Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 127: Hắn tức giận



Cừu Văn có chút không hiểu tại sao không khí trong xe giờ phút này lại trầm tĩnh như thế, nhưng thôi hắn vẫn lựa chọn biểu cảm trầm mặc, vững vàng lái xe.

Tô Mộc Vũ liên tục muốn nói, thế nhưng một khi đối mặt với bóng lưng lạnh lùng của Phong Kính, cô lại không nói nên lời.

Trái tim treo lơ lửng trong hai ngày này, rốt cuộc một khắc nhìn thấy hắn cũng đã sống lại.

Tô Mộc Vũ nhịn không được chua xót.

Phong Kính, anh cũng đã biết em yêu anh như thế nào…

Cô có một bụng lời muốn nói, nhưng cô lại không biết nên nói cái gì. Nói xin lỗi, là do cô không tin tưởng hắn sao?

Cô thật đáng chết, lần đầu tiên gặp lại sau hai năm, không phải nói: Em đã trở về, anh khỏe không?

Mà lại là: Phong thiếu, đã lâu không gặp, xin hỏi anh đến đây có chuyện gì sao?

Nếu có thể quay lại, cô hận không thể tát ình một cái trong lúc đó.

Phong Kính không quản cô, cứ nhìn cửa sổ như thế, nhìn không ra kích động hay là biểu cảm khác.

Xe dừng lại trước cổng bệnh viện.

Cừu Văn vốn muốn thực hiện cho hết trách nhiệm của một thủ hạ là đưa Tô Mộc Vũ đi vào, thế nhưng Phong Kính lại tranh nói trước một bước: “Cừu Văn, chú tìm bác sĩ sử lý vết thương của mình đi”

Sau đó hắn mang mặt lạnh, mở cửa xe, kéo Tô Mộc Vũ ra, sau đó ôm vào trong ngực, đầu cũng không hạ xuống, trầm mặt ôm cô vào bệnh viện. Hắn không hế chớp mắt, giống như chỉ đang ôm một gói đồ.

Đến bệnh viện này cũng thật trùng hợp, đúng là ba năm trước đây, lúc Tô Mộc Vũ bị trúng đạn đã được đưa đến đây. Viện trưởng nhận được tin Phong đại thiếu gia đại giá quang lâm đến đây, vội sợ tới mức tự mình đi ra nghênh đón: “Phong thiếu, ngài có gì sai bảo?”

Lão viện trưởng hận không thể mình được già hơn hai tuổi, về hưu rồi cũng không cần phải cả ngày lo lắng hãi hùng như vậy.

Khuôn mặt hắn vẫn lãnh đạm, đưa Tô Mộc Vũ đến giường bệnh mới nói: “Tìm bác sĩ đến đây, băng bó cô ấy cẩn thận cho tôi”

“Vâng!” Viện trưởng nhanh chóng nhìn một chút, vết thương trên người Tô Mộc Vũ tuy nhìn có chút kinh dị nhưng cũng không khó xử lý, may mắn không phải là trúng đạn, bằng không cả bệnh viện này nên chuẩn bị cho cuộc hủy diệt.

Động tác bác sĩ rất nhanh, rửa sạch miệng vết thương, tiêu độc, kiểm tra, bôi thuốc, cuối cùng là băng bó, một loạt các động tác chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ.

Phong Kính nhìn từ đầu tới cuối, nhưng một chút hỗ trợ hay an ủi cũng đều không có, cứ như vậy nhìn cô đau đến nhíu mày, giống như cố ý cho cô biết cảm giác đau là gì. Cho đến khi băng bó vết thương xong, hắn mới trầm tĩnh nói: “Tay cô ấy là để nặn gốm, sau này có ảnh hưởng gì không?”

“Không có vấn đề gì, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, xin Phong thiếu an tâm” Viện trưởng lập tức cam đoan. Cho dù có vấn đề, ông ta cũng phải cam đoan không có vấn đề gì.

Phong Kính gật đầu, không nhìn Tô Mộc Vũ, xoay người rời đi.

Nhìn thấy hắn như vậy, một chút ý tứ của lưu lại cũng không có, Tô Mộc Vũ rốt cuộc nhịn không được mở miệng gọi: “Phong!”

Nghe thấy thanh âm của cô, cước bộ Phong Kính dừng một chút, hơi hơi nghiêng đầu nói: “Tô tiểu thư, còn chuyện gì sao?”

Tô Mộc Vũ muốn nói xin lỗi, nhưng nhiều người ngoài như vậy, cô thật không tiện mở miệng, chỉ nắm chặt tay, nói: Anh ở lại giúp em một chút, được không?”

