Tô Thanh Việt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương đạo và tiểu cô nương hai mắt phát sáng ở một bên, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Có học qua một chút."
Đầu năm nay yêu cầu của diễn viên đều nghiêm khắc như vậy hả?
Vương đạo gật gật đầu, mở miệng nói: "Kịch bản đã xem qua?"
Tô giáo chủ đáp đã xem qua rồi, toàn bộ lời thoại bên trong đều nhớ kỹ.
Vương đạo nhìn cô gái ngồi bên cạnh, hơi hơi gật gật đầu.
Cô gái kia thoạt nhìn tựa hồ tất cả hỉ nộ ái ố đều biểu hiện ở trên mặt, cô cười nói: "Xin chào, tôi là biên kịch của bộ phim này Khổng Đào, tôi chọn hai cảnh, anh diễn thử xem!"
Tô Thanh Việt vẫn luôn suy đoán thân phận của cô, không nghĩ tới trẻ như vậy lại là biên kịch.
Khổng Đào tiếp tục nói: "Một cảnh là nam chính cùng nam phụ vừa mới gặp gỡ, còn một cảnh là lúc thân phận nam phụ bị bại lộ khi yểm hộ tất cả mọi người chạy thoát. Nhưng không có người đóng vai chính diễn cùng anh, cho nên anh phải tự mình diễn."
Tô giáo chủ nghĩ nghĩ về hai phân cảnh này, đã biết cô nói đến đoạn nào. Nhưng không biết có phải ảo giác của mình hay không, cậu cảm thấy ánh mắt của Khổng Đào nhìn cậu có chút kỳ quái, biểu tình cũng thực khiến người ta run rẩy. Giống như là dân chạy nạn đói khát lâu ngày thấy được một chiếc bánh bao lớn nóng hổi vậy.
Hai phân cảnh mà Khổng Đào nói ngoại trừ đối thoại, còn có một cảnh đánh nhau, nhưng mà không có vai chính cùng diễn, Tô Thanh Việt chỉ có thể tưởng tượng mà đánh đấm loạn xạ.
Nhân vật Tô Thanh Việt thử vai lần này lần đầu tiên gặp mặt với nam chính khi nam phụ đang giả trang lấy tình báo. Cậu ở cùng một đám công tử thuộc tầng lớp thượng tầng xã hội ở trong phòng khiêu vũ nhảy múa tập thể. Nam chính chính trực lúc này vô cùng nghèo túng, được ông chủ phòng khiêu vũ nhận vào làm nhân viên bưng trà rót nước.
Tô giáo chủ nhắm mắt cảm nhận tâm tư của nam phụ lúc này, sau đó lại một lần mở mắt ra, trong mắt đều là tài trí hơn người, ngạo mạn cùng khinh thường, còn mang theo một loại nói không nên lời láu cá cùng lém lỉnh, vô cùng miệt thị nhìn nam chính do không cẩn thận làm đổ rượu lên người cậu.
Sau khi từ phòng thử vai đi ra, Tô Thanh Việt lau đi lớp mồ hôi mỏng giữa trán, người khác thử vai năm phút đồng hồ, cậu thử vai hẳn nửa giờ, ngoài ra còn biểu diễn thêm cảnh đánh võ.
Tô Thanh Việt thính lực rất tốt, ra khỏi cửa còn nghe được thanh âm của Khổng Đào.
"Cháu nói nhân vật này rất thích hợp với anh ấy, cữu cữu cậu còn không tin, vừa nãy anh ấy diễn thật tốt."
Loading...
Thanh âm Vương đạo hơi có chút bất đắc dĩ xen lẫn sủng nịch truyền tới: "Nếu không tin cháu cửu cửu sẽ cho cậu ta tới đây sao, được rồi cháu rụt rè chút đi, người khác nhìn thấy lại nói."
Khổng Đào tựa hồ cũng biết còn có người ngoài ở đây nên không nói nữa.
Tô giáo chủ thế mới biết thì ra người đề cử cậu chính là cô gái này. Nhưng mà bọn họ không quen biết, cô gái này tại sao lại tôn sùng cậu như vậy chứ.
Chu Thu Bân thấy cậu đi ra liền vội chạy đến, thấp giọng hỏi: "Thế nào? Đạo diễn nói qua không?"
Tô Thanh Việt trầm tư một chút, nghĩ đến biểu hiện lúc nãy của mình, chần chờ nói: "Cái này em cũng không biết, chờ thông báo vậy!"
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Tô giáo chủ đã có đáp án. Dù sao đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cậu chỉ đi vào năm phút đồng hồ, hơn nữa biên kịch kia thoạt nhìn tựa như là fan cuồng của cậu.
