất kinh ngạc, nhưng là đều thật thức thời không nói gì. Bởi vì Diệp Lệ Hành nhìn qua hiển nhiên cũng không phải đang nói giỡn. Hơn nữa, bọn họ đều nhớ rõ thân phận của chính mình.

Diệp Lệ Hành không kiên nhẫn gõ gõ mặt bàn, nhàn nhạt nói: "Mấy vấn đề này chúng ta tiếp theo sẽ thảo luận, nếu cô là cảm thấy ông chủ như tôi không làm chủ được, vậy thì phần tiếp theo của hội nghị mời cô tới chủ trì, thế nào?"

Lời này thanh âm không lớn, lại khiến cho Sở Hồng lập tức im miệng, cô nhìn ánh mắt của Diệp Lệ Hành, cảm thấy sau lưng có chút tê dại. Diệp Lệ Hành thật sự nổi giận, dù sao hắn mới chính là ông chủ.

Tô Thanh Việt ngồi bên trong bàn hội nghị, trong lòng có chút bực bội, cậu và Diệp Lệ Hành đã lâu rồi không được nghỉ ngơi tốt. Từ khi biết Tần Vinh Hải nằm viện đến khi hắn qua đời cùng với việc an bài hậu sự, mấy ngày làm việc liên tục hệt như tra tấn khiến cho hồn vía của hai người đều sắp lên mây rồi.

Nhưng, việc này cứ nối tiếp việc khác, giống như không dứt vậy. Tô Thanh Việt ánh mắt nhàn nhạt đảo qua toàn bộ thành viên trong phòng làm việc, ghi nhớ hết toàn bộ biểu tình của mỗi người vào lòng.

Trong phòng hội nghị lặng ngắt như tờ.

"Phạm Đồng, mấy ngày nay tuyển người mới thế nào rồi?"

Phạm Đồng (Đồng: giống nhau, cùng nhau) nghe rất êm dịu, người cũng như tên, trong giới nổi danh người đại diện kim bài, cũng là người đại diện riêng của Diệp Lệ Hành, cho nên cũng không ai dám dùng tên này cười nhạo hắn.

"Thông qua một số chương trình truyển chọn chúng ta nhìn trúng một số người mới có tiềm chất, nhưng trước mắt còn đang trong quá trình chọn lựa, chân chính còn lại chỉ có ba người, hai nam một nữ."

"Phòng làm việc quý tinh bất quý đa*, tôi không cần số lượng chỉ cần chất lượng, những đại ngôn và quảng cáo kí kết với tôi lúc trước, anh liên hệ với người phụ trách của bọn họ, nên xử lý thế nào thì xử lý như thế đó."

*Quý tinh bất quý đa: Quý chất lượng, không quý số lượng, quý những gì giỏi chứ không quý nhiều.

Phạm Đồng gật đầu đồng ý.

"Những người mới tạm thời sẽ do anh quản lý, anh xem người nào thích hợp thì tăng cường bồi dưỡng một chút." Diệp Lệ Hành vốn dĩ tính để Phạm Đồng mang theo Tô Thanh Việt. Dù sao tài nguyên trên tay Phạm Đồng rất nhiều lại quan hệ rộng, nhưng Tiểu Chu từ lúc bắt đầu đã đi theo cậu. Hơn nữa sau khi hắn rút lui khỏi vòng giải trí, toàn bộ tài nguyên của phòng làm việc và các quan hệ xã hội, marketing khác đương nhiên sẽ tăng cường đến cho Tô Thanh Việt. Bởi vậy, đổi hay không đổi người đại diện cũng không có gì khác nhau.

"Sau này tôi khả năng sẽ tương đối bận, mọi chuyện phòng làm việc nếu không xử lý được mọi người có thể nói cho Việt Việt, quyết định của em ấy chính là quyết định của tôi."

Lúc này tất cả ánh mắt của mọi người đều đặt ở trên người Tô Thanh Việt, đây là người từ lúc bắt đầu Diệp Lệ Hành đã tìm mọi cách để bảo vệ.

"Dựa vào cái gì?" Sở Hồng tức giận đến sắp nổ tung rồi. "Chuyện này không công bằng."

