Trong căn nhà của trại chủ ánh nến sáng ngời, người trong sơn trại cũng vội vàng tỉnh lại để canh chừng, chỉ cầu mong hắn có thể bình an vượt qua đêm nay.
Không khí trong phòng vô cùng căng thẳng, khẩn trương giống như sợi dây cung bị kéo căng.
Nguyễn Mặc co rút thân mình, đứng im ở góc phòng nhìn đại phu thi châm kê thuốc, xem bóng dáng Lục Vọng bận tối mày tối mặt ra ra vào vào bưng thuốc bưng nước, mà kẻ gây hoạ là nàng đây lại giống như người qua đường đứng xem mọi chuyện, chẳng thể giúp đỡ được cái gì.
Vừa rồi lúc phát hiện Đan Dật Trần không ổn, nàng vội vội vàng vàng chạy tới phòng Lục Vọng gõ cửa, kêu hắn nhanh đi tìm đại phu tới khám. Sau khi khám xong đại phu kết luận hắn là tại vì ăn đồ có tính nhiệt khiến cho vết thương bị viêm nên mới sốt cao như thế. Mà bởi vì tình huống của hắn mới hơi tốt một chút đã lại chuyển biến xấu nên khá là đáng ngại.
Đồ có tính nhiệt?
Nàng nấu toàn là những món thanh đạm mà, sao lại có tính nhiệt được?
“Người bị thương không nên ăn đào, thứ này nóng, dễ bị viêm.” Đại phu giải thích sơ qua một chút.
Đào?
Điều này đối với Nguyễn Mặc mà nói thật sự vô cùng kỳ lạ------ hoa qủa mà cũng có loại khiến con người thượng hoả ư? Trơì đất, lúc ấy nàng còn thản nhiên nhìn hắn ăn mấy cái……
Nếu như nàng biết điều này, chuyện này liền sẽ không xảy ra.
Đều là lỗi của nàng……
“Những việc tại hạ có thể làm cũng chỉ như vậy thôi, nếu sáng mai hắn có thể hạ sốt thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
Đại phu để lại một câu như vậy liền rời khỏi.
Lục Vọng tiễn hắn xong, cả người cũng dính đầy mồ hôi liền không đi vào trong nữa mà chỉ đứng ở cửa hô một tiếng “Nguyễn cô nương”, nhờ nàng chiếu cố trại chủ đaị nhân xong cũng rời đi.
Cả căn phòng đều trở nên yên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng hít thở vẫn nặng nề như cũ của người nằm trên giường.
Nắm tay không biết đã bị siết chặt từ bao giờ, móng tay hơi đâm vào thịt, cảm giác đau đớn giúp nàng bình tĩnh lại, chậm rãi đi tới bên giường.
Hai mắt nhắm nghiền, băng gạc hoàn chỉnh không xê dịch, nằm thẳng ở trên giường không chút động tĩnh, hắn bây giờ lại trở về bộ dáng như hai ngày trước.
Vì vậy, qua đêm nay, hắn cũng sẽ lại tỉnh lại như lúc trước, đúng không?
Ân.
Sắc mặt của nam nhân vẫn ửng đỏ khác thường như cũ, nàng nghiêng người nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, tiếp tục công tác của mấy đêm trước: thấm ướt khăn, vắt hơi khô, gấp thành một hình chữ nhật, cẩn thận đắp lên trán nam nhân, chờ đến khi nhiệt độ của hắn truyền sang chiếc khăn, lại lấy xuống thấm ướt, vắt hơi khô rồi gấp lại, phủ lên trán……
Một đêm không ngủ.
*****************************
Trời mới tờ mờ sáng, tiếng trùng kêu chim hót còn đang mơ hồ dần trở nên rõ ràng, từng đợt kéo dài.
Nguyễn Mặc xoa xoa mắt, tuy đã mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn cố chống đỡ, dùng nước trong bồn khẽ hắt lên mặt để giữ tỉnh táo, cũng không biết là lần thứ mấy lấy chiếc khăn đã khô từ trên trán nam nhân xuống, thả vào trong nước.
Nàng liên tục đổi khăn chườm lạnh cả đêm, thậm chí còn cởi hơn nửa quần áo của hắn ra, dùng rượu lau người giúp hắn hạ nhiệt hai lần……
Dù sao nàng cũng đã từng kỳ lưng cho hắn rồi, thêm lau người nữa cũng đâu có gì đâu. Vì cứu người, đương nhiên phải bất chấp tất cả. Nhờ vậy, sắc mặt hắn hôm nay đã đỡ đỏ hơn hôm qua, cái trán vẫn có chút nóng nhưng cũng không nóng đến mức doạ người nữa rồi. Điều đó chứng tỏ nỗ lực của nàng cũng có chút hiệu quả, không uổng công nàng cả đêm không chợp mắt ngồi chiếu cố hắn.
