Tô Nhược Mộng chơi đùa xoay xoay ly trà trên mu bàn tay, trên mặt mang một loại nụ cười nhàn nhạt, khiến người ta nhìn không thấu.
Nam Cung Trọng Khiêm cũng không lên tiếng, lẳng lặng nhìn nửa mặt nàng, xuyên thấu qua nàng thấy được Tô Uyển Tâm hai mươi năm trước. Hồi tưởng lại chuyện cũ, Nam Cung Trọng Khiêm lần đầu tiên suy nghĩ lại lựa chọn của mình là đúng hay không? Cũng lần đầu tiên chất vấn quyết định của mình.
Qua một hồi lâu, Nam Cung Trọng Khiêm khẽ thở dài một hơi, trong ánh mắt áy náy mang theo hiền lành nhìn về phía Tô Nhược Mộng, phụ nữ (cha và con gái) kết thúc trong lúng túng không tiếng động.
"Mộng nhi, ngươi chỉ trích đúng, triều đình thật sự không nên mặt dày như thế tới Tử Long Lĩnh yêu cầu lương thảo. Những năm gần đây, chuyện ngươi và Lôi Ngạo Thiên yên lặng làm cho dân chúng, ta rất rõ ràng, ngươi sai người đưa ta xuống núi thôi. Ngươi lại giữ ta tại nơi này, sợ rằng Đông Lý Quyền sẽ mượn cơ hội làm phiền ngươi."
Tô Nhược Mộng hơi sợ run lên, rất ngoài ý muốn nghe được Nam Cung Trọng Khiêm nói lời như vậy, hắn không phải nên mặt dày mày dạn cầu xin nàng cho lương thảo sao? Nếu như hắn không lấy được lương thực trở về, Đông Lý Quyền không mượn cơ hội dò xét cả nhà của hắn mới là lạ?
Nàng đã biết Đông Lý Quyền vì sao phái hắn tới Tử Long Lĩnh rồi? Đông Lý Quyền cái tên lòng dạ hẹp, chính là vì có thể tìm lý do bắt được hắn, nhằm báo thù năm đó hắn là bè cánh của Thành vương, lại còn là bè cánh của Thái Tử, trước sau đều thù hận chưa từng coi trọng hắn.
Khôn khéo như hắn nhất định cũng biết rõ dụng ý của Đông Lý Quyền, trước mắt hắn quyết định không phải là đưa mình lên đoạn đầu đài sao?
Trong lòng có một loại tình cảm lặng lẽ biến hóa, Tô Nhược Mộng ho nhẹ mấy tiếng, ngẩng đầu hơi híp cặp mắt quan sát Nam Cung Trọng Khiêm, muốn nhìn rõ ràng hắn nói lời này là thật lòng hay giả dối? Sau khi trong lòng có đáp án, Tô Nhược Mộng cười nhạt, nói: "Ngày mai ta sẽ phái người đưa ngươi xuống núi, nhưng mà, ta có điều kiện."
"Ngươi nói."
.......
Trước lãnh cung có một cái đầu nho nhỏ lén lén lút lút nhìn chung quanh, thấy chung quanh không người nào, cũng không khác thường liền nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhanh chóng lắc mình vào.
"Mẹ, mẹ, mẹ! Ngươi đang ở đâu? Ân Nhã tới thăm ngươi." Tiểu Ân Nhã nhíu nhíu mày, nghi hoặc nhìn lãnh cung yên tĩnh không người.
Nơi này tuy là lãnh cung, nhưng bình thường dầu gì còn có một cung nữ vừa già vừa câm vừa điếc ở chỗ này phục vụ Doãn Tâm Nhi không cách nào đi lại, nhưng trước mắt lại không bóng người, cả Doãn Tâm Nhi đi lại bất tiện cũng không ở trong lãnh cung.
Ở trong lòng Tiểu Ân Nhã thoáng qua một tia dự cảm xấu, ngay sau đó đã giật ra cao giọng nói: "Mẹ, ngươi đang ở đâu? Ân Nhã tới thăm ngươi, Ân Nhã mang theo bánh ngọt hạt dẻ ngươi thích ăn nhất, Ân Nhã còn cầu người cho mẹ mấy thang thuốc phục hồi cơ thể, cường cân tráng cốt. Mẹ, ngươi nhanh lên tiếng trả lời Ân Nhã?"
