Tô Nhược Mộng giống như búp bê vải không có sức lực, mặc cho bọn nha hoàn trên đầu nàng, trên mặt nàng thao tác, chải đầu. Sau khi trang điểm xong, bọn họ lại thay cho nàng một bộ cung trang màu xanh lam phía trên có thêu hoa anh đào.
"Oa... Thật xinh đẹp!"
"Thật đẹp! Giống như tiên nữ hạ phàm."
Khi Tô Nhược Mộng từ bàn trang điểm đứng lên, xoay người thì tất cả bọn nha hoàn trong phòng đều miệng mở rộng, mắt mở thật to, bộ dạng như chết đứng.
"Tô cô nương, xin mời! Chủ tử đang chờ người?" Nha hoàn đứng đầu là người đầu tiên định thần lại, tiến lên một bước, dìu cánh tay của Tô Nhược Mộng, cũng nháy nháy mắt với các nha hoàn khác. Nha hoàn ở gần Tô Nhược Mộng, nhanh chóng đỡ cánh tay khác của Tô Nhược Mộng, cười nói: "Tô cô nương, nô tỳ đỡ người."
Tô Nhược Mộng không có dị tính nên gật nhẹ đầu, trong lòng âm thầm chê cười: "Hừ! Nói lời dễ nghe như vậy, cái gì đỡ hay không đỡ? Rõ ràng là sợ nàng bị người mang đi, mượn cơ hội này giữ chặt nàng mà thôi." Chỉ là, nàng cũng không vạch trần bọn họ, dù sao nhất định nàng cũng phải vào hoàng cung một chuyến, nàng phải đi vào để cùng Nhị Lôi Tử hội hợp.
Xem một chút sắc mặc thú vị của huynh đệ Đông Lý Phong, trường hợp như vậy, nàng không muốn bỏ qua. Một chút cũng không muốn.
"Mộng nhi, ta đã đến......" Đông Lý Phong mặt mày hớn hở từ ngoài cửa viện đi vào, khi hắn thấy Tô Nhược Mộng thì cặp mắt nhìn thẳng, thật lâu không cách nào hồi hồn. Ở giữa đại sảnh, nàng mặc một thân cung trang màu xanh nhạt, giống như hồ tiên tử, nhất là Tô Nhược Mộng không hề gây sự, cường thế khó gần như trước đây, bây giờ nàng do hai nha hoàn dìu, mềm mại như một cành liễu trong gió, phong tình vạn chủng, lướt nhẹ qua làm lòng người nhớ mong.
Tô Nhược Mộng nhìn vẻ mặt Đông Lý Phong biểu lộ qua đáy mắt, trong lòng không khỏi chán ghét. Đông Lý Phong là một đại nam nhân đầu heo, nhìn bộ dạng vô lực của nàng bây giờ, thế nhưng lại lộ vẻ mặt thưởng thức, quả thực biến thái.
Cho tới bây giờ hắn không phải là yêu nàng, cũng không phải là thật sự đối với nàng nhớ mãi không quên. Hắn yêu là chính bản thân hắn, lòng tự ái của hắn, hắn chỉ là không thể chấp nhận được sự thật vị hôn thê chỉ phúc vi hôn lại cùng kẻ địch yêu nhau.
Hắn làm vậy chỉ vì lòng tự trọng to lớn của mình.
Hắn muốn cho Lôi Ngạo Thiên biết, đồ của hắn, cần hay không cần, chỉ có thể do hắn quyết định, mà không phải do người khác ‘cướp đi ’.
Hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ sẽ yêu một ai, cũng không biết viết chữ yêu ra sao?
Hắn chỉ yêu chính mình!
Tất cả những việc yêu và không yêu, quên và không quên, đều là cách nói của hắn.
Một lòng luôn muốn lấy lại lòng tự trọng của mình.
"Chủ tử!" Bọn nha hoàn, thị vệ trong viện thấy Đông Lý Phong tự mình đến đón Tô Nhược Mộng, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó hồi thần cung kính hành lễ.
Một tiếng “chủ tử” của bọn họ thành công kêu tỉnh Đông Lý Phong đang say mê, hắn trừng mắt nhìn, dắt môi cười yếu ớt, lần đầu tiên tâm tình tốt như vậy khoát tay áo với bọn họ, nói: "Được rồi! cùng vào cung."
Trong hoàng cung, tất cả mọi chuyện đã bị người của hắn khống chế, hiện tại hắn vào cung, chính là để cho Tô Nhược Mộng nhìn thấy một mặt thành công của hắn. Hắn không phải người thất bại, cho tới bây giờ đều không phải. Hắn muốn cho Tô Nhược Mộng biết, hắn dễ dàng tha thứ, tất cả đều là vì tối nay, chính xác mà nói là vì sáng mai hắn chính thức lên ngôi.