Chính là… Chính là đầu có chút váng, chân hơi tê, nhìn mọi thứ cũng mơ mơ hồ hồ…
“Nguyễn Mặc.”
Ai đang gọi nàng…
“Nguyễn Mặc.”
Di, là tại nàng mệt quá nên xuất hiện ảo giác sao?
Có phải là hắn mở mắt hay không… Hình như hắn còn nói chuyện nữa…
Tốt qúa rồi…
“Nguyễn Mặc!” Nam nhân vừa mới tỉnh, cổ họng khàn đến không phát ra tiếng được, người được gọi lại mềm nhũn gục xuống bên mép giường, bất tỉnh nhân sự hoàn toàn.
Đan Dật Trần nhíu chặt ấn đường, muốn nắm lấy bả vai tiểu cô nương lay tỉnh, khổ nỗi hô hấp của tiểu cô nương lại đều đặn vững vàng, nàng đã hôn mê mất rồi.
Xanh đen nhợt nhạt dưới mí mắt vô cùng nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn, mái tóc dài chưa kịp chaỉ rối tung xoã trên đầu vai, che đi hơn nửa khuôn mặt, hắn rũ mắt nhìn, sờ qua đôi tay lạnh lẽo đến trắng bệch, nắm lấy, bỗng cảm thấy đau lòng.
Tuy rằng hắn hôn mê một đêm nhưng lại không phải mất đi ý thức hoàn toàn, hắn có thể cảm nhận được vẫn luôn có người ở bên cạnh hắn, dùng hết mọi cách đem hắn từ trong nhiệt triều bỏng cháy kéo ra từng chút từng chút một.
Thanh hương quen thuộc chưa từng rời xa, là hơi thở độc hữu của nàng.
Đan Dật Trần duỗi tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, ôm nàng lại gần để nàng nằm thoải mái hơn sau đó lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan trầm tĩnh khi ngủ của nàng. Hắn thế nhưng lại không cảm thấy nhàm chán, ngay cả Lục Vọng muốn vào thăm hỏi cũng bị hắn ngăn lại.
Thời gian cứ thế dần trôi.
~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~~
Đến lúc tiểu cô nương tỉnh lại, chợt phát hiện chính mình đang nằm ở trong lòng hắn, tất nhiên lại xấu hổ đến mức chạy trối chết.
Bất quá, đây hiển nhiên chỉ là điều mà Đan Dật Trần nghĩ.
Khi Nguyễn Mặc thấy hắn bình an tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là vì sao mình lại ngủ ở trên giường mà là chạy như bay xuống lầu tìm đại phu tới khám cho hắn.
Nhưng khi nàng vừa mới đi tới chỗ cửa đã bị Lục Vọng đứng canh ở cửa ngăn lại, hỏi nàng muốn đi ra ngoài làm gì.
“Hắn tỉnh rồi, ta định đi tìm đại phu tới khám lại cho hắn xem có còn vấn đề gì không.”
“Nguyễn cô nương, bây giờ ở bên ngoài có chút loạn, cô tạm thời đừng đi ra, để tại hạ đi kêu đại phu cho.”
Nguyễn Mặc không rõ nguyên nhân: “Loạn? Đã phát sinh chuyện gì sao?”
Lục Vọng lại không có ý định nói cho nàng nghe, chỉ kêu nàng chờ ở trong phòng, sau đó liền mở cửa đi ra ngoài.
“Lục đại ca……” Trong lòng nàng có chút nghi ngờ, nhưng trước mắt thân thể của Đan Dật Trần là quan trọng nhất nên nàng cũng không muốn đi tìm hiểu nhiều, chỉ nghe lời ở lại trong nhà, bỗng nhớ tới nước ấm trong phòng đã dùng hết rôì liền đi tới hậu viện múc nước đun.
“Ta nói a, Nguyễn cô nương kia cũng không biết có hiểu cách chăm sóc người hay không, hôm qua lại khiến bệnh của trại chủ
tăng thêm, thật đúng là làm bậy mà.”
“Còn không phải là như vậy sao,trông dáng người yểu điệu như vậy, nhất định là được người ta hầu hạ quen rồi.”
“Theo ta thấy ấy mà, trại chủ của chúng ta đáng lẽ ra không nên để loại người không rõ lai lịch này hầu hạ, vạn nhất là người có ý xấu……”
Hậu viện này chỉ cách dòng suối nhỏ có một bức tường, tiếng nghị luận chợt cao chợt thấp cuả mấy người phụ nhân kia nàng nghe rõ mồn một, Nguyễn Mặc đứng ở bên giếng muốn giả bộ không nghe thấy cũng không được. Bây giờ nàng mới hiểu được vì sao Lục Vọng không cho nàng đi ra ngoài.
Cũng đúng, đó vốn là lỗi của nàng, mấy người ấy chê trách nàng cũng không sai, chẳng qua là lời nói khó nghe chút thôi.
Đừng có để ở trong lòng.
Chờ đến lúc nàng đun nước xong, Lục Vọng cũng vừa hay đưa đại phu tới.
