Hành động của Phương Thiệu Hoa khiến cho vệ sĩ phải đề phòng, vây xung quanh, không ngừng nói ra những câu cảnh
cáo bằng tiếng Pháp.
Phương Thiệu Hoa cũng không thèm để ý,
thẳng tay kéo Kiều Na ra khỏi xe. Vệ sĩ thấy thế lập tức xông đến.
Phương Thiệu Hoa lạnh mặt, rút ra một khẩu súng chỉ vào đầu tên đội
trưởng.
Họng súng đen nhắm vào huyệt thái dương
của tên đội trưởng, Phương Thiệu Hoa chỉ nói một chữ: “Cút!” Ánh mắt của hắn sắc lạnh như sói hoang.
Khẩu súng đột nhiên xuất hiện kia lập
tức khiến cho mọi người xung quanh kinh hoảng. Kiều Na nhìn thấy khẩu
súng liền hô: “Phương Thiệu Hoa, anh đừng làm bậy!”
Phương Thiệu Hoa chuyển tầm mắt nhìn cô, khẽ cười: “Làm bậy? Em cảm thấy anh sẽ làm gì?” Họng súng dí càng mạnh
vào đầu tên đội trưởng, ngón tay gẩy chốt an toàn.
Kiều Na hít sâu một hơi, ôm chặt lấy
cánh tay hắn. Đôi mắt đẹp của cô tràn đầy tức giận, quát lớn: “Được!
Phương thiếu, anh muốn nói gì thì nói đi. Thế nhưng sau khi nói xong,
xin anh đừng tiếp tục phá rối tôi nữa!”
Một vệ sĩ hét lên: “Cô Kiều!”
Kiều Na thấp giọng nói: “Các anh cho tôi mười phút, tôi sẽ xử lý mọi chuyện. Hôn lễ sẽ không dời lại”
Đám vệ sĩ nhỏ giọng nghị luận, sau đó đồng loạt lui về sau năm mươi mét. Tô Mộc Vũ cũng khẽ thở dài, xuống xe tránh ra một bên.
Sai khi đám vệ sĩ tản ra, Kiều Na tát
mạnh một cái lên mặt Phương Thiệu Hoa, nói: “Phương thiếu, rốt cuộc anh
còn muốn làm cái gì hả? Anh hủy hoại bao nhiêu năm cuộc đời tôi còn
không cam lòng sao? Anh còn muốn tiếp tục hủy hoại tôi bao lâu nữa đây?”
Phẫn nộ, đôi mắt Kiều Na đỏ lên, ngực không ngừng phập phồng thở mạnh, đè nén cảm xúc quay cuồng.
Cô đã quyết tâm rất nhiều mới có thể
khiến cho bản thân hoàn toàn cắt đứt mọi thứ để gả cho Reynold, hắn dựa
vào cái gì lại tới quấy rầy cô? Dựa vào cái gì lại tới đây để phá hư sự
bình tĩnh cô đã cố gắng tạo ra chứ?
Phương Thiệu Hoa áp tay lên má vừa bị
tát. Hắn giữ lấy tay cô, nói: “Hả giận chưa? Nếu vẫn còn hận anh, anh
cho em thêm khẩu súng này!”
Nói xong, hắn cầm khẩu súng trong tay
nhét vào lòng bàn tay Kiều Na, năm ngón tay siết chặt, ép cô siết cho
thật chặt. Đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn chằm chằm Kiều Na, nói: “Em hận
anh đúng không? Rất đơn giản, chĩa vào đây này…” Hắn chỉ ngón tay vào vị trí trái tim mình “Ở đây cũng không còn gì nữa, em nả một phát súng là
được. Bắn đi!”
Kiều Na bị hắn bức cho phát điên, bàn tay nắm khẩu súng chĩa vào ngực hắn “Phương Thiệu Hoa, anh điên rồi!”
Hắn điên rồi phải không? Đây là súng thật đó, hơn nữa đã khóa chốt an toàn, chỉ cần lỡ tay thì hắn sẽ không còn sống được nữa!
Cách đó không xa, Phong Kính cùng Tiền
Phong chạy tới. Tiền Phong kinh ngạc trừng to đôi mắt hoa đào như cặp
bánh Trung Thu, há miệng nói: “Mình… mình chỉ là đùa thôi… Mình nói nếu
cậu ta bắn một phát súng vào tim, có lẽ cô ấy sẽ hối hận. Thế nhưng mình chỉ là đùa mà, không ngờ cậu ta lại nghĩ là thật! Cậu ta điên rồi sao?”
Phong Kính ngăn Tiền Phong, không cho
hắn xúc động chạy tới “Để quan sát đã”. Hai người nhìn cảnh tượng trước
mặt, nếu ngay cả chuyện này cũng vô ích, vậy thì thật sự nên buông tay.
