Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 118: Chữ trên đùi Nam Đường chủ



Edit: Thảo My

"Người hai nơi sáng tối đều dễ đối phó, nhưng chúng ta không cách nào mang tất cả đám người đó ra ngoài, nếu như tổn thương dân chúng người vô tội cũng không hay." Nghe xong lời Tứ hộ pháp thăm dò trở về, trong mắt Đại Hộ Pháp lóe lên một nụ cười khổ và luống cuống.

Nếu như chính diện đối mặt với đối phương, bọn họ có thể bảo đảm thắng được, nhưng kẻ nguy hiểm nhất chính là những cao thủ giả trang thành dân chúng. Rất dễ nhận thấy đối phương đã quen thuộc người Ma giáo sẽ không đả thương dân chúng, cho nên mới cầm dân chúng để làm lá chắn che chở.

Nên làm thế nào mới không thương tổn được dân chúng ra vào?

"Lão Đại, chớ do dự. Chúng ta trước giải quyết xong những người núp trong bóng tối, mạnh mẽ trở lại vọt vào mang Đại Nam về nhà."

"Không sai! Ai sợ ai, mặc dù chúng ta mấy năm không gây chiến, hoạt động gân cốt, nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta để những binh lính Đông Lý ngu ngốc kia ở trong mắt."

"Lão Đại, ngươi nhìn thời tiết, nếu như chúng ta không sớm mang Đại Nam về. Hắn sẽ...... Ai......"

"Ai......"

Chúng hộ pháp thở thật dài một cái, nghĩ đến Nam Đường chủ bình thường thích sạch sẽ, ngẩng đầu lên lần nữa xuyên thấu qua cây lá rậm rạp nhìn về phía ánh mặt trời chói mắt, trong lòng bọn họ đều là không thoải mái, hốc mắt hồng hồng, thật lâu chưa từng cúi đầu xuống.

Là ai nói? Thời điểm muốn khóc, nếu như không muốn cho người khác nhìn thấy nước mắt ngươi thì nâng đầu lên, như vậy có thể tránh nước mắt rớt xuống.

Nước mắt từ khóe mắt lã chã rơi xuống, dưới ánh mặt trời, lấp lánh rực rỡ, tỏa sáng lấp lánh, giống như từng viên kim cương chói mắt.

"Mấy huynh đệ nhanh chóng thu thập xong tâm tình, lão Tây đã chuẩn bị sẵn sàng hàn băng ngàn năm. Động tác của chúng ta nhanh hơn, hiện tại cũng không có biện pháp khác, lão Tứ, khinh công của ngươi tốt, Đại Nam giao cho ngươi. Lão Tam, lão Ngũ, đám người trong bóng tối giao cho ngươi, người trên tường thành giao cho lão Lục và lão Nhị, người trong dân chúng giao cho ta, ta đã có cách để bọn họ lộ ra nguyên hình. Lão Đại và lão Bát cùng nhau đối phó kẻ đứng đầu của bọn hắn, theo tình báo của lão Tây, Đại Nam chính là thua trong tay người này."

"Lão Thất, ngươi có biện pháp gì tốt?" Mọi người nghi ngờ nhìn về phía Thất hộ pháp.

Thất hộ pháp ngoắc ngoắc khóe môi, lộ ra một màn cười lạnh, đưa tay từ trong ống tay áo móc ra một bình sứ, trong lòng đã có dự tính nói: "Trước khi đi ta chuẩn bị hạ cái này, bối rối thiếu chút nữa quên. Có vật này, những người đó cũng không đủ là mối họa."

"Thứ gì? Thần kỳ như vậy." Nhị hộ pháp đưa tay tới cầm, lại bị Thất hộ pháp nhanh chóng tránh ra. Thất hộ pháp mặt nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Lão Nhị, ngươi đừng lộn xộn, vật này cũng không thể dễ dàng đụng."

Nói xong, hắn lại đưa tay từ trong tay áo móc ra một bình sứ Thanh Hoa nền trắng, đưa tới trước mặt Nhị hộ pháp, nói: "Lão Nhị, ngươi đổ thuốc bên trong ra, mỗi người một viên, hiện tại liền ăn vào."

