Giáo Chủ Và Kẻ Điên

Chương 27



Ta cảm giác mình ngủ rất dài, tuy rằng cũng có tỉnh qua nhưng phần lớn ý thức hôn trầm, híp mắt nhìn một chút lại lập tức ngủ, mà mỗi lần ngắn ngủi tỉnh lại bên cạnh ta luôn có một người.

Khí tức người nọ khiến ta cảm thấy an tâm, phảng phất chỉ cần có hắn thì sẽ không có bất cứ chuyện gì có thể thương tổn ta, ta có thể yên tâm mà ngủ.

“Vì sao hắn vẫn chưa tỉnh?”

“Ngươi thử dùng thân thể của mình ăn một chưởng như hắn cũng sẽ ngủ lâu như vậy thôi, hắn có thể sống đã là mệnh lớn, ngươi còn muốn chọn tam lấy tứ.” Ta vừa nghe cách nói chuyện không nể tình này là nhớ lại người này là đại phu lần trước đến xem bệnh cho kẻ điên tên là “Tôn đại phu”, nghe nói đây là đại phu nổi tiếng gần xa, tính tình có chút cổ quái.

Tôn đại phu lại nói:“Nhưng cho dù hắn tỉnh lại cũng không có tác dụng gì, tâm mạch của người này như đèn đã cạn dầu, nói không chừng một ngày nào đó bỗng nhiên hắn sẽ tắt thở, các ngươi vẫn nên chuẩn bị quan tài cho hắn đi!”

Thình lình một tiếng vang lớn phát ra, âm thanh như là thứ gì bị vỡ vụn đem thần trí còn hỗn độn của ta đánh thức vài phần.

Ta chậm rãi mở mắt ra, bên tai là tiếng của kẻ điên trong cơn tức giận vẫn cực lực đè thấp giọng: “Chuẩn bị quan tài gì! Ngươi trị không hết thì cút cho ta, đừng ở đây nói hưu nói vượn?”

Tôn đại phu không biết vì tức giận hay là hoảng sợ tới thanh âm cũng run lên: “Ta nói hưu nói vượn? Được, được! Nếu các ngươi không tin y thuật của ta thì về sau cũng đừng phái người tới tìm ta, thỉnh cao nhân khác đi!”

Tiếp theo là tiếng bước chân đi ra ngoài cùng với những lời xin lỗi của Tiêu Mạc Bắc đuổi theo: “Tôn đại phu, ngài chậm một chút, ca ca của ta vì quá lo lắng nên tâm loạn, xin đại phu đừng tức giận ……”

Ta hơi hơi nghiêng đầu tầm mắt rơi vào chính giữa phòng, chỉ thấy Tiêu Trọng Nam quay lưng về phía ta, đứng trước một đống gỗ vụn, thân hình suy sụp vẫn không nhúc nhích.

“Tiêu……” Vừa mới thốt lên một tiếng ta liền dừng lại bởi vì ta nhớ ta đã cùng hắn dứt khoát rồi, hắn nói không muốn nghe ta gọi hắn là Tiêu đại ca.

Trong lúc đang ta do dự không biết nên xưng hô với hắn thế nào, kẻ điên vừa nghe được thanh âm của ta lập tức xoay người chạy đến bên giường. Lúc này ta mới thấy rõ bộ dáng của hắn có chút giật mình.

Hai mắt của hắn phủ đầy tơ máu, gương mặt tái xanh, râu ria xồm xàm, đâu còn phong thái lạnh lùng làm Bắc Môn tông chủ và chưởng môn Ẩn Kiếm môn sợ tới mức bỏ chạy? Bộ dáng này, ngược lại giống như lần đầu tiên ta gặp kẻ điên có sáu phần tương tự.

Nghĩ đến kẻ điên ta bỗng nhiên nhớ lại trước khi hôn mê mơ hồ phảng phất nghe được người này gọi ta là “Niếp Niếp”, xưng hô này khi hắn thanh tỉnh chưa bao giờ gọi ta, chẳng lẽ hắn đã nhớ lại?