Lên xe, Tô Thanh Việt liền lấy di động ra, quả nhiên không ngoài dự đoán, weibo đã nổ tung rồi, hệ thống một lần nữa bị tê liệt, tin tức Diệp ảnh đế rời khỏi giới nghệ sĩ trong một khoảng thời gian ngắn liền leo lên đứng đầu.
Bình luận đủ loại, có tiếc hận, có chất vấn, có nghi kỵ, còn có bội phục.
【 Đại thần của tôi làm sao vậy? Đang yên đang lành tại sao muốn rút lui, sẽ không bị thứ gì bám vào người chứ! 】
【 Diệp đại thần! Diệp ba ba! Anh đừng đi mà!!! 】
【 Tôi chắc là xuất hiện ảo giác rồi, nhất định là còn chưa tỉnh ngủ!!! 】
.......
Tô Thanh Việt tùy tiện lướt xem một chút, rất người đều tỏ vẻ không thể tin tưởng. Nhưng video Diệp Lệ Hành tuyên bố rút lui khỏi vòng giải trí đã sớm lan truyền, kèm theo đó là một loạt các thông cáo liên quan. Sự thật bày ra trước mắt, không tin cũng không được.
Thậm chí còn có thật nhiều người chạy tới @ Tô Thanh Việt, hỏi cậu rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Thời điểm Tô giáo chủ trở lại Cẩm Tú Loan, Diệp Lệ Hành còn chưa trở về. Cậu gọi điện thoại, lúc Diệp Lệ Hành nhận cuộc gọi bên kia khá ầm ĩ, cảm giác có rất nhiều người.
"Làm sao vậy? Tại sao ồn ào như vậy?"
"... Không có gì, phóng viên tương đối nhiều, tôi một lát nữa mới về nhà được."
Tô Thanh Việt nghe khẩu khí của hắn, biết cũng không có đại sự gì liền yên lòng. Dù sao Diệp Lệ Hành nhiều fan như vậy, không biết họ có thể tiếp thu chuyện này hay không.
qingyufighting.wordpress.com
Lúc Diệp Lệ Hành về đến nhà, Tô Thanh Việt đã gọi một đống lớn cơm hộp, lại nói tiếp hai người đã lâu không ở nhà ăn cơm.
Tô giáo chủ nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Diệp Lệ Hành liền bảo hắn đi tắm rửa, thay áo quần ở nhà rồi ngồi vào bàn ăn trước.
Diệp Lệ Hành nhìn đồ ăn đầy bàn, ngẩn người: "... Người bán cơm hộp bây giờ đều không có tâm như vậy sao?"
Tô Thanh Việt cứng đờ một chút, khô khan nói: "Cái đó... Đồ ăn không phải có chút lạnh sao... Em liền cho vào trong nồi hâm nóng một chút..."
Cho nên những thứ đen thui hình thù kỳ quái trong nồi này chính là đồ ăn sao?
"Anh đừng nhìn bề ngoài nó xấu, nhưng bên trong hẳn là rất ngon."
Diệp Lệ Hành cảm thấy chính mình càng mệt mỏi hơn.
Tô Thanh Việt ước chừng cũng biết những lời này chẳng có tí sức thuyết phục nào, cầm lấy di động ngượng ngùng nói: "Vậy, để em gọi lại một lần nữa."
Diệp Lệ Hành sờ sờ đầu của cậu, vô lực nói: "Không cần."
Hắn đứng dậy mở tủ lạnh. Mấy ngày nay hai người bận việc bôn ba khắp nơi, không nấu ăn ở nhà, tủ lạnh đương nhiên chẳng có gì, chỉ có hai gói mì ăn liền và một ít trứng gà.
Diệp Lệ Hành lấy một cái nồi khác đổ mì vào, lại gõ hai cái trứng, chỉ chốc lát liền múc ra hai bát.
Hai người ngồi đối diện nhau, nhìn cái bát trước mặt, không biết như thế nào đột nhiên đồng thời bật cười.
"Óa! Ảnh đế nổi tiếng cả nước sau khi rút khỏi vòng giải trí lại ăn mì gói qua ngày." Tô giáo chủ nghiêm trang nói.
Diệp Lệ Hành cười ha ha, tiến lại gần đoạt lấy nửa miếng trứng cậu đang ngậm bên miệng: "Việt Việt, sau này tôi phải dựa vào em nuôi rồi."
Tô Thanh Việt cũng không để tâm đến gia nghiệp Diệp Lệ Hành sắp kế thừa, vô cùng có ý thức trách nhiệm gia đình vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Về sau nhớ phải gọi lão công, em sẽ thương anh."