Doãn Ân Nhã kêu, trong hốc mắt nước mắt lòe lòe, trong lòng bất ổn.
Kể từ sau khi Doãn Tâm Nhi bị Đông Lý Quyền đánh gãy gân mạch, nàng âm thầm học y thuật với đại phu vương phủ, bình thường một lòng nghiên cứu y thuật, tâm tâm niệm niệm sẽ có một ngày có thể dựa vào khả năng bản thân nối lại gân mạch của Doãn Tâm Nhi.
Bốp bốp bốp!
Ngoài điện Lãnh cung đột nhiên vang lên âm thanh vỗ tay thanh thúy, Mạc Nhan Thiển dẫn một đám cung nữ đi vào, trên mặt nàng mang theo nụ cười nhạt nhòa, ánh mắt nhìn Doãn Ân Nhã lại là âm trầm vô cùng, ánh mắt kia giống như là sói đói thấy được con thú nhỏ béo khỏe, hận không được một hớp nuốt xuống bụng.
Toàn thân Tiểu Ân Nhã không khỏi rùng mình một cái, sợ hãi nhìn nàng, tay nhỏ bé không tự chủ nắm chặt miệng ống tay áo, liên tiếp lui về phía sau mấy bước.
Nàng vẫn luôn có một loại khiếp ý không rõ với Mạc Nhan Thiển, cảm thấy ánh mắt nàng nhìn mình có một loại cảm giác muốn rút gân lột da mình. Mạc Nhan Thiển gả cho Đông Lý Quyền nhiều năm như vậy, không có con cái nhưng vẫn được Đông Lý Quyền sủng ái, nơi này trừ thực lực nương gia nàng ra, cũng bởi vì nàng hiểu được bắt được tâm Đông Lý Quyền.
Mạc Nhan Thiển sở dĩ vẫn không động đến một đầu ngón tay của Tiểu Ân Nhã, hoàn toàn bởi vì nàng là tiểu chủ tử duy nhất trong Quyền vương phủ, mặc dù Đông Lý Quyền không chào đón Doãn Tâm Nhi, nhưng vẫn sủng ái nữ nhi duy nhất này. Thật ra thì nơi này còn có một nguyên nhân lớn hơn, đó chính là Ân Nhã là nữ nhi gia, nếu như nàng là một nam hài, chỉ sợ sớm đã hài cốt không còn.
"Ân Nhã, làm sao ngươi càng lớn lại càng không có quy củ? Nhìn thấy mẫu hậu cũng không hành lễ?" Mạc Nhan Thiển vừa tự động đi vào trong đại điện lãnh cung, vừa cười nhìn Tiểu Ân Nhã hỏi. Âm thanh của nàng không lớn, nhưng nghe vào trong lỗ tai Tiểu Ân Nhã lại như tiếng sấm ở trời trong.
Các cung nữ nối đuôi vào, Doãn Tâm Nhi ngồi lên xe lăn bất ngờ xuất hiện trước mặt Tiểu Ân Nhã, nàng bị cung nữ cận thân của Mạc Nhan Thiển đẩy, sắc mặt nóng nảy nhìn Tiểu Ân Nhã, liên tiếp nhìn nàng đang thừ người nháy mắt.
Tiểu Ân Nhã hồi phục thần trí, vội vàng xoay người, một mực cung kính nhìn về phía Mạc Nhan Thiển đã ngồi ngay ngắn ở chủ vị, hành lễ nói: "Mẫu hậu cát tường!"
"Ân Nhã ngoan, nhanh đến tới trước mặt mẫu hậu." Mạc Nhan Thiển mặt cười hiền nhìn Tiểu Ân Nhã vẫy vẫy tay.
"Dạ, mẫu hậu." Tiểu Ân Nhã vô lực phản kháng, cũng không thể phản kháng, bởi vì nàng biết, chỉ cần chọc Mạc Nhan Thiển trong lòng khó chịu, cuối cùng chịu khổ sẽ chỉ là mẹ ruột của nàng. Những năm gần đây, nàng đã học được nhìn sắc mặt người sống, nàng đã học được như thế nào sinh tồn trong địa phương lục đục đấu đá này.
Chỉ là, nàng không biết mình có thể kiên trì đến cuối cùng hay không, nàng cũng không biết Mạc Nhan Thiển có thể bỏ qua hai mẹ con nàng hay không?