“Điên…… Tử?” Ta thử thăm dò gọi hắn.

Không nghĩ tới đối phương phản ứng rất lớn, đôi mắt đột nhiên mở to, một tay ôm ta vào lòng, nhanh đến mức như muốn đem ta khảm vào trong máu thịt hắn.

Hắn ở bên tai ta nói chuyện, giọng nói cũng run rẩy: “Vì sao không nói cho ta biết?”

“Ngươi……” Trong nháy mắt lời nói của ta như bị nghẹn ở yết hầu, thử vài lần mới phát ra âm thanh: “Ngươi đã nhớ lại tất cả?”

Hắn chôn đầu ở trên cổ ta nhẹ nhàng gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Ta không biết làm sao trong giây lát vừa muốn khóc lại muốn cười, muốn nói thật nhiều với hắn nhưng cuối cùng ta chỉ nhắm mắt lại, dùng sức ôm lấy hắn, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Qua hồi lâu, ta ách thanh nói: “Ta không có lừa ngươi, tiếp cận ngươi cũng không có mục đích, sau khi xuất cốc ta có quay trở về tìm ngươi, khối ngọc bài là ngươi tặng cho ta, giáo chủ không phải ta muốn làm, mật tín không phải ta bảo Dương hộ pháp trộm ……” Ta dần dần nói không được nữa, đáy mắt giống như có nhiệt lưu cuồn cuộn: “Ngươi vì sao không tin ta? Ngươi tin Lâm Nhạc cũng không tin ta!”

Hắn nghe ta nói mà đau lòng càng ôm chặt lấy ta, nước mắt và cả râu ria của hắn cọ xát trên cổ ta, rơi xuống một trận triền miên hôn.

“Hư, ta biết, ta đều biết,” Hắn vừa hôn vừa trấn an ta: “Là ta không tốt, đều là ta không tốt……”

Hắn càng làm như vậy ta càng cảm thấy những ủy khuất nhiều năm của mình rốt cuộc có chỗ để trút ra, ta càng muốn khóc nhiều hơn nữa.

“Các ngươi ỷ mình là võ lâm chính đạo chỉ biết khi dễ ta, một đám giống như vương bát đản vậy, lão thất phu Bắc Môn Đao còn đánh ta một chưởng……” Ta hít hít mũi: “Ta bị như vậy mà hắn còn đánh ta, đánh ta đau quá, đến hộc máu.”

Rõ ràng lúc trước dù đau đớn thế nào cũng có thể nhẫn, còn không để hắn biết mình phát bệnh nửa đêm vụng trộm rời giường chạy ra khỏi phòng, bây giờ nhẫn nại đã đến cực hạn, không chỉ vội vàng triển lãm vết thương của mình, còn như trẻ nhỏ tìm người âu yếm an ủi yêu sủng.

Nhưng ta không cảm thấy ngượng ngùng, ta sắp phải chết còn không cho phép ta làm nũng với hắn hay sao? Không mất tiền cũng có bữa ăn no mà!

“Đừng nóng giận……” Kẻ điên ôm lấy mặt của ta hôn trên trán, hôn mặt còn hôn miệng của ta, đối đãi như bảo vật trân quý nhất, cẩn thận dè chừng.

“Ta thay ngươi đi giết hết bọn họ.” Hắn dùng giọng điệu vô hạn ôn nhu mà nói những lời thập phần dọa người đó.

Ta thấy trong mắt hắn không hề có tiếu ý, rất là chăm chú, nhất thời cũng có cảm giác như đang ở trong mộng.

Hắn sẽ không thật vì ta đi diệt Bắc Môn Đao Tông và Ẩn Kiếm môn chứ?