Diệp Lệ Hành ánh mắt hơi ám, hai ba ngụm húp xong bát nước mì nóng hổi, vẫn luôn nhìn cho đến khi Tô Thanh Việt ăn xong, chầm rì rì đem chén buông xuống. Lúc này hắn mới tiến lên một tay đem Tô giáo chủ bế lên trên vai, buồn bã nói: "Không bằng chúng ta đợi lát nữa nhìn xem ai mới là lão công."
Tô Thanh Việt: "Hỗn đản, mới vừa ăn no không thể vận động kịch liệt."
Diệp Lệ Hành: "Ừm. Tôi nhớ rồi, lát nữa sẽ vận động chậm rãi một chút."
Tô Thanh Việt: "..." Cậu không phải có ý này.
Mặc kệ có thể vận động kịch liệt hay không, quá trình luôn không khó làm, kết cục lại rất tốt đẹp. Phu phu hai người sau nhiều ngày chưa từng thoải mái hưởng thụ cuối cùng cũng được ăn uống no nê.
*** một con cua đồng bò ngang ***
Hôm sau, Diệp Lệ Hành vừa mới rời khỏi giới nghệ sĩ, nhiệt độ còn chưa có giảm xuống lại một lần nữa bá chiếm hot search.
#Bần cùng hạn chế tưởng tượng của tôi
Mọi người vĩnh viễn không biết, núi cao còn có núi cao hơn, Diệp đại thần mà chúng ta vẫn biết chính là con trai của Tần đại lão thành phố B.
【 Diệp ba ba thật sự biến thành Diệp ba ba, ba ba anh còn thiếu con trai không? 】
【 Diệp đại thần của tui còn có thân phận như vậy, quả nhiên không hổ là lão công tui coi trọng mà! 】
【 Bắt đầu từ hôm nay, hãy gọi tôi là Diệp tổng 】
Có fan chân ái thì cũng có anti, đại thần cũng không ngoại lệ!
【 Ta nói tại sao cam lòng bỏ được phồn hoa giới giải trí này, thì ra người ta căn bản chướng mắt mấy thứ này 】
【 Có người mệnh thật tốt, mấu chốt vẫn là đầu thai tốt 】
......
Weibo lại một lần tê liệt.
Dư Bân ngồi ở trong phòng ngủ, nhìn hết tin tức chấn động này đến tin tức chấn động khác trên di động, sắc mặt một lời khó nói hết, trong đầu có hiện lên lời Tô Thanh Việt nói.
"Bởi vì anh ấy có gia sản trăm tỷ đang chờ thừa kế!"
Thật đúng là như vậy.
Hứa Liêm Khiết từ phòng tắm đi ra, dưới thân chỉ vây quanh một cái khăn tắm, giọt nước chưa khô trên ngọn tóc theo cơ bắp rắn chắc chảy thẳng xuống, thấm vào trong khăn tắm.
Dư Bân bỏ di động qua một bên, nuốt nuốt nước miếng, trời đất bao la, vui vẻ là tốt nhất!
***
Diệp Lệ Hành bị người ta thảo luận kịch liệt căn bản vô tâm với những ngôn luận đó, bởi vì hôm nay chính là đại hội cổ đông đầu tiên sau khi hắn tới Tần thị.
Trước khi cha hắn chết, hắn đã biết tập đoàn Tần thị hoàn toàn không giống với mặt ngoài thoạt nhìn bình tĩnh như vậy, đủ loại lục đục với nhau, minh tranh ám đoạt.
Nhưng mà những chuyện này hết thảy Diệp Lệ Hành đều không để bụng, bởi vì hắn mới là cổ đông lớn nhất.
Những người có thể đi đến vị trí cổ đông ở tập đoàn Tần thị đều là những người năm đó đi theo Tần Vinh Hải cùng nhau giành thiên hạ. Bọn họ đối với Tần Vinh Hải kính phục, nhưng là lại chưa từng nói đối với Diệp Lệ Hành còn nhỏ hơn cả bó tuổi so với bọn hắn tin phục.
Cho nên khi Diệp Lệ Hành xuất hiện ở trong phòng hội nghị, thời gian bắt đầu đại hội cổ đông đã qua hơn mười phút, người chỉ có vài mống thưa thớt, Diệp Lệ Hành sắc mặt lạnh xuống.
Trắng trợn táo bạo không kiêng nể như vậy, có phải quá xem thường người khác hay không!
Việt Việt, em biết cách xé xác người sống phải không?