Ba người cùng nhau lên lầu, Nguyễn Mặc ở một bên pha trà đổ nước, bưng tới cho Lục Vọng cùng đại phu mỗi người một chén trà, lại rót một cốc nước trắng để nguội, rũ mi khép mắt không nói một câu.
“…….Được rồi, đã không còn gì đáng lo nữa, chỉ cần tiếp tục đúng giờ uống thuốc, đổi thuốc, chú ý ẩm thực nhiều hơn là được.”
Đại phu cầm theo hòm thuốc chuẩn bị rời đi, Nguyễn Mặc thấy Lục Vọng phải đổi thuốc cho hắn liền chủ động đi xuống lầu tiễn đại phu.
Đan Dật Trần liếc nhìn bóng dáng vội vàng của nàng đến khi khuất bóng mới thu hồi tầm mắt, thanh âm lạnh lung: “Lục Vọng, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Động tác cuả Lục Vọng chưa từng dừng lại, đối với câu hỏi của trại chủ hoàn toàn không có chút ngạc nhiên nào, hắn hiểu rõ con người của trại chủ, ngài ấy có năng lực nhìn thấu vô cùng nhạy bén, huống hồ mới vừa rồi cảm xúc đều lộ rõ trên mặt tiểu cô nương, ngài ấy sao có thể không nhìn ra được.
“Từ đêm qua, bọn họ liền bắt đầu truyền tai nhau, nói rằng trại chủ bị thương là do Nguyễn cô nương không cẩn thận, bệnh của ngài chuyển biến xấu là bởi vì Nguyễn cô nương không biết chăm sóc, còn có người nói lai lịch của nàng không rõ, bụng dạ khó lường…… Chung quy lại thì đều không phải là lời hay gì.”
“Chuyện cuả ta, khi nào thì đến phiên bọn họ nghị luận.” Đan Dật Trần nhíu mi, chịu đựng đau đớn trên vai chống tay ngồi dậy, lạnh giọng phân phó: “Đem mấy người lắm miệng đó đến đây cho ta.”
“Trại chủ…” Lục Vọng có chút do dự: “Nếu đó là nữ nhân thì sao?”
“Vậy thì gọi trượng phu của các nàng lại đây.”
“…… Dạ.”
Sau giờ Ngọ (11h-13h) ngày hôm ấy, mấy vị hán tử bị gọi vào trong phòng của trại chủ, sau khi đi ra trên mặt đều có dấu bàn tay do chính mình tự đánh, sau khi về nhà lập tức giáo huấn tức phụ (vợ) nhà mình một trận.
Khi đó mọi người mới hiểu được – Nguyễn cô nương là người mà trại chủ muốn bảo hộ, mấy người bọn họ ai dám khi dễ nàng, chắc chắn là kẻ thứ nhất chịu xui xẻo.
Mà Nguyễn Mặc nhốt mình ở trong phòng ngủ mấy canh giờ liền hoàn toàn không biết gì về việc này. Nàng không hiểu vì sao thái độ của mọi người đối vơí nàng lại thay đổi nhanh như vậy nhưng tâm trạng xem như đã quang đãng trở lại, tiếp tục hầu hạ vị đại gia nào đó.
*********Đường phân cách bảo hộ*********
Tuy nhiên, có người tâm trạng lại vô cùng nặng nề, u ám.
Nghiêm thị tắm rửa, thay quần áo xong, khi trở về phòng lại không thấy bóng dáng nữ nhi đâu, tìm khắp nơi trong nhà mới tìm thấy tiểu nha đầu đang ngồi xổm ở sau nhà, cũng không biết con bé đang làm gì nữa.
“Chỉ Chỉ, sao con chưa đi ngủ?” Nàng nhẹ giọng khẽ hỏi.
Tô Chỉ quay đầu lại cười cười: “Con vào ngay đây ạ, mẫu thân đi nghỉ trước đi ạ.”
Nghiêm thị bất đắc dĩ lắc lắc đầu, dặn nàng: “Con nhanh lên a, nếu không lát nữa nương tắt đèn con đừng kêu sợ tối đấy.”
“Dạ, con biết rồi.”
Cửa sau nhẹ nhàng khép lại.
Nụ cười trên mặt Tô Chỉ cũng biến mất trong nháy mắt, cánh tay rũ xuống bên cạnh hơi thả ra, vụn cánh hoa màu đỏ bị bóp nát từ trong tay nàng khinh phiêu phiêu rơi xuống đầy đất.
“Hừ, ta còn tưởng rằng chỉ cần như vậy liền có thể đem ngươi đuổi đi, không ngờ ngay cả trại chủ cũng bị ngươi mê hoặc…… Hừ, một lần không được thì lại thêm lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Ai cũng chưa từng nghĩ đến, tiểu nha đầu nhìn ngây thơ đáng yêu như vậy trong thâm tâm lại cất giấu quỷ kế xấu xa như vậy.