Nội tâm ta hơi lo sợ, nghĩ đến vừa tỉnh lại nghe được những lời hắn nói, hỏi hắn: “Có phải Dương Thịnh Kỳ đã nói gì với ngươi hay không?”

Hắn không trả lời câu hỏi của ta, chỉ vỗ về mặt của ta nói: “Hắn đi đón Văn trưởng lão, khi Văn trưởng lão đến, với y thuật của lão nhất định có thể trị hết bệnh cho ngươi, ngươi không phải sợ.”

Xem ra hắn đã biết chuyện [ U Hoa bí điển ]. Dương hộ pháp vì để kẻ điên đi cứu ta nhất định đem việc này nói đến cực kỳ phiến tình, làm không tốt thì nói ta thành thâm tình bất hối si tình chủng, hay là để ta mang đỉnh đỉnh đại danh ngốc tử.

Ta do dự nhiều lần, vẫn không nhịn được, nói: “Ngươi vì ta sắp chết mới sinh ra áy náy nên đối với ta tốt như vậy đúng không?”

Đã sắp chết rồi ta còn muốn truy hỏi căn nguyên, cũng xứng đáng vì sao ta lại sống mệt như vậy.

Nhưng con người của ta là như vậy đó, bình thường mặc dù có chút điên cuồng, ngoài mạnh trong yếu, đến khi gần chết lại không hi vọng người trong lòng vì đồng tình vì áy náy mà bố thí cho ta sự thương hại.

Ta Hàn Thanh Ngôn không có ti tiện đến bước này.

Tiêu Trọng Nam nghe vậy biến sắc, cứng ngắc nói: “Đừng nói bừa, cái gì mà chết hay không, ngươi sẽ không chết.” Giống như hắn nói như vậy thì ta sẽ không chết.

Hắn kéo tay của ta đặt ở trên ngực hắn: “Hơn nữa ta đối với ngươi chưa có tốt? Ngươi phải sống lâu mới biết ta sau này sẽ đối với ngươi có bao nhiêu tốt. Tốt hơn kẻ điên lúc trước, so với bất luận kẻ nào cũng phải tốt hơn.”

Dưới lòng bàn tay ta là nhịp tim đập rất mạnh, cách một tầng cốt nhục mà đập đều đều hữu lực phảng phất như có thể nắm lấy nó ngay trong tầm tay.

Ta xiết chặt năm ngón tay, muốn rời đi lại không nỡ rời đi, cuối cùng trêu tức nhìn hắn nói: “Nhưng kẻ điên đối với ta cũng không tốt, hắn coi ta là Tiêu phu nhân, còn khiến ta sinh hài tử cho hắn……”

Ta cũng rất muốn biết hắn còn có thể tốt với ta đến mức nào, nhưng đồng thời cũng minh bạch “Không chết được” Lời này thuần túy là hắn đang lừa mình dối người.

Trong lòng ta rất rõ ràng, chỉ sợ là ta đã không còn cách cứu.

Tiêu Trọng Nam mềm nhẹ niết niết má của ta ánh mắt lộ ra sủng nịch: “Ai nói ta đem ngươi coi như là nàng? Ngươi là ngươi, nàng là nàng, ta phân biệt rất rõ.” Chưa xong còn bổ thêm câu: “Viện nhi không hung dữ như ngươi vậy, động một chút là muốn đạp ta.”

Hải! Còn trách ta được, lúc ấy không phải ta đạp cũng như không đạp sao? Ta thầm oán, cũng không tiếp tục rối rắm không áy náy vấn đề này nữa, nếu rối rắm thì có vẻ hẹp hòi.

“Tiêu phu nhân tên là Viện Nhi?” Ta trêu đùa: “Không phải tên là Niếp Niếp à?”

Hắn sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ nói: “Ngươi cho rằng mỗi lần ta gọi ngươi là Niếp Niếp là đang gọi nàng, xem ngươi như là thế thân của nàng?”

Ta không nói chuyện, cam chịu.