"Không có gì không công bằng, phòng làm việc này vì em ấy mà tồn tại, em ấy là người quản lý thứ hai của phòng làm việc, tôi giải thích như vậy mọi người hiểu chưa?" Diệp Lệ Hành tựa hồ một chút cũng không muốn tranh luận với cô ta, trực tiếp đưa ra quyết định này.

Nói đến nước này, nếu không hiểu ý Diệp Lệ Hành là gì, Sở Hồng mấy năm nay làm người đại diện cũng coi như là không công rồi.

qingyufighting.wordpress.com

Thời tiết đã bắt đầu nóng lên, quần áo cũng mặc ít đi, người tinh mắt sẽ phát hiện ra một số manh mối.

Trên cổ Tô Thanh Việt đeo một chiếc nhẫn nam, có đôi khi trong lúc lơ đãng sẽ lộ ra, mà ở trên cổ ông chủ của bọn họ cũng có một chiếc giống như vậy.

Quan hệ của hai người bọn họ mọi người đã sớm biết rõ trong âm thầm. Chẳng qua phong cách làm việc của Sở Hồng ngày thường tương đối độc đoán, cũng sẽ không có ai chủ động nói việc này cho cô ta. Phòng làm việc chỉ một mình cô ta còn không biết.

"Nếu nói như vậy, tôi quyết định từ chức." Sở Hồng mang theo vẻ mặt không cam lòng cùng ủy khuất, hai mắt rơm rớm nước nhìn Diệp Lệ Hành.

"Cũng tốt, vậy buổi chiều liền bàn giao với bộ phận nhân sự." Tô Thanh Việt ngẩng đầu nhìn nữ nhân ngồi đối diện với cậu, đột nhiên nói.

"Cậu..." Sở Hồng nói lời này chỉ là do nóng giận, chẳng qua là vì muốn Diệp Lệ Hành giữ cô lại, sau đó thuận thế tìm cái cầu thang đi xuống, nhưng lời nói của Tô Thanh Việt lại giống như đưa ra phán quyết cuối cùng, lúc này muốn đổi ý cũng không được.

Mấu chốt là, Diệp Lệ Hành một câu cũng không nói.

Mọi người chỉ im lặng nhìn xem trò khôi hài, sau đó ghi nhớ ở trong lòng, cũng không có bất kỳ ai nói thêm cái gì.

Diệp Lệ Hành đột nhiên mở miệng đối với người phụ trách bộ phận nhân sự nói: "Đem toàn bộ tiền lương và tiền thưởng năm nay đều kết toán cho cô ấy."

Nghe đến đó, Sở Hồng quả thực ngồi không yên, từ chỗ ngồi đứng lên, than thở khóc lóc: "Diệp Lệ Hành, tôi không nghĩ tới anh là loại người này. Năm đó nếu không nhờ cậu của tôi, anh có thể đi đến một bước như ngày hôm nay sao? Tôi không lo làm một đại tiểu thư chạy đến phòng làm việc này làm trâu làm ngựa cho anh. Anh không biết vì sao sao? Anh cho rằng tôi hiếm lạ một chút tiền lương còm này của anh hả?"

Lời này khẩu khí nói Diệp Lệ Hành giống như là Trần Thế Mỹ* phiên bản hiện đại, sau khi công thành danh toại liền qua cầu rút ván, chỉ thấy người mới cười đâu thấy người xưa khóc.

*Trần Thế Mỹ: Là một nhân vật trong dân gian của được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để chạy theo vinh hoa phú quý. Sau này, Trần Thế Mỹ bị Bao Chửng xử chém.

Nhưng mà, giữa bọn họ cũng không có quan hệ gì. Hết thảy chẳng qua đều là Sở Hồng một bên tình nguyện, đã sớm nên biết kết quả sẽ là như thế này.

Phạm Đồng đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh: "Người cậu kia của cô quả thật rất không tồi, không bằng cô đi trước hỏi hắn một chút năm đó hắn lấy được bao nhiêu thứ béo bở từ Lệ Hành rồi lại đến nói những lời này. Người mới không có tiềm lực là cái dạng gì chính cô làm việc trong ngành này lâu như vậy chẳng lẽ không biết?"

