Tuy nhiên, nửa tháng tiếp theo, Nguyễn Mặc không hề ăn một bữa cơm no.
Hoàng Hậu phái người đưa đồ ăn, không hề có món mặn, chỉ có vài món chay ít ỏi, ngày ngày đều đưa tới cùng một kiểu, tới nỗi vị giác của nàng đều chết lặng, hơn nữa thời tiết dần dần nóng lên, nàng lại càng ăn ít, có khi chỉ dùng nửa chén cơm trắng, rõ ràng bụng còn đói, lại không ăn nổi cái gì.
Nàng cũng nghĩ tới tìm Đan Dật Trần, nhưng Tần công công cố tình nói cho nàng biết Hoàng Thượng đã xuất cung, chỉ có thể hồi Tễ Nguyệt Cung tiếp tục chịu đựng.
Không biết có phải do thân mình khó chịu, mà hay miên man suy nghĩ, có đêm đói đến khó ngủ, nàng liền không nhịn được nhớ đến người kia.
Nghĩ xem hắn đang ở đâu, hắn đang làm gì, hắn có ăn uống đầy đủ không, có đau dạ dày không, cũng nghĩ xem hắn liệu có nhớ tới nàng, sao hắn thật lâu không tới, là vì chính sự quấn thân sao, hay là hắn thật sự cách xa nàng...
Càng nghĩ càng rối, vốn dĩ chỉ khó chịu vì bụng đói, sau khi nghĩ đến, khó chịu trong lòng lại dâng lên, như bị cái gì quấn lấy, từng chút từng chút, chỉ cần nhắm mắt lại, khuôn mặt quen thuộc của hắn lại hiện lên, ảo não, chuyên chú, ôn nhu... Khiến nàng không thể ngủ yên.
Mỗi đêm dài gian nan không dứt, điều nàng nghĩ đến nhiều nhất, là Đan Dật Trần.
Muốn gặp hắn.
Nàng rất muốn gặp hắn.
Không phải muốn cáo trạng hay kêu khổ, cũng không phải xem hắn có còn sủng ái nàng hay không, chỉ đơn thuần là muốn gặp hắn một lần.
Trong lúc ngủ mơ cũng là mong muốn ấy, ban ngày tỉnh cũng mong muốn ấy.
Rất muốn, rất muốn...
Thế nên khi nàng chăm sóc dược liệu ở hậu viện, đột nhiên nghe thấy tiếng nói thuần hậu, thấp thấp gọi tên nàng, dường như cho rằng mình điên rồi, luôn muốn thấy hắn nên xuất hiện ảo giác.
"Nguyễn Mặc."
Nàng ngồi xổm trên mặt đất cúi đầu nhổ cỏ dại, một đôi ủng đen thêu rồng đập vào tầm mắt, thanh âm quen thuộc lại từ đỉnh đầu truyền tới, rõ ràng, hoàn toàn không phải ảo giác.
Là hắn.
Trong chớp mắt, thân thể không nghe theo không chế, đột nhiên đứng lên, vẫn không ngẩng đầu cũng không liếc mắt một cái, trực tiếp... nhào vào lòng hắn.
Đan Dật Trần không kịp chuẩn bị, hay tay theo bản năng bắt lấy nàng, gắt gao ôm vào người, nhưng nàng so với hắn còn dùng nhiều sức hơn, ôm chặt vòng eo hắn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn vùi sâu trong ngực hắn, còn không thấy đủ dùng sức cọ vào.
Hắn lúc đầu mặt vẫn vô biểu tình, tiến vào bằng quý khi đế vương, khi thấy nàng ngây thơ ôm lấy hắn làm nũng, lại động lòng, không khỏi ôm chặt thân mình nhỏ xinh, trong mắt ánh lên vài phần nhu hòa: "Làm sao vậy? Ủy Khuất gì sao?"
Nàng lại không rên một tiếng, chỉ lắc lắc đầu, lại vùi vào ngực hắn, hai vai tinh tế rung động đến kỳ lạ.
Đan Dật Trần trầm mắt, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên bờ vai nàng, siết chặt, chỉ cảm thấy xương vai hơi cộm lên trong lòng bàn tay, lại đau lòng.