Doãn Tâm Nhi cũng mang theo một lòng nhìn Tiểu Ân Nhã từng bước từng bước đi về phía trước mặt nữ nhân trong ngoài không đồng nhất, nàng không biết mục đích hôm nay nữ nhân này tới nơi này, nhưng mà, nàng biết nữ nhân này nhất định sẽ không vô duyên vô cớ tới nơi này.
Nàng rốt cuộc muốn làm gì? Ánh mắt Doãn Tâm Nhi nhìn chằm chằm Mạc Nhan Thiển, trong lòng thấp thỏm.
Đợi đến khi Tiểu Ân Nhã đi tới đứng trước mặt Mạc Nhan Thiển, Mạc Nhan Thiển yếu ớt đưa tay dắt tay nàng, tim Tiểu Ân Nhã đập lỡ một nhịp, chợt rụt hạ thân, nhanh chóng tránh tay nàng duỗi đến, mặt phòng bị nhìn nàng.
Sắc mặt Mạc Nhan Thiển thay đổi mấy lần, kéo đến thật dài, nhìn các cung nữ chờ một bên lạnh giọng quát lên: "Các ngươi giữ tiểu công chúa lại cho ta, xem xem trong ống tay áo nàng giấu những thứ gì?"
Khóe miệng Mạc Nhan Thiển rút mấy cái, mặt âm tình bất định nhìn về phía Tiểu Ân Nhã, ánh mắt khinh bỉ liếc qua Doãn Tâm Nhi.
Hừ! Hôm nay nàng nhất định phải làm cho hai mẹ con này đẹp mắt, nàng đường đường là một Hoàng hậu, trong lục cung này có ai có thể không đặt nàng ở trong mắt? Lại có ai là nàng không trị được?
"Hoàng hậu bớt giận, Ân Nhã còn là một đứa bé, cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn, kính xin hoàng hậu đừng chấp nhặt với nàng." Doãn Tâm Nhi nhìn sắc mặt Mạc Nhan Thiển, lập tức đoán được nàng hôm nay là có lòng tới cửa bắt Tiểu Ân Nhã, có lòng làm cho mẹ con các nàng không dễ chịu.
Đông Lý Quyền đã sớm đưa Tiểu Ân Nhã làm con thừa tự nuôi dưỡng dưới gối Mạc Nhan Thiển, theo quy định, Tiểu Ân Nhã không thể vào lãnh cung, cũng không thể tự mình cầm đồ ăn thuốc cho người trong lãnh cung, lại càng không được.
Nếu để cho Đông Lý Quyền biết những năm gần đây Tiểu Ân Nhã âm thầm học y thuật, cũng thường xuyên đưa thuốc cho nàng, chỉ sợ không cần Mạc Nhan Thiển xuống tay, Đông Lý Quyền cũng sẽ không cho Tiểu Ân Nhã dễ chịu. Dù sao, gân mạch tay chân của Doãn Tâm Nhi là Đông Lý Quyền tự tay gây nên, Tiểu Ân Nhã làm tất cả, hắn sẽ cho rằng là nàng làm trái lại, hoặc là nàng bụng dạ khó lường.
"A, ý của ngươi là ai gia không dạy dỗ tốt Ân Nhã đúng không?" Giọng nói Mạc Nhan Thiển kéo dài thật dài, quái thanh quái khí hỏi.
Doãn Tâm Nhi lắc đầu một cái, lên tiếng: "Hồi bẩm hoàng hậu, đây là lỗi của ta."
"Tiểu Linh, đi, vả miệng ba mươi cái." Mạc Nhan Thiển lớn tiếng phân phó cung nữ bên cạnh.
Nàng hôm nay nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.
"Dạ, nô tỳ tuân chỉ." Tiểu Linh mặt cười xấu xa tiến lên, đứng ở trước mặt Doãn Tâm Nhi, giơ tay nhẫn tâm vung tát qua. Một tát đã khiến mặt Doãn Tâm Nhi đỏ hiện rõ dấu tay, gương mặt vừa đỏ vừa sưng, có thể thấy được nàng dùng hết hơi sức toàn thân.