Nhị hộ pháp thấy hắn bộ mặt nghiêm nghị, cũng không hỏi nhiều, nhận lấy bình sứ đổ thuốc ra chia ra đưa cho chúng hộ pháp, mọi người cũng không dị nghị nuốt thuốc vào, lại đồng thời nhìn về phía Thất hộ pháp, chờ hắn giải thích.

"Đây là một chai độc dược khí vị, nó vô sắc vô vị, hỗn hợp ở trong không khí làm cho người ta bất tri bất giác hít vào trong cơ thể. Người có võ công nếu như hít vào thuốc này, một khắc đồng hồ võ công bên trong mất hết, chỉ là, người không có có võ công chắc chắn sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng."

Thất hộ pháp cầm bình sứ nhẹ giọng giải thích dược hiệu của nó, nghe được các hộ pháp cũng trừng lớn cặp mắt, dưới tròng mắt đen toát ra ánh mắt bội phục.

Bọn họ vẫn khen ngợi y thuật của Thất hộ pháp, không ngờ hắn còn có đột phá lớn như vậy với độc dược? Lần này, tất cả nỗi băn khoăn của bọn họ cũng không có, lập tức muốn rắc một cái giải quyết xong toàn bộ binh lính Đông Lý.

Sau đó, lại bắt kẻ thù kia trở lại Tử Long Lĩnh, tận tình hành hạ, để cho hắn sống không bằng chết, an ủi Đại Nam trên trời có linh thiêng.

"Mấy huynh đệ cũng nghe được lời nói mới vừa lão Thất? Chúng ta làm theo phân công hắn nói, lão Tứ, ngươi thừa dịp loạn mang Đại Nam ra ngôi miếu đổ nát ngoài thành. Lão Tây đã chuẩn bị Hàn Băng ngàn năm nơi đó. Sau đó ngươi mang Đại Nam về nhà, chúng ta giải quyết xong cái đuôi, lập tức đuổi theo hội hợp với ngươi."

Mày rậm cao vút, Đại Hộ Pháp sau khi nói xong vươn tay, không tiếng động nhìn mọi người một cái. Mọi người ăn ý đưa tay khoác lên trên mu bàn tay hắn, dùng sức vỗ xuống, đều lả tả hô: "Chính tay đâm kẻ thù, mang Đại Nam về nhà."

Ngoài cửa thành, gợn sóng lưu chuyển, buổi trưa ánh mặt trời đặc biệt mạnh mẽ, dân chúng đi qua cửa thành đều kinh hãi khiếp đảm nhìn thi thể treo thật cao ở trước cửa thành, bước nhanh hơn vào thành cửa, ra khỏi cửa thành, giống như có cái gì không nhìn thấy binh lính Đông Lý đuổi theo sau lưng bọn họ.

Đại Hộ Pháp vung tay lên, tất cả mọi người, lúc đang chuẩn bị động thủ, đột nhiên trong cửa thành vang lên tiếng vó ngựa, truyền tới từ xa xa một chữ ‘ báo ’ kéo đến thật dài.

"Cố đại nhân ——"

"Chuyện gì?" Cố Vô Hoan núp trong bóng tối chuẩn bị thừa cơ hành động thấy người tới là thị vệ cận thân của Đông Lý Quyền ( Khổng Lực), lại thấy dáng vẻ đối phương hoang mang sợ hãi, vèo một tiếng từ trên trời giáng xuống, mặt đen lại nhìn về phía người tới, giọng nói hết sức không vui.

Khổng Lực tiến lên, cúi ở bên tai của hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói một lúc lâu. Chỉ thấy trên mặt Cố Vô Hoan thoáng qua một tia kinh ngạc, trực tiếp nhảy  lên trên lưng ngựa Khổng Lực cưỡi, đi mất.

