“Ân.” Đan Dật Trần hơi hơi cúi người, cúi đầu, đôi mắt giống như bầu trời đêm đối diện với cặp mắt hạnh đang trợn tròn của tiểu cô nương, phảng phất như có thể nhìn thấu hết tiểu tâm tư cuả nàng “Sau này, ngươi đi theo ta.”
Nguyễn Mặc còn đang bị khuôn mặt tuấn tú của hắn mê hoặc đến mức thất thần vừa nghe được câu “Đi theo ta”, quả thực sợ hết hồn.
Này… Rõ ràng nàng là bán nghệ không bán thân cơ mà!
Nhưng đối phương hiển nhiên cũng không phải đang hỏi ý kiến của nàng, sau khi nói xong liền lùi lại, không để ý đến nàng nữa, xoay người rời khỏi.
~~~~~~~Phân cách tuyến người đi không quay đầu lại~~~~~~~
Bất quá, sự thật chứng minh, chẳng qua là tâm tư của Nguyễn Mặc quá… ác xúc mà thôi.
Tối hôm đó Đan Dật Trần vừa mới rời đi thì Hoa mụ đã lập tức bước vào phòng, gương mặt tràn ngập tươi cười nắm tay nàng liên tục khen số nàng tốt, có tiền đồ. Nàng hỏi tại sao, Hoa mụ liền thông báo cho nàng rằng vị đại nhân kia đã dùng số tiền lớn chuộc thân cho nàng, dặn nàng về sau phải an phận thủ thường, ngoan ngoãn đi theo hầu hạ hắn.
Này… Đây rõ ràng là có chiếc bánh lớn rơi từ trên trời xuống a.
Lần trước nàng bị trặc chân lại khóc lóc ăn vạ, mặt dày mày dạn cầu xin mãi Đan Dật Trần mới mang nàng đi cùng. Lần này nàng còn chưa kịp mở miệng, người ta đã chủ động an bài hết thảy, ngay cả xe ngựa tới đón người cũng đã dừng trước Tuý Hoa Lâu, nàng đâu cần phải nói gì nữa… Lập tức lên xe thôi!
So với việc suy nghĩ về hàm ý trong câu “Đi theo ta” kia, nàng càng không muốn phải lưu lại Tuý Hoa Lâu hơn, hôm nay có Phan Thanh thứ nhất, ngày mai chắc chắn sẽ xuất hiện Phan Thanh thứ hai, Phan Thanh thứ ba… Mà Tuý Hoa Lâu này, các cô nương vốn không có quyền lên tiếng, nếu như thật sự gặp phải một vị lão gia nào đó có quyền có thế, chắc chắn bọn họ sẽ tuỳ ý muốn làm gì thì làm cái đó, sao có thể đi hỏi xem các nàng có nguyện ý hay không được?
Sau đó nàng liền ngoài cười trong không cười vẫy tay tạm biệt Hoa mụ, trèo lên xe ngựa đi tới phủ đệ của Đan Dật Trần.
Giấc mộng trước hắn là trại chủ sơn trại độc chiếm một ngọn núi, nàng cho rằng như vậy đã uy phong lắm rồi, vậy mà khi Nguyễn Mặc đứng ở trước của phủ Tướng quân so với trước kia còn cao lớn rộng rãi hơn mấy lần nàng mới hiểu được như thế nào là uy phong chân chính.
Trong giấc mộng lần này Giáo chủ đại nhân là Đại Tướng quân danh tiếng lan xa, tuổi trẻ tài cao, chiến công hiển hách. Hoàng Thượng cũng cực kỳ coi trọng hắn, phong quan tiến tước, ban thưởng giống như nước chảy tiến vào trong phủ Tướng quân. Hắn cũng không khách khí, trừ bỏ đối với mỹ nhân không hứng thú lắm, vàng bạc châu báu hắn đều nhận hết, phủ Tướng quân cũng càng xây càng lớn, có vẻ là người biết hưởng thụ.
Người tiếp nàng vào phủ là Thẩm thúc quản gia, hơn 50 tuổi, khuôn mặt vô cùng hiền từ, có lẽ là do trong phủ không có nhiều người lắm, lại không có ai để ý tới xuất thân của nàng, không chỉ để nàng ở lại trong Cầm Tiếu Viện ở hậu viện mà còn đưa tới một nha hoàn để hầu hạ nàng.
Đối mặt với sự tiếp đón nhiệt tình chưa từng có này, Nguyễn Mặc bỗng thấy có chút thụ sủng nhược kinh, vô cùng cảm kích vị quản gia.
Nhưng mà Thẩm thúc lại nói, người nàng nên cảm kích phải là tướng quân mới đúng, bởi vì tất cả những thứ này đều là hắn yêu cầu.
Nói đến đây, trái tim vừa mới khôi phục yên bình của Nguyễn Mặc lại bắt đầu lo sợ bất an.
Hắn làm như vậy… chẳng lẽ là định coi nàng như tiểu thiếp ư?
Vì thế, nàng mang theo tâm trạng thấp thỏm, bất an nghỉ ngơi 1 ngày, đến buổi tối hôm sau, sau khi tiểu nha hoàn hầu hạ nàng tắm gội xong, Thẩm thúc liền bước vào, nói rằng tướng quân bảo nàng đi sang bên kia.