Cô thấp giọng nói, trong giọng đã mang theo khẩn cầu.

Phong Kính cũng không quay đầu lại, chỉ nhếch nhẹ khóe môi, nói: “Tô tiểu thư đã từng nói, hai năm qua rồi, chúng ta chỉ là người xa lạ, không có một chút quan hệ, xin buông tay đi. Tôi là người đã có vợ, không tiện ở đây với cô”

Tô Mộc Vũ sửng sốt, cảm thấy lời này đặc biệt quen thuộc, tựa hồ là không lâu trước đây, mình đã từng nói.

Biểu cảm của hắn rất tự nhiên, giọng điệu cũng thản nhiên, tựa hồ thật sự đã quên hết những chuyện trước kia, bộ dạng xa cách ngàn dặm “Tôi còn có việc, sẽ không quấy rầy, gặp lại sau”

Tô Mộc Vũ vươn tay muốn giữ lại, nhưng Phong Kính nhanh hơn một bước ra khỏi phòng bệnh.

Tô Mộc vũ cúi đầu cười khổ, trong mắt lại ngấn lệ.

Phong Kính đem những lời cô từng nói trả lại hết cho cô, cô khó mà không thừa nhận được. Tô Mộc Vũ, mày thật ngu xuẩn, chuyện điên rồ tự mày làm ra thì mày cũng nên nếm thử hậu quả.

Cô không oán hắn, muốn trách chỉ có thể trách chính mình.

Ngoài hành lang dài, Phong Kính bước những bước vững vàng rời khỏi nơi này, ngồi trên xe, lại không hạ bất cứ mệnh lệnh nào, tài xế cũng không dám tùy tiện lái đi.

Hắn nhắm mắt lại, rủ tóc xuống che đi khuôn mặt, chỉ là bàn tay đang nắm chặt, các đốt ngón tay trắng bệch. Hắn cứ như vậy, không nói lời nào, cả người như bóng ma, ngồi thật lâu ở đó.

Cho đến khi tài xế đánh bạo hỏi: “Đại thiếu, ngài muốn đi đâu?”

Hắn trầm mặc một lát, nói: “Về nhà”

Không bao lâu, Kiều Na cùng Chu Hiểu Đồng liền chạy đến, một câu cũng chưa kịp nói liền kiểm tra cả người Tô Mộc Vũ một hồi, xác nhận cô không sao mới thở ra một hơi, mở miệng:

“Mộc Vũ, sao lại ra bộ dạng này? Chị mất tích hai ngày, làm bọn em sợ muốn chết! Một người còn sống làm sao có thể biến mất được! Lần sau không được tự tiện làm những chuyện như vậy nữa, chị là cây rụng tiền của em, chị biến mất thì em biết làm sao bây giờ?” Kiều Na chống nạnh, trừng mắt nói.

Tô Mộc Vũ biết, Kiều Na nói năng tuy đua ngoa đanh đá nhưng cũng chỉ vì lo lắng mà thôi.

“Này này, không nhìn thấy Tiểu Vũ bị thương sao? Kêu gào cái gì? Vết thương của chị còn đau không? Em có mua cho chị một hộp cháo cá, hai ngày không ăn gì chắc chị đói bụng lắm, mau mau húp một chút đi!” Chu Hiểu Đồng nở hộp cháo cá đưa đến trước mặt Tô Mộc Vũ.

Kiều Na châm chọc hừ một tiếng, lập tức khiến Chu Hiểu Đồng đưa ra lệnh chiến. Hai người bọn họ cũng không phải thật sự đối chọi gay gắt, chỉ là thói quen, không gây chuyện thì hai người họ sẽ không được tự nhiên.

Gây đủ rồi, Chu Hiểu Đồng rốt cuộc cũng nhớ tới chính sự “Cái anh chàng gì của chị đâu? Sao lại không thấy?”

Chu Hiểu Đồng nhắc đến chính là Phong Kính.

Cũng do hắn bảo thuộc hạ đến nói cho các cô, nếu không bằng vào sức hai người họ sao có thể tìm đến Tô Mộc Vũ nhanh như vậy.

Tô Mộc Vũ lắc đầu, cười khổ, lần này chỉ sợ Phong Kính đã giận thật sự rồi.

Kiều Na ngồi xuống ghế, mặc kệ bản thân mình đang mặc một chiếc váy rất ngắn, ngồi xuống lập tức lộ ra cảnh xuân. Cô ấy vừa húp ké cháo cá, vừa nói: “Sợ cái gì mà sợ? Không tin bỏ nhiều công sức mà còn không kéo được một tên đàn ông trở về!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.