"Ai —— Cố đại nhân, ngươi chờ ta một chút a!" Khổng Lực nhìn Cố Vô Hoan đã thành một điểm đen, chợt dậm chân, vội vàng dắt lấy một con ngựa bên cửa thành, nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, thật nhanh chạy đến phương hướng hoàng cung.

Sáng sớm hôm nay, trong lãnh cung truyền đến tin tức Nhã công chúa chết yểu, hoàng thượng kinh hãi, chạy tới lãnh cung, chẳng biết tại sao đột nhiên miệng phun máu tươi? Hiện tại trong cung đã rối loạn lung tung, khắp nơi lòng người bàng hoàng, hoàng thượng vội vàng hạ lệnh, để Cố Vô Hoan hồi cung bảo vệ hắn.

Các hộ pháp mới vừa trong đột biến phục hồi tinh thần lại, đều lả tả nhìn hướng Đại Hộ Pháp, chờ chỉ thị của hắn.

"Hành động!" Đại Hộ Pháp thu hồi ánh mắt, kiềm lại hận ý cuồn cuộn trong lòng, quyết định nhanh chóng quan trọng trước mắt là mang Đại Nam về nhà, để cho hắn nhập thổ vi an.

Các hộ pháp thật nhanh liếc mắt nhìn nhau, sau khi ra dấu một cái cho nhau, lập tức ăn ý theo kế hoạch làm việc.

Cố Vô Hoan rời khỏi, đã tạo thành tinh thần phe địch lơi lỏng, dưới tình huống Ngũ hộ pháp giải quyết âm thầm cao thủ bố trí, những binh lính Đông Lý giữ cửa thành sức chống cự là không, chỉ chốc lát sau đã sụp đổ, trơ mắt nhìn một nhóm người hỏa tốc cướp thi thể rời đi.

Giá, giá, giá......

Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc......

Các hộ pháp lái xe ngựa, mang theo Nam Đường chủ, một đường chạy như bay về Tử Long Lĩnh.

Hàn Băng quan bốc khói trắng, Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng dẫn các giáo đồ vây quanh quan tài bằng băng yên lặng cáo biệt Nam Đường chủ, bộ mặt mọi người đều bi thương, buông xuống hai tay bên người siết thật chặt, gân xanh trên mu bàn tay hoàn toàn hiện ra.

Tô Nhược Mộng nắm thật chặt tay Lôi Ngạo Thiên, không tiếng động cho hắn sức lực lượng và sự an ủi, mặc niệm đi qua, nàng ám hiệu bằng ánh mắt cho Đại Hộ Pháp, để cho hắn giải tán giáo đồ, chỉ để lại các hộ pháp, nhóm người Đường chủ và đám sứ giả.

"Lão đại, Nam Đường chủ khi còn sống thích sạch sẽ, các ngươi làm huynh đệ thay hắn tắm sơ một lần cuối cùng, cho hắn thay thêm một bộ bộ đồ mới." Tô Nhược Mộng phân phó Đại Hộ Pháp bên cạnh, ngay sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, khuyên giải an ủi: "Nhị Lôi Tử, nén bi thương! Đại Nam hắn không hy vọng thấy ngươi như vậy, chúng ta đến một bên đợi chút."

Khẽ gật đầu, Lôi Ngạo Thiên nhìn thật sâu Nam Đường chủ trong băng quan một cái, xoay người theo Tô Nhược Mộng đi tới trong viện.

Lôi Ngạo Thiên mím chặc lãnh môi đứng dưới cây nhãn lồng trong viện, trong lòng hận ý gầm thét, gân xanh hai bên trán giống như con giun đang di chuyển. Ghê tởm CốVô Hoan, ghê tởm Đông Lý Quyền, thù này không báo, hắn uổng công là huynh đệ của Tiểu Nam.

Hắn thế nào cũng không nghĩ tới cao thủ Cố Vô Hoan Hiên Viên triều sẽ ở bên cạnh Đông Lý Quyền, những năm gần đây, bọn họ không ngừng giám thị Đông Lý Quyền, nhưng lại chưa bao giờ phát hiện Cố Vô Hoan. Không ngờ hắn lại ẩn núp sâu như vậy? Chỉ là, Cố Vô Hoan là người của Hiên Viên Ưu, hắn làm sao lại bán mạng cho Đông Lý Quyền?

