"Khè...khè..." Lão già, ánh mắt đó là sao hả, tin ta độc ông hôn mê 3 ngày 3 đêm không?
Hu..Oa... Ngay cả con rắn thối cũng dám trừng mắt nhìn ta, lão gia gia ta thật đáng thương.
"Khè..." Được rồi, đừng dùng ánh mắt vô tội đó với ta, thật ra ta cũng đói lắm a, mấy ngày nay chủ nhân chỉ thích mấy thứ nước xanh xanh đỏ đỏ quên luôn cả việc cho ta ăn.
"Giờ làm sao đây?" Tiền làm nhiệm vụ ta còn chưa được sờ, kho hàng hiệu mua trên Amazon còn chưa thấy, tối nay còn có phim của Kang Tae Oh, còn nữa, quan trọng là ta chưa ăn món mới chào hàng của nhà hàng Star đâu a~
"Ta còn thuốc." Nhìn vẻ mặt là biết đang nghĩ tới đồ ăn ở đâu đó rồi, không có tiền đồ, sau này xem ai dám lấy bà chị già tham ăn như ngươi.
"Khè..." Nhanh đi chủ nhân, uống vào biến đi biến lại rất cao hứng nha.
Sau đó hai người uống thuốc vào
và...
...mở mắt ra thấy mình đang ở phòng thí nghiệm, Doãn Vị tiếp tục làm thí nghiệm còn Lãnh Hồng Hỏa chạy như bay lên phòng xem phim.
Làm gì cẩu huyết như vậy, sự thật là mỗi người uống hết một lọ 'sirô' vẫn không có biến chuyển.
"Khè..." Không có kết quả, chủ nhân thật mất mặt.
"Này, cho ta cho ta với chứ..." Thật quá đáng, thật không có gia giáo, thật không biết 'kính lão đắc thọ', thật... Cư nhiên thức uống tốt như vậy mà không cho ta một phần.
"Khè...Khè..." Lão già ông thật mất mặt. Nhìn xem Hỏa mĩ nhân của ta phong độ biết bao nhiêu.
Doãn Vị soát túi lấy ra lọ cuối cùng, thật ra lí do ta xuyên không là gì vậy?
"Lão gia gia, cái này là thuốc không phải thức uống ta điều chế từ mười mấy loại quả đâu." Doãn Vị vừa nói vừa thở dài làm ra vẻ ta không phải không muốn cho ông đâu.
Lãnh Hồng Hỏa khinh miệt, nghĩ ta không biết ngươi thấy lão ngoan đồng bản tính tò mò nên mới cố ý giấu đầu hở đuôi sao.
"Không sao không sao, rất thơm nha, ta muốn uống." Hừ, tưởng ta không thể ngửi ra trong đó không có loại thảo dược nào à.
"Nhưng mà cái này rất quý, gia gia xem, ta chỉ còn duy nhất một lọ...Ai..." Dù sao ta cũng không có mong muốn quay về nhà, muốn hảo hảo hưởng thụ cuộc sống ở đây thì phải có chút vốn liếng chứ.
"Ta không có tiền." Tiền tài là vật ngoài thân ta mới không cần thôi.
"Hay lấy gì trao đổi tạm vậy"
"Ta nhận ngươi làm đệ tử." Trẻ nhỏ dễ dạy, với lại sau này ta theo ngươi có lộc ăn dài dài rồi. (Y Sa: Không phải đệ tử mới theo sư phụ sao? Lão ngoan đồng: Như nhau như nhau thôi)
"Không cần." Đi ra ngoài với sư phụ như ngươi ta thật mất mặt.
"Ta còn chưa có đệ tử." Làm đệ tử của ta ra ngoài rất oai nha.
"Rồi sao?" Doãn Vị xoay xoay cổ tay, tạo gợn sóng nước trong lọ thủy tinh, hương thơm theo gió tỏa ra càng đậm.
"Ta dạy ngươi võ công sau này có thể thoải mái đánh người, ta dạy ngươi khinh công, đánh không lại có thể chạy, ta dạy ngươi độc dược thấy chán mắt có thể hạ độc." Vỗ ngực, lão gia gia ta rất lợi hại có phải không.