Kỳ thật lúc ấy nàng rất muốn hỏi một câu, đi sang bên đó… thị tẩm à?
Nhưng mà đến tận lúc nàng đi theo Thẩm thúc tới nhà chính nơi Đan Dật Trần ở, nàng vẫn không mở miệng hỏi được, đành phải nâng váy bước vào trong ánh mắt chúc phúc của Thẩm thúc.
Sau khi đi vào, nàng nhìn xung quanh một vòng đều không thấy ai, đi vào bên trong vài bước liền phát hiện có một cánh cửa ở bên cạnh, có vẻ như là thông tới phòng ngủ, trước khi nàng nhấc chân đi tới, bên trong bỗng truyền ra tiếng nói trầm thấp quen thuộc của hắn: “Đứng lại.”
Nàng lập tức nghe lời đứng yên tại chỗ.
“Chuyển giá để đàn tới chỗ ngươi đứng.”
Giá để đàn?
Nàng quay lại chỗ vừa rồi liền nhìn thấy trên chiếc giường la hán đối diện với cửa để một cây đàn cổ và giá để đàn, nàng liền đi thành 2 chuyến, đem giá để đàn và đàn đặt ở trước cửa phòng ngủ, sau đó liền nói với hắn nàng đã làm xong rôì.
“Ngươi ngồi ở đó chơi đàn đi, bao giờ đến canh bốn (1h-3h sáng) thì ngừng.”
Đến tận canh bốn a…
Nguyễn Mặc “Nga” một tiếng, đi tìm chiếc ghế tròn tới ngồi, nàng vừa ngồi xuống liền nghe thấy người ở bên trong lại hờ hững bồi thêm một câu: “Đừng đi vào.”
“……” Đó là cái giọng điệu gì a, hắn nói cứ như kiểu nàng vô cùng muốn đi vào quấy rối hắn không bằng… Nàng mới là cô nương gia nha!
Nàng nhìn về phía hắn liếc mắt xem thường, sau khi chỉnh dây thử âm xong liền bắt đầu tấu khúc.
Vì vậy, nàng liền bắt đầu những chuỗi ngày hàng đêm đi đến nhà chính, sau đó đánh đàn tới canh bốn.
Hơn nữa hình như đây chính là lý do duy nhất để nàng có thể được vào phủ Tướng quân.
Tính đến hôm nay là ngày thứ 15 nàng đến, ngoại trừ việc đánh đàn để tướng quân dễ ngủ, còn lại nàng có thể thoải mái ăn uống, chi phí ăn mặc cũng không bị quản lí, mới chỉ có nửa tháng ngắn ngủi mà chiếc cằm nhọn thêm tí thịt…
Hơn nữa, nửa tháng này tuy nàng ngày ngày đến đây đánh đàn nhưng thật ra nàng lại chưa từng nhìn thấy mặt Đan Dật Trần lấy một lần, bởi vì hắn không cho phép nàng vào phòng ngủ, ngày thường vì nàng không muốn bị dòm ngó cho nên không hay ra khỏi Cầm Tiếu Viện, hắn lại không đến đây nên đương nhiên sẽ
không gặp được.
Ai, còn lãng phí thời gian như vậy nữa thì giấc mộng bao giờ mới kết thúc đây?
Bất quá vấn đề trước mắt là ----
Tay trái của nàng hình như bị chuột rút.
Không ổn, tay đã cứng đến mức không thể động đậy, Nguyễn Mặc ngừng chơi đàn, ngửa đầu nhìn ánh trăng treo trên đầu cành bên ngoài, áng chừng đã đến canh ba.
Không biết Đan Dật Trần đã ngủ chưa…
Nói thật, Nguyễn Mặc cảm thấy hắn muốn nàng đàn tới canh bốn mới nghỉ, có lẽ là chỉ là để cho hắn có thời gian ngủ lâu hơn mà thôi. Có hôm lúc mới đến canh ba nàng cảm thấy mệt mỏi, bỗng muốn trộm lười nhưng cuối cùng vẫn cắn môi kiên trì đến canh tư. Hôm nay lại khác, không phải nàng muốn lười biếng mà là tay nàng không chịu phối hợp, lúc này vẫn còn cứng đờ muốn đàn tiếp cũng không được.
Di, tiếng nhạc ngừng, bên trong cũng không có động tĩnh gì, tám phần là ngủ say…
Kia... Nàng lặng lẽ đi vào nhìn một cái, chắc là không sao đâu nhỉ?
Nguyễn Mặc luôn cho rằng chính mình đã quá nghe lời, dù đã vào phủ nhiều ngày nhưng vẫn không gặp được hắn chứ đừng nói gì về việc tăng tiến tình cảm.
Hạ quyết tâm, nàng rời khỏi chỗ đánh đàn chậm rãi đi tới, tay bị chuột rút vẫn giữ tư thế kì quái nhưng không còn đánh ngại, nhìn về phía phòng ngủ nuốt nước bọt, tăng thêm phần can đảm, đi vào bên trong.