Mới nãy hắn thấy thân ảnh nàng từ phía xa, mới nửa tháng không thấy, lại gầy đi rất nhiều. Lúc này mặt trời chói đến dọa người, sắc mặt nàng có chút tái nhợt, mí mắt có vòng quầng thâm nhàn nhạt, khó giấu mệt mỏi. Tuy biết phi tần khi nhận phạt sẽ bị làm khó dễ, hắn cũng không phải chưa từng thất, giờ trong lòng lại khó chịu, vì mình muốn thứ nàng mà mặc kệ Hoàng Hậu, ấy náy không thôi, hối hận vạn phần.
Nửa tháng kia, hắn vẫn luôn chìm trong tấu chương, tra rõ thật giả, quá trình cũng không thuận lợi như hắn tưởng tượng, mỗi ngày đều vội sứt đầu mẻ trán, còn vì thế mà tự mình xuất cung mấy ngày, đến tạn hôm nay mới rảnh rỗi.
Nhưng dù thế, hẵn vẫn thường xuyên nhớ tời người con gái bị hắn cố tình cách xa này. Nhớ tới khuôn mặt tươi cười hoạt bát của nàng lúc trêu chọc hắn, nhớ tới lúc nàng bên cạnh hắn dùng bữa, nàng vì hắn mà trồng dương xỉ tang, nhớ rất nhiều, những gì nàng cũng hắn trải qua ở Tễ Nguyệt Cung.
Nghĩ nhiều, hắn mới phát hiện ra, sủng ái đối với nàng sớm đã thay đổi, không hề chỉ vì mục đích như trong quá khứ, mà trong lúc lơ đãng, đã trộn lẫn một ít tình cảm.
Khó nói rõ, xa lạ, nhưng vô pháp vứt bỏ cảm tình.
Cảm thấy vạt áo có chút ướt, Đan Dật Trần hồi thần, nhíu mày, muốn nâng mặt nàng lên nhìn xem, nhưng hắn vừa lui lại một phần, cách tay bên hông lại siết chặt thêm hai phần, chỉ đành trầm mặc ôm nàng, tùy ý nàng khóc trong ngực hắn.
Làm như muốn khóc hết ủy khuất của mấy ngày qua, những cảm xúc ẩn nhẫn đã lâu, khi thấy hắn liền không quan tâm mà trào như nước, tới khi mũi nghẹt không thể thở, mới đành buông lỏng tay, cúi đầu chậm rãi lùi lại.
lúc này đến phiên hắn không cho nàng rời đi, cánh tay dài hữu lực một tay đã ôm trọn eo nàng, nhẹ nhàng kéo lại, không chút cố sức nào ghì nàng vào lồng ngực, rũ mắt nhìn, tức khắc dở khóc dở cười: "Nàng che mặt làm gì?"
"Thần... Thần thiếp khóc đến thật xấu, Hoàng Thượng đừng nhìn, để thần thiếp đi rửa mặt đã..." Tiếng nói mềm mại truyền đến, vừa khóc xong có chút khàn khàn.
"Vừa nãy không phải còn ôm chặt lấy trẫm sao?" Đan Dật Trần nửa đùa nửa trách nói, không đợi nàng đáp, liền nắm lấy cổ tay trái của nàng, nhẹ nhàng kéo xuống, lộ ra một nửa khuôn mặt đã khóc đến ửng hồng, mi mắt hạ xuống, sợ hãi không dám nhìn hắn, "Thực xin lỗi, là... Là thần thiếp thất thố..."
Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nâng sườn mặt nàng lên, chợt tới gần làm nàng cả kinh nhắm mắt, lại cảm thấy môi hắn hơi lạnh nhẹ nhàng đặt trên mí mắt, ôn nhu không thể tưởng tượng.
"Đừng khóc."
Hắn hôn vào nước mắt trên khóe mi nàng, tới khi nàng chịu bỏ tay xuống, mới dùng ngón cái gạt lên mắt nàng, từng chút từng chút, như thể đang đối đãi với bảo bối trân quý.
Nguyễn Mặc bị hắn nâng cằm, chỉ có thể ngẩng đầu, đơn giản vứt bỏ bận lòng, mắt hạnh còn phiếm nước bình tĩnh nhìn hắn, nhử thể nhìn thế nào cũng không đủ.
Nàng cuối cùng cũng thấy hắn.
Thật tốt.
Đan Dật Trần bị ánh mắt ngơ ngác của nàng xem đến ngẩn ra, môi mỏng hơi nhấp, đầu ngón tay thon dài lướt qua tai nàng, trầm giọng nói: "Nói thật với trẫm, nàng có ăn đủ bữa không?"