Lãnh Hồng Hỏa hắc tuyến
Doãn Vị hắc tuyến
Lí luận cái kiểu gì vậy?
Tiểu Kim ngáp dài, chui vào túi xách của Doãn Vị, thật mất mặt, còn vô sỉ hơn cả chủ nhân.
Doãn Vị giả vờ tiếc nuối "Mời lão gia gia."
"Tiểu tử gọi sư phụ."
"Hỏa tỉ uống..." Hừ, nhận sư thì tất nhiên phải nhận sư nhưng đừng mong ta gọi sư phụ.
Vèo... ực "Tiểu tử, uống rất ngon!"
Vừa thấy một bóng dáng thoáng qua, Doãn Vị đang ngơ ngác nhìn lòng bàn tay trống rỗng đã nghe tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng. Khinh công này, dùng bắt rắn rất tốt. (Y Sa: Sư đồ này rất hợp...)
Đây là khinh công trong truyền thuyết? Lãnh Hồng Hỏa cảm thán, ngay cả huấn luyện viên của mình cũng chưa chắc đạt được một phần mười tốc độ lúc nãy.
Địa phủ
"Diêm Vương, ngài đây là làm gì?!!" Phán quan xem gương chiếu nhân gian xong giận dữ ném sổ sinh tử lên bàn Diêm Vương.
"Ai nha, làm gì là làm gì a." Vị thiếu niên mặc tử phục, vạt áo buông lỏng, phía trên lộ ra một phần xương quai xanh gợi cảm, khóe môi cong cong cười yêu nghiệt ngả ngớn nhìn.
"Sao ngài có thể đảo loạn nhân gian, bất tuân quy tắc thiên địa, đưa một người thì thôi đi, sao lại đưa cả hai người???" Tức chết ta, mới ra ngoài một khắc đã làm loạn rồi.
"Thì vẫn còn sống mà?" Ngón tay thon dài nhỏ nhắn tiếp tục vuốt ve suối tóc đen dài.
"Tóc ngài chỉ rối một chút thôi mà! Xuyên không! Là xuyên không! Lỡ như đảo loạn sổ sinh tử Ngọc Hoàng sẽ giáng tội!" Diêm Vương à, ngài đã mấy ngàn tuổi rồi, đừng làm như thiếu nữ mới lớn thế có được không? Không có gì quan trọng hơn nhan sắc sao?
"Được rồi, ta biết rồi a." Diêm Vương khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, hắng giọng ra lệnh "Hắc Bạch vô thường, mau mang gương lược lại đây, chuẩn bị nước ấm y phục cho bổn vương tẩy trần."
Này! Đây không phải là trọng điểm có được không! Phán quan sa sầm mặt, vung chưởng đập vỡ bàn Diêm Vương, phi thân ra ngoài, ta muốn bãi công! Tức chết ta, không được, phải đi ăn ổn định tâm tình, nghe nói hôm nay trần gian mang món mới xuống.
Hắc vô thường giơ ngón cái "Phán quan thật uy mãnh."
Bạch vô thường gật gật "Sức chịu đựng của Phán quan thật cao."
"Còn không mau đi." Diêm Vương vuốt vuốt chóp mũi, thật ra là Ngọc Hoàng mật lệnh nha, vừa nhìn qua thấy ma mới liền chớp mắt cười yêu mị, ta đúng là báu vật của tạo hóa, tóc rối quần áo xốc xếch vẫn rất quyến rũ, ai da... quá khen quá khen.
Nữ ma ngơ ngác tim bay đầy trời... khụ ... đầy địa phủ "Oa... Thật yêu nghiệt, thật đáng yêu, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái như hoa..."
...
Lại 3 năm,
"Các chủ, thu ngân thanh lâu tháng này tăng gấp ba, chiến lược mới này thực sự đem lại hiệu quả đáng kinh ngạc." Các chủ quả là tài nữ, chỉ 3 năm đã mở hàng chục chi nhánh thanh lâu lớn nhỏ khắp Tứ quốc.
"Xảo nhi, ngươi nghĩ xem nếu ta sát nhập tất cả thanh lâu lại thì như thế nào?" Nữ tử vận hắc y nhàn nhạt, ánh mắt lơ đễnh, ngọc thủ (tay ngọc) thon thon vuốt ve chủy thủ.