Hắn thở dài, phiên thân lên giường, để ta gối đầu lên vai hắn: “Ngươi chính là Niếp Niếp của ta, ta không nhìn ngươi mà kêu tên người khác.”

Thực ra ta không thèm để ý, đây chỉ là một cách xưng hô, còn niêm niêm hồ hồ một cái tên vô cùng nữ tính, ta cũng không hiếm lạ hắn kêu tên mình, khó nghe chết…… Mới là lạ.

Khóe miệng ta không ngừng giương lên, ta tận lực dùng ngữ điệu vững vàng thản nhiên “À” một tiếng, trong lòng lại khó ức chế sớm đã vui vẻ khai hoa.

Chỉ cần biết người này đối với ta hữu tình có chết cũng không uổng.

Ta lẳng lặng nằm một lát, đột nhiên hỏi: “Khi nào thì ngươi nhớ lại chuyện trong sơn động kia?”

“Ngươi đi ngày thứ ba ta ở trong phòng ngươi tìm thấy bản [ U Hoa bí điển ], sau khi ta xem mới biết mình đã sai, ta rất quá đáng, nhưng ngươi đã bị ta cưỡng chế đuổi đi, ta vừa tức vừa giận, cảm xúc phập phồng nên chân khí trong cơ thể dâng lên vô tình giải khai khí huyết trong đầu bị tắc nghẽn sau đó thì cái gì cũng đều nhớ hết.”

Hiện giờ kẻ điên đối với ta nói chuyện hoàn toàn không dấu diếm toàn bộ mọi chuyện đều nói cho ta biết, nhưng rất nhanh ta lại bắt được trọng điểm.

“Sao ngươi lại đi vào trong phòng ta?” Viện của ta cách nơi hắn ở rất xa nha.

Lần này hắn im lặng rất lâu, lâu đến nỗi ta nhịn không được muốn nói thôi đi, hắn mới mở miệng.

Hắn nói: “Ta rất nhớ ngươi.”

Ta ngẩn ra, trong lòng vừa chua vừa chát lại ngọt, tư vị đầy đủ.

“Ta cũng rất nhớ ngươi.” Ta cọ cọ vai hắn.

Thế nhưng châm chọc là vừa dứt lời, ta lại cảm thấy trong cơ thể một trận đau nhức, đau đến ta phải cuộn thành một đoàn, trong miệng phát ra thống khổ rên rỉ.

Tiêu Trọng Nam phát hiện ta không đúng, lập tức chân tay luống cuống kéo ta vào trong lòng, nôn nóng kêu ta: “Niếp Niếp!”

Năm ngón tay ta gắt gao siết tà áo của hắn, cảm giác đau đớn trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt, phảng phất muốn phá hủy thân thể của ta làm hao mòn ý chí của ta, đem ta nghiền như hạt bụi.

“Đau quá……” Cổ họng trào ra một cỗ chất lỏng tinh ngọt theo khóe môi tràn ra.

Tiêu Trọng Nam đỏ cả hai mắt, hướng ra ngoài cửa kêu lớn: “Người đâu! Kêu đại phu lúc nãy lại cho ta, nhanh lên đi!” Hắn quay đầu lại an ủi ta: “Không đau, Niếp Niếp ngoan, lập tức sẽ không còn đau, ngươi đừng ngủ……”

Trước mắt ta bắt đầu xuất hiện hoa ban, dần dần thấy không rõ nữa, tay nắm tà áo kẻ điên cũng sắp trượt xuống, bị hắn một phen siết ở trong lòng bàn tay.

Ta mới tỉnh một lát lại muốn hôn mê, lần này cũng không biết có thể tỉnh lại hay không?

Nói tóm lại ta hi vọng có thể tỉnh, chung quy ta vừa mới cùng kẻ điên tâm ý tương thông, ta còn muốn nếm thử lưỡng tình tương duyệt, tư vị của hoan ái nữa mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.