Nàng gần đây không nghe được hai chữ này, khóe miệng mấp máy, bắt đầu từ băng yến, đem mọi chuyện nói ra, cánh mũi cũng phập phồng theo, ngữ khí không ủy khuất, lại ẩn giấu một tia oán trách.
Hắn lẳng lặng nghe, một chữ cũng không lọt, thật lâu sau, mới thở dài trong lòng, giơ tay vén sợi tóc ướt bên sườn mặt của nàng: "Vì sao không phái người nói cho trẫm?"
"Hoàng Hậu nương nương làm vậy, là không muốn thần thiếp đi tìm Hoàng Thượng, thần thiếp sao có thể kháng chỉ?" Nguyễn Mặc cắn môi, thanh âm có chút giận, "Huống hồ... Thần thiếp cũng không biết Hoàng Thượng có tin tưởng hay không... Thần thiếp không dám..."
Trái tim Đan Dật Trần mềm xuống, đem nàng ôm vào ngực, vùi vào vai nàng, thấp giọng: "Nguyễn Mặc, trẫm sao có thể... Không đáng được nàng tín nhiệm thế này?"
Nếu hắn biết được nàng sẽ như thế, sẽ không chờ đến giờ mới tới.
"Hoàng Thượng..." Nàng lẩm bẩm nói.
Hắn khép hai mắt lại, thanh âm thấp không thể nghe thấy: "Là trẫm không tốt, để nàng chịu ủy khuất."
Không biết sao, mũi Nguyễn Mặc đột nhiên đau xót, nước mắt lại lặng yên rớt xuống.
"Hoàng Thượng tới, thần thiếp liền không ủy khuất."
Một lúc lâu sau, nam nhân mới rầu rĩ mà "Ừ" một tiếng.
***************
Sau khi Đan Dật Trần tới, ngày tiếp theo liền tống cổ người Hoàng Hậu phái tới, đổi thành người của hắn, không chỉ phụ trách chi phí ăn mặc của Tễ Nguyệt Cung, còn đảm đương việc mang tin tức bí mật.
Vì trong lúc Nguyễn Mặc bị cấm túc, hắn không nên quang minh chính đại đến Tễ Nguyệt Cung, một người ở Tử Thần điện lớn như vậy xử lí chính sự, quạnh quẽ nặng nề, liền dùng biện pháp... viết thư.
Được rồi, viết thì viết, dù sao nàng có thể ở Tễ Nguyệt Cung, chỗ nào cũng không đi được, cũng rất nhàm chán. Hơn nữa từ trước tới giờ nàng chưa từng viết thư cho ai, một là không có người thân ở xa, hai là cảm thấy chữ của mình không đẹp, không có việc liền không muốn viết ra cho đỡ xấu hổ.
Bây giờ, tâm tình thấp thỏm lại chờ mong, suy nghĩ kĩ, Nguyễn Mặc mới đặt bút viết phong thư đầu tiên, khi cung nhân giao đồ ăn sáng liền đưa cho hắn, sau đó Đan Dật Trần hồi âm.
Khi người nó tới đưa cơm trưa, nàng xem hồi âm của hắn, tức giận thiếu chút nữa muốn vò giấy viết thư thành một cục.
Nàng viết hết nửa trang, hắn chỉ nhắn lại ngắn ngủn vài câu, hắn vốn là người ít nói, cũng không thể trông cậy hắn có thể viết nhiều, nhưng tệ nhất là, hắn viết ở cuối thư một câu-----
"Chữ xấu, luyện kĩ."
Viết thư thì cứ viết, sao còn để ý đến chữ nàng.
Nàng dưới sự tức giận liền không hồi âm cho hắn, đang định ngủ trưa, người kia liền mang tin tức truyền lại, không cần nói cũng biết là bút tích của Hoàng Thượng, chỉ ghi mấy chữ: "Vì sao không hồi ầm."
Hừ, còn không biết xấu hổ mà hỏi.
Nguyễn Mặc nộ khí, qua loa đáp lại; "Thần thiếp chữ xấu, không để Hoàng Thượng khó chịu."
Sau đó người kia lại thực mau truyền tin đến, chỉ có mấy chữ: "Không chê, tiếp tục."
Không chê...
Nàng còn lâu mới không tin hắn không chê!
Vì thế, Nguyễn Mặc lại lần nữa không hồi âm.
Người mang tin tức cũng không hề tới.
Đêm đó, sau khi Tễ Nguyệt Cung tắt đèn, Thúy Nhi liền rời đi, không tới một khác, nam nhân liền như thường đến bên giường nàng, nàng còn chưa phản ứng, cả người đã bị ôm lấy.