Sở Hồng khí không còn lời gì để nói, cô cảm giác toàn bộ người trong phòng họp đều đang chê cười mình. Nhanh chóng thu thập toàn bộ đồ vật trên bàn Sở Hồng hùng hổ ra khỏi phòng họp, nơi này đã không có vị trí của cô nữa.

Những người khác trong phòng làm việc đều âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Rốt cuộc cũng tiễn đi một pho đại Phật rồi.

Bỏ chuyện Sở Hồng qua một bên, mọi người ở trong phòng hội nghị tiếp tục bàn bạc về kế hoạch làm việc cũng như tương lai phát triển của phòng làm việc. Đồng thời cũng thảo luận về một số lịch trình sắp tới được bố trí cho Tô Thanh Việt. Đến lúc họp xong, trời cũng đã tối.

Diệp Lệ Hành nhớ tới ngoại trừ sự tình ở phòng làm việc, còn có một ít văn kiện của tập đoàn Tần thị hắn còn chưa xem xong, nên tính toán ở lại phòng làm việc cùng xử lý.

Hắn vừa mới tiếp nhận Tần thị, chờ sau khi cuộc họp báo kết thúc sẽ tự mình đến tập đoàn. Mấy ngày nay bên trong tập đoàn có chút loạn. Rất nhiều chuyện hắn còn chưa kịp nhúng tay vào, quả thực sứt đầu mẻ trán. Thật may là những người Tần Vinh Hải để lại cho hắn vẫn luôn chuyên nghiệp ở phía sau giúp đỡ hắn. Bằng không Diệp ảnh đế được xưng là một người chuyên nghiệp cường đại chỉ sợ cũng nhanh chóng game over.

Tô Thanh Việt gọi một ít thức ăn ở ngoài, vẫn luôn bồi bên cạnh Diệp Lệ Hành cho tới tận đêm khuya.

Chu Thu Bân gần đây mới nhận một ít kịch bản, Tô Thanh Việt đang chọn lựa một đến hai bộ, ngồi ở bên cạnh lật xem.

Một bộ là phim về thời kỳ kháng chiến dân quốc, một bộ là phim thần tượng thanh xuân, còn một bộ là phim võ hiệp.

Bộ phim đầu tay của Tô Thanh Việt chính là phim cổ trang, nếu bộ phim tiếp theo vẫn theo phong cách phim võ hiệp khó tránh khỏi sẽ khiến người xem sinh ra định vị hình tượng, từ đó hình thành tư duy cố định.

Hơn nữa, cậu cũng muốn khiêu chiến các loại nhân vật khác.

Diệp Lệ Hành xử lý xong toàn bộ công việc, nhìn thấy bộ dạng do dự của cậu, tiếp nhận kịch bản trong tay của cậu.

"Chưa chọn được sao?"

"Cũng không hẳn, chẳng qua mấy chuyện gần đây nhiều quá, chỉ một mình anh em có chút không yên tâm?"

Diệp Lệ Hành ánh mắt sắc bén, buông kịch bản phim thần tượng xuống, tùy ý lật xem một chút kịch bản bộ phim dân quốc, liền đặt ở trong tay Tô Thanh Việt.

Kỳ thật Tô Thanh Việt cũng nhìn trúng kịch bản bộ phim này.

"Em không cần lo lắng cho tôi, lão công của em rất cường đại, tin tưởng tôi!" Diệp Lệ Hành thả lỏng thân thể nằm ở trên ghế sô pha, tiện tay kéo qua Tô Thanh Việt ngồi ở một bên, để cho cậu ghé vào trên người hắn.

"Đạo diễn bộ phim dân quốc này tuy không quá nổi danh, nhưng danh tiếng tốt, hơn nữa những bộ phim ông ấy đạo diễn ratings (tỉ lệ người xem) đều rất cao."

"Vâng" Tô Thanh Việt lười biếng ghé vào trên người Diệp Lệ Hành. Hai người bọn họ mấy ngày nay không có một giây phút thả lỏng nào.

"Chờ anh đến tập đoàn Tần thị, nếu có ai khi dễ anh, nói cho bổn tọa biết, bổn tọa sẽ giúp anh tay xé xác bọn họ."

Tô Thanh Việt không nghe được câu trả lời của Diệp Lệ Hành, giương mắt nhìn lên liền thấy Diệp Lệ Hành đã ngủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.