Bốp bốp! Tiếng tát ở trong đại điện lãnh cung yên tĩnh vang lên có vẻ đặc biệt, Tiểu Ân Nhã thấy mẹ ruột mình bị đánh, bất chấp tất cả nhào tới, hô: "Đừng đánh, các ngươi đừng đánh mẹ ta. Mẹ ta dù nói thế nào cũng là phi tử, lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, các ngươi đây là dĩ hạ phạm thượng, ta phải đi nói cho phụ hoàng ta biết, để cho hắn kéo tất cả các ngươi ra ngoài chặt đầu thị chúng."
"Bắt lấy nàng!" Mạc Nhan Thiển phân phó cung nữ giữ Tiểu Ân Nhã lại, nàng đứng lên, cười yếu ớt nâng bước đi qua.
"Đây là cái gì?" Mạc Nhan Thiển từ trong ống tay áo Tiểu Ân Nhã móc ra mấy bao dược liệu, còn có một bao bánh ngọt hạt dẻ còn nóng, lạnh giọng hỏi.
Bốp bốp! Tiếng tát vẫn không ngừng vang lên, tiếng tát đều đánh vào trong lòng Tiểu Ân Nhã. Lòng Tiểu Ân Nhã đau liếc mắt nhìn mình bị hai cung nữ lại, lại nhìn cung nữ Tiểu Linh không ngừng đánh Doãn Tâm Nhi, cơn giận dữ trong lòng không nhịn được, cặp mắt bốc lửa nhìn chằm chằm Mạc Nhan Thiển, nói: "Cái nữ nhân lòng dạ hiểm độc này, làm sao ngươi có thể đối với mẫu thân ta như vậy? Nàng lại không thể giành phụ hoàng với ngươi, vị trí hoàng hậu cũng là của ngươi, ngươi còn có cái gì chưa đủ sao?"
"Rốt cuộc nói ra lời thật lòng rồi hả? Ngươi một mực hận ta tận xương, tuổi còn nhỏ lại biết chịu đựng như thế nào? Đây cũng là người mẹ hạ tiện kia dạy ngươi sao? Ta cho ngươi biết, cho dù ta là hoàng hậu, cho dù mẹ ngươi không thể giành hoàng thượng với ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng."
"Mạc Nhan Thiển, ngươi có chuyện gì nhằm vào ta, ngươi đừng làm khó một đứa bé. Ân Nhã còn nhỏ, nàng không nên cuốn vào trong ân oán ta ngươi tranh giành tình nhân. Hơn nữa, ta bây giờ đã như vậy, ngươi còn có cái gì lo lắng?" Doãn Tâm Nhi nóng nảy nói.
Mạc Nhan Thiển sải bước đưa đến trước mặt Doãn Tâm Nhi, đưa tay hung hăng tát lên trên mặt nàng, móng tay nàng ta thật dài cũng không biết là cố ý hay là vô ý, mấy cái tát xuống, vẽ trên mặt Doãn Tâm Nhi mấy đạo vết máu thật dài.
Nàng đưa tay chỉ cái trán Doãn Tâm Nhi, mắng: "Doãn Tâm Nhi, chỉ cần ngươi một ngày chưa chết, ta không cho ngươi có cuộc sống tốt. Nếu như Tiểu Ân Nhã là vô tội? Như vậy hài nhi của ta bị ngươi tính kế sinh non thì sao? Hắn không vô tội sao? Hắn đáng chết sao? Hắn còn chưa thành hình, hắn chỉ có hơn một tháng, ngươi cũng đã không kịp chờ đợi trừ đi hắn. Tiểu Ân Nhã của ngươi đã mười một tuổi rồi, nàng đã sống được quá lâu rồi."
Doãn Tâm Nhi vừa nghe nàng nói như thế, lại thấy ánh mắt cuồng loạn của nàng, trong lòng càng thêm lo lắng.
"Không, không, không! Ngươi sinh non thật sự không có quan hệ gì với ta, ta thật sự không có. Van ngươi, ngươi hãy bỏ qua cho Ân Nhã? Nàng là nữ nhi duy nhất của hoàng thượng, ngươi không thể đối với nàng như vậy."
"Ha ha ha!" Mạc Nhan Thiển ngửa đầu cười to mấy tiếng, thật vất vả mới ngừng cười, nàng đưa tay xoa bụng bằng phẳng của mình, cười nói: "Nàng không phải là nữ nhi duy nhất của hoàng thượng, rất nhanh ta và hoàng thượng có thể có con của mình rồi."