Sau khi hòa hảo, Đan Dật Trần lấy lý dó chính vụ quấn thân cần ở Tử Thần Điện, kỳ thật hàng đêm đều đến thăm Tễ Nguyệt Cung của nàng, còn nghiêm trang nói, hắn không muốn làm hỏng quy củ hậu cung, lại không nhịn được nhớ nàng, mới bất đắc dĩ bày ra hạ sách này.
Nguyễn Mặc thầm chửi da mặt hắn quá dày, bất quá hắn định đoạt mọi chuyện trong Hoàng cung, có lời đồn đãi cũng là hắn chịu trách nhiệm, nàng liền kệ hắn.
Nhưng hôm nay nàng còn giận, bất mãn mà hừ nhẹ một tiếng, xoay người không để ý hắn.
Đan Dật Trần nhướng mày, duỗi cánh tay ôm nàng từ phía sai, cố tình cái hay không nói, nói cái dở: "Nguyễn Mặc, sao nàng không hồi âm cho trẫm?"
"....."
"Không vui?"
"....."
"Tại sao?"
"....."
Hắn đành chịu thua, mạnh mẽ xoay người nàng về phía mình, ánh mắt nặng nề, bất đắc dĩ nói: "Nói đi."
"..." Nguyễn Mặc rũ mắt không nhìn hắn, nắm tay đấm nhẹ một cái, nhỏ giọng nói, "Hoàng Thượng, chữ thần thiếp khó coi vậy sao?"
Đan Dật Trần ngẩn người, tinh thần có chút mệt mỏi chưa phản ứng lại, nàng ngước mắt nhìn hắn một cái ai oán, bộ dáng "Hoàng Thượng do dự lâu vậy là cảm thấy thần thiếp nói đúng sao", hắn đột nhiên nhớ tới chuyện đã xảy ra, đành phải dỗ nàng: "Không khó coi."
Nguyễn Mặc không tin, quay đầu nói: "Gạt người."
"Quân vô hí ngôn."
"Nga, vậy là, Hoàng Thượng nói thần thiếp chữ xấu cũng không phải nói đùa..." Nàng giãy giụa, chống lại gông cùm xiềng xích của hắn, "Hoàng Thượng quả nhiên ghét bỏ... Ưm..."
Người này!
Mỗi lần định nói nàng lại bị... lấp kín miệng, hôn đến nỗi nàng quên cả lời định nói, chỉ có thể yên lặng thừa nhận hắn, chìm sâu trong hắn, tùy hắn chìm nổi, trừ bỏ gắt gao quấn lấy hắn, đã không còn biện pháp. Tới khi bình tĩnh lại, nàng đã sớm mệt đến ngủ say, nào còn nhớ mình tức giận vì gì?
Nguyễn Mặc mê man, bị hắn lăn lộn một hồi, đôi tay gắt gao túm lấy chăn gấm, lại không cách nào phân tán nổi cảm giác mạnh mẽ nơi sâu nhất trong cơ thể, chỉ đành cắn chặt môi dưỡi, kệt lực nhịn xuống tiếng kêu kiều mị.
"Đừng cắn, trẫm đau lòng."
Đan Dật Trần biết nàng rất e lệ trong chuyện này, không muốn kêu thành tiếng, liền bế nàng ngồi trên người mình. Tư thế này khiên hai người gần nhau hơn nữa, hắn hướng lên trên va chạm, khiến nàng nhịn không được than nhẹ một tiếng.
"Cắn nơi này." Hắn nhẹ nâng eo, hữu lực tiến vào, lại giơ tay vỗ về nàng, để nàng cắn lên vai hắn.
Đau ngón tay đã bấm vào da thịt, Nguyễn mặc bàm vào bờ vai dày rộng rắn chắc của hắn, nghe lời mà cắn một cái, giữa mày hơi nhíu, không đành lòng mà dùng sức cắn, chỉ là mút nhẹ. Khoái ý tán loạn ập tới, mạnh mẽ làm nàng vô lực ngăn cản, mút đến nỗi đầu lưỡi tê dại.
Xiêm y đẹp đẽ quý giá rơi đầy đất, mồ hôi chậm rãi nhỏ giọt, hơi thở ngọt ngào lấp đầy gian phòng, tiếng thở dốc bị ngăn cách với màn treo, chỉ có hai bóng người ẩn ẩn giao thoa.