"Các chủ, như thế sẽ làm các nước hoảng sợ, vạn nhất xung đột chỉ e lưỡng bại câu thương." Mi Xảo xuất thân con nhà võ tướng Nam quốc, những việc này ít nhiều thấu hiểu.
Năm ấy, gia tộc bị cừu địch vu oan, cả nhà lớn nhỏ đều phải chịu án tử, may cho Xảo Xảo vốn con thứ thiếp nên lựa thời liền chạy trốn, tuy đã thoát nhưng thân bị trúng tên độc, lúc kiệt sức ở dốc núi được Doãn Vị cứu về.
"Một ngày nào đó ta sẽ sát nhập." Lãnh Hồng Hỏa biết thế lực của mình vẫn
quá kém, hiện thời chưa thể "Diên, ngươi cùng Ly tính toán, chi phí cho Bách Sát từ nay tăng gấp ba."
"Rõ." Tàn Diên là sát thủ đơn độc, gần 3 năm trước bại trận dưới tay Lãnh Hồng Hỏa, một nữ nhi không có nội lực, nên liền chịu thu phục.
"Họa, không mau báo cáo đi?" Mi Xảo đạp ghế Tử Họa, đúng là yêu nghiệt mà, đẹp như vậy làm gì, còn liễu yếu hơn cả ta.
"Các chủ, mọi việc vẫn ổn, duy ở Tây quốc Thủy viện gặp chút rắc rối." Thật oan uổng mà, đều là nam tử hán, tại sao Tàn Diên dưới tay hàng trăm sát thủ, uy phong lẫm liệt, còn ta phải chạy xuôi chạy ngược lo phục trang nữ tử chứ.
"Vậy ngươi về giải quyết đi." Nam nhân ngồi cạnh Lãnh Hồng Hỏa mắt vẫn nhìn chăm chú bàn tính giờ mới ngẩng đầu lên tiếng.
"Liên quan gì ngươi?"
"Thu nhập bên ngươi thấp nhất, lần sau có rắc rối gửi thư báo cáo là được, không cần tới." Hừ, ngươi không biết đếm tiền là lạc thú sao, thu nhập ít không biết ta xót sao?
"Tử Ly, ta là ca ca ngươi đấy!" Ăn nói không chừa chút mặt mũi, nửa năm Tình các mới tụ họp, sao bảo ta đừng đi chứ.
"Hừ, không phải dạo thanh lâu quá nhiều sao, không bỏ thời gian giải quyết đi." Đừng tưởng đi lâu khác là Xảo Xảo ta không tra ra.
"Hay muốn huấn luyện 30 ngày?" Tàn Diên hắng giọng, ta thấy ngươi là đệ đệ mới đúng.
"Không không, ta phải về xử lí công việc, bận lắm!" Đùa sao, huấn luyện địa ngục của Các chủ mà 30 ngày chỉ có đám trâu bò Bách Sát các ngươi chịu được thôi.
Lãnh Hồng Hỏa chỉ ngồi mỉm cười, đây không phải là thuộc hạ, họ là bằng hữu, là huynh đệ của ta, cả Tình các này đều là chiến hữu kề vai sát cánh.
Cuộc sống này, ở hiện đại ta không có được. Chưa kể ở đây mĩ nam hằng hà vô số, thức ăn quả thật đều là mĩ vị.
"Tới giờ cơm trưa rồi." Nếu không ngăn cản, đảm bảo chưa đầy mộy khắc tới sẽ có đánh nhau
"Ta phải về tính toán lại thu chi."
"Ta đi giúp đệ đệ."
"Ta đi báo cáo với Tử Ly."
"Ta đi thông báo Bách Sát việc tăng chi phí."
Bốn miệng bốn lời, chưa nói hết câu đã vội phi thân về phòng, có thể ăn sao? Hôm nay tiểu công tử ở nhà a~
Lãnh Hồng Hỏa lắc đầu cười khổ, Doãn Vị a Doãn Vị, chỉ nghĩ đến ngươi là bọn họ đã sợ đến thế rồi.