Hắn có thể không quan tâm người ta nhìn hắn như thế nào? Nhưng, hắn nhất định phải khiến Tô Nhược Mộng biết rằng lựa chọn ban đầu của nàng là sai lầm, hắn mới là người cười đến cuối cùng, từ đó về sau, Lôi Ngạo Thiên vĩnh viễn đều bị hắn giẫm dưới chân.
Đông Lý Phong bước lớn lên trước, đi tới bên người Tô Nhược Mộng, lần đầu tiên nhẹ nhàng như quân tử đưa tay ra với nàng, ý bảo Tô Nhược Mộng khoác tay lên trên tay hắn.
Tô Nhược Mộng lẳng lặng nhìn hắn, không đưa tay, cũng không tức giận, mà chỉ là trong mắt sáng mang theo nghiền ngẫm, đùa giỡn nhìn hắn.
Thị vệ Chu Đại Minh nhìn cánh tay giữa không trung, mắt chợt lóe lên tức giận, bàn tay trong ống tay áo nắm thành quyền thật chặc, hận không thể rút đao ra, chém cánh tay không biết liêm sỉ kia. Đáng ghét! Thật là đáng ghét! Thế nhân ai cũng biết Mộng nhi là Giáo chủ phu nhân của Ma giáo, là thê tử của người khác, cũng đã là mẫu thân. Hắn tại sao có thể đối đãi khinh bạc như vậy?
Bản thân mặc dù cũng có tình cảm với Mộng nhi, nhưng biết phải thu lại, biết cái gì mới đem lại hạnh phúc cho Mộng nhi? Biết việc nhìn thấy Mộng nhi hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất?
Mà Đông Lý Phong trước mắt này, thật là chọc người chán ghét, chọc người hận, hắn khi còn nhỏ không được học qua đạo đức là gì sao? Hắn trưởng thành, phu tử không dạy hắn liêm sỉ là như thế nào sao?
Đáng ghét! Thật sự là đáng ghét!
"Chúc mừng Vương Gia! Chúc mừng Vương Gia! Cám ơn Vương Gia mời ta đi xem trò vui." Tô Nhược Mộng nói xong, quay đầu nhìn bọn nha hoàn một bên, nói: "Đi thôi! thịnh tình của vương gia, ta sao có thể không nể mặt như thế? Ta thật có chút không kịp đợi muốn được thấy hai người đối mặt đây."
Nàng nói rất chân thành, nhưng từ đầu đến cuối cũng không để mắt đến cánh tay đang nâng trước mặt nàng.
Bọn nha hoàn đang dìu Tô Nhược Mộng hai mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên nghe lời Tô Nhược Mộng, tiếp tục đi tới? Hay là giao tay Tô Nhược Mộng cho chủ tử? Tất cả đều đứng nơi đó, không nhúc nhích, yên lặng chờ Đông Lý Phong lên tiếng.
Vui sướng vì sắp lên hoàng vị, nên Đông Lý Phong thật sự có tâm tình nghe Tô Nhược Mộng chế nhạo. Hắn không một tia quẫn bách rút tay mình về, ngược lại hắn còn hắng giọng cười cười, nói: "Mộng nhi, hai bên cùng tiến cũng tốt, hai bên tương tàn cũng được, đây chính là tình thân ở hoàng gia. Đi thôi! Trong đời ta quan trọng nhất là thời khắc này, ngươi sao có thể không ở cạnh ta?"
"Các ngươi đỡ Tô cô nương lên xe ngựa, đánh xe vững vàng một chút, ngàn vạn lần không được kinh động đến Tô cô nương. Nếu không, ta hỏi tội các ngươi." Đông Lý Phong nhảy ngựa thị vệ dắt vừa tới, uy phong lẫm liệt quét mắt nhìn thuộc hạ dưới trướng, ngước mắt nhìn tấm bảng vương phủ như có điều suy nghĩ, khóe miệng tràn ra nụ cười thỏa mãn, đắc chí.
Bắt đầu từ hôm nay, hắn không còn là chủ tử của vương phủ nho nhỏ này nữa, hắn là chủ nhân của thiên hạ này. Tất cả những người đã làm cho hắn khó chịu, rất nhanh hắn sẽ làm cho bọn họ muốn sống không được, muốn chết không xong, nhất là Lôi Ngạo Thiên.
Ma Giáo phải trừ! Lôi Ngạo Thiên phải chết! Tô Nhược Mộng phải là của hắn!
"Dạ, chủ tử!"
Nam Cung Nhược Lâm vừa đi ra đại môn nhìn một màn trước mắt, nghe lời nói của Đông Lý Phong, hai mắt như bùng lên ngọn lửa phun ba trượng, nàng dùng sức nắm khăn tay, xem khăn tay trong tay nàng chính là hóa thân của Tô Nhược Mộng .
Tô Nhược Mộng ghê tởm, hồ ly lẳng lơ! Vương Gia chỉ cho người thông báo với nàng, thế nhưng lại tự mình đi đón, điều này thật sự khiến nàng khó tiếp nhận. Như thế thì mặt mũi đương gia chủ mẫu của nàng biết để đâu? Nàng về sau làm sao có uy nghiêm để quản lý đám hạ nhân này?