Cố Vô Hoan? Đông Lý Quyền? Hiên Viên Ưu?

Hiên Viên ưu? Đông Lý Quyền? Cố Vô Hoan?

Chẳng lẽ?

Lôi Ngạo Thiên lặp đi lặp lại lẩm bẩm tên ba người bọn họ, lật tới chuyển đi, lại không ngờ khiến đầu hắn sáng lên, không khỏi liên tưởng đến ôn dịch bốn năm trước. Cái đó vẫn luôn không nghĩ ra lai lịch người áo đen có thể chính là Đông Lý Quyền?

Sẽ là hắn sao?

Có khả năng sao? Nhưng mà, Cố Vô Hoan xuất hiện bên cạnh hắn, vậy cũng không phải là không có nguyên nhân. Chẳng lẽ hắn thật sự cấu kết với Hiên Viên Ưu còn có Nghê Hoa làm việc xấu? Hoàn toàn không để sinh mệnh con dân của mình ở trong mắt?

Là như thế này sao?

"Giáo chủ, ngươi mau vào xem." Nhị hộ pháp chạy tới trong viện, nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên mạnh mẽ gọi, trên mặt lạnh lùng. Nhị hộ pháp nhìn Tô Nhược Mộng cất bước chuẩn bị cùng đến, nhẹ giọng nói: "Phu nhân, xin dừng bước!"

Lôi Ngạo Thiên nhìn nét mặt Nhị hộ pháp, trong lòng biết tình huống bên trong không thích hợp cho Tô Nhược Mộng, vội vàng dừng bước lại tròng mắt nhìn về phía Tô Nhược Mộng, nói: "Nương tử, nàng trở về 【 Như Mộng cư 】 trước, Bảo Bảo và Bối Bối cũng đã xuống học đường, nàng đi bồi bọn họ, trước đừng để bọn họ tới nơi này."

"Được!" Tô Nhược Mộng không hỏi nguyên nhân, khe khẽ gật đầu, xoay người đi tới【 Như Mộng cư 】.

Lôi Ngạo Thiên sải bước  bước vào đại sảnh, nhìn lướt qua bộ mặt bi phẫn của các hộ pháp, chợt chạy đến trước quan tài bằng băng, nhịn đau nhìn về phía Nam Đường chủ nằm ở trong băng quan. Khi hắn thấy rõ chữ bằng máu trên đùi Nam Đường chủ, không khỏi mở to cặp mắt, sắc mặt nhanh chóng thay đổi mấy lần, hai mắt đỏ tươi, hận không được cắt tên đầu sỏ gây nên thành tám khúc.

——‘ Ôn dịch Quyền. ’

Trên đùi Nam Đường chủ hiện lên ba chữ này, mặc dù chỉ là ba chữ, nhưng mà, bọn họ không một người không hiểu ý tứ trong này. Ôn dịch bốn năm trước quả nhiên là trong ngoài cấu kết, người áo đen bí mật kia chính là Đông Lý Quyền.

Ba chữ này cũng hoàn tòan nói cho bọn họ, kẻ thù chân chính là Đông Lý Quyền, ôn dịch bốn năm trước cũng là một tay hắn đạo thành. Mà bây giờ hắc thủ kia lại là trời của dân chúng Đông Lý triều, bách tính còn bị hắn lừa chẳng biết gì.

Bách tính căn bản cũng không biết, Hoàng đế bọn họ cung kính là một kẻ không xem trùng sinh mạng của bọn họ.

Mà mục đích năm đó của Đông Lý Quyền là Tử Long Lĩnh, như thế, phân tích như vậy, năm đó Doãn Tâm Nhi trở lại Tử Long Lĩnh cũng là chịu chỉ thị của hắn, mà hắn làm sao biết Tử Long Lĩnh có bảo tàng?

Năm đó hắn muốn món bảo tàng này, chắc là vì chiêu binh bán mã lấy được ngôi vị hoàng đế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.