"Chủ tử, chúng ta cũng lên xe chứ?" Mai Vân nhìn Nam Cung Nhược Lâm sắc mặt đang lần lượt thay đổi từ hồng sang đỏ, lại nhìn nhân mã đang đi về phía hoàng cung, thận trọng hỏi.
"Hừ!" Nam Cung Nhược Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, giơ chân lên nặng nề giậm chân Mai Vân, mặt vặn vẹo đi về phía cửa xe ngựa.
"Ti......" Mai Vân hít một hơi khí lạnh, nhìn cũng không nhìn chân mập đang bị thương của mình, vội vàng đưa tay đỡ Nam Cung Nhược Lâm, cẩn thận đỡ nàng lên xe ngựa, bản thân cũng leo lên xe ngựa hầu hạ. Từ lúc ăn quả đắng trước mặt Tô Nhược Mộng, địa vị của nàng lại hạ xuống, Nam Cung Nhược Lâm như ngọn núi lửa lúc nào cũng có thể phun trào, thường xuyên làm khổ nàng đến nói không ra.
Nàng thật sự hận Tô Nhược Mộng, vì nếu không phải do lời nói của nàng ta..., nàng cũng không đến nỗi bị chủ tử trách phạt, động một tí là đánh chửi. Ngay cả mấy hạ nhân trong vương phủ, tất cả đều chê cười nàng, nói mát sau lung nàng, lại xem thường nàng.
Mai Vân âm thầm thề trong lòng, nàng nhất định phải có được vị trí quan trọng trong lòng chủ tử, nàng nhất định phải rửa sạch sỉ nhục trước kia.
......
Trong đêm khuya hoàng cung đèn sáng rực rỡ, giống như ban ngày, trong hoàng cung khắp nơi đều là binh lính mặc chiến giáp, tay cầm trường mâu, lợi kiếm bên người, cả không gian phiêu đãng một mùi âm mưu nồng nặc. Tô Nhược Mộng nhìn người trước mặt xuân phong hả hê, khẽ nhếch môi.
Xuyên qua Ngự Hoa Viên, bên tai truyền đến tiếng la mắng đứt quãng kinh thiên động địa, tiếng chửi rủa, còn có tiếng cầu xin tha mạng. Nhiều tiếng ở xen lẫn cùng một chỗ, trong đêm khuya tấu lên một khúc tiếng lòng người thất bại. Tô Nhược Mộng hơi thở dài một cái, tranh nhau ngôi vị hoàng đế, luôn chảy máu ít hoặc nhiều hoặc.
Nữ nhân trong hậu cung này thật bất hạnh, nhất là những tú nữ mới vừa bị chọn vào cung mấy ngày trước. Vốn ôm mộng được sủng ái, cửu tộc đều vinh tâm, nhưng chưa tới mấy ngày, đều bị giam vào ngục, còn có có thể sẽ trở thành vật bồi táng của Đông Lý Quyền.
Nghe tiếng la khóc của những nữ nhân, Tô Nhược Mộng không khỏi nghĩ tới hai người đã hai chết thảm ở địa phương này: Doãn Tâm Nhi và Doãn Tư Nhã. Mặc dù Doãn Tâm Nhi không đáng để tha thứ, kết quả của nàng cũng là tự nàng chuốc lấy, nhưng mà, người chết đã, chuyện cũ trước kia cũng tan theo gió.
"Các ngươi muốn làm gì? Dám làm chuyện đại bất đạo này, chẳng lẽ không sợ bị tru cửu tộc sao?"
Chưa đi vào tẩm cung Đông Lý Quyền, đã nghe được tiếng mắng chửi cực kỳ tức giận của Đông Lý Quyền. Vẻ mặt Tô Nhược Mộng không thay đổi đi về phía phát ra tiếng, con ngươi linh khí bức người khẽ chuyển, khi nàng nhìn thấy Lý Cảm cùng Lục hộ pháp bên cạnh Lý Cảm đứng trước tẩm cung mặt thì trong lòng không khỏi vui mừng, nhanh chóng nháy mắt với Lục hộ pháp.
Nhìn bộ dạng của lão Lục, không cần nhiều lời, nàng cũng biết Lý Cảm đã là người của mình.
Bởi như vậy, tối nay trận này là tiết mục bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, nhất định sẽ đặc sắc hơn so với dự liệu.
Lục hộ pháp nhìn Tô Nhược Mộng đang bị người hầu dìu, mày khẽ cau, trong mắt lóe lên vẻ không hiểu, đến khi Tô Nhược Mộng trừng mắt nhìn hắn, hắn mới yên tâm. Hắn cả đêm cùng với Lý Cảm mang đám người từ biên thành chạy về, rõ rệt là vứt bỏ Đ ông Lý Quyền, trợ giúp Đông Lý Phong, trên thực tế là hoàn thành hành động Hoàng Tước.