Bên kia, Phương Thiệu Hoa cùng Kiều Na đứng sóng đôi.
Một người kháng cự cầm khẩu súng, một
người xiết chặt bàn tay kia vào khẩu súng. Khóe miệng Phương Thiệu Hoa
cười khẽ, giống như đang đánh cược toàn bộ tài sản của mình.
Kiều Na cười lạnh một tiếng, lạnh lùng
nói: “Phương Thiệu Hoa, anh có bản lĩnh thì nổ súng cho tôi xem!” Bây
giờ còn đến đây diễn trò này là có ý gì?
Phương Thiệu Hoa nhìn cô, nhếch môi. Một viên đạn “phanh” một tiếng bắn ra, xuyên qua cánh tay hắn. Trong phút
chốc, máu tươi bắn ra như một đóa hoa huyết đỏ. Có một giọt, hai giọt
văng ra bám lên váy cưới trắng tinh của cô, như đóa hoa anh đào nở rộ
giữa bầu trời tuyết trắng.
Cánh tay hắn co rút, nhưng hắn vẫn cắn
chặt răng, gân xanh lộ ra đầy trên trán. Hắn cắn răng nhịn cơn đau, mồ
hôi lạnh cuồn cuộn chảy ra. Hắn vẫn hỏi: “Đủ chưa?”
Kiều Na không ngờ hắn sẽ nổ súng, đồng tử bỗng dưng co rút lại.
Phương Thiệu Hoa như không cảm thấy đau, ngón tay lại tiếp tục đặt lên cò súng, đầu súng chĩa vào bờ vai của
mình, nói: “Vậy thì ở đây được không?”
Khoảnh khắc viên đạn bay ra khỏi nòng
súng, Kiều Na đẩy mạnh tay hắn khiến cho viên đạn bay trật quỷ đạo, xẹt
ngang qua vai hắn, bắn lên trên vách tường sau lưng.
Kiều Na đoạt lấy khẩu súng, ném mạnh lên mặt đất, thét to: “Vô dụng! Cho dù anh có tự giết mình tôi cũng sẽ
không quay đầu lại. Anh hết hy vọng đi!”
Trong tròng mắt đỏ của cô xuất hiện một
tầng nước, chậm rãi chuyển động, giống như tùy lúc sẽ chảy xuống. Cuối
cùng, cô quét mắt nhìn hắn một cái, cười nhẹ xoay người, quyết tuyệt đi
về phía trước.
Phía sau, Phương Thiệu Hoa đang ôm chặt
cánh tay đẫm máu, hô lớn: “Có lẽ anh đã yêu em!” Câu nói kia dường như
dùng toàn bộ sức lực cuối cùng để gào thét ra.
Bóng lưng Kiều Na hơi chậm lại, đại biểu cho do dự trong nội tâm giờ phút này.
Hắn nói cái gì? Yêu? Cô không ngờ sẽ có
một ngày như vậy, từ trong miệng của hắn phun ra một chữ như vậy với cô. Một chữ đó, quá nặng, nhưng lại nhẹ đến buồn cười.
Ước chừng mười giây sau, cô mới chậm rãi quay đầu lại, cười nhẹ. Đôi mắt cô sâu đen như một đầm tối, ngữ điệu
hơi nghẹn ngào đè nén ở yết hầu “Tình yêu này rất không đáng giá, tôi
không cần nó”
Ngoài giáo đường, phóng viên bị vệ sĩ
ngăn lại. Reynold đứng ngoài cổng, xòe bàn tay ra, đợi cô đi tới. Kiều
Na nhìn thấy cánh tay ôn nhu kia, chỉ là nhìn trong vài giây, cuối cùng
đem tay của mình đặt vào trong tay hắn.
Mà phía sau bọn họ, Phương Thiệu Hoa bịt chặt miệng vết thương còn chảy máu trên cánh tay, quỳ rạp trên mặt đất. Miệng hắn phát ra một tiếng hét thê lương. Hắn cười, vươn cánh tay đầy
máu lên che mặt, chất lỏng trong suốt chua sót xuyên qua khe hở các bàn
tay mà chảy xuống. Máu hòa với nước mắt thành một màu hồng nhợt nhạt.
Dưới làn nước mắt của hắn, cô kéo tà váy cưới thật dài, từng bước đi vào giáo đường thánh khiết tượng trưng cho
thần thánh, bản nhạc chúc phúc hôn lễ chậm rãi vang lên.
Hắn nhìn cô, đem tay mình nhẹ nhàng đặt
vào tay Reynold, hai người cùng tiến vào giáo đường. Trong nháy mắt đó,
Kiều Na có do dự một chút, cuối cùng cũng không quay đầu lại.
Tiếng chuông giáo đường vang lên, pháo
hoa bắn giữa không trung. Phương Thiệu Hoa giật giật khóe môi, lung lay
đứng lên, xoay người, từng bước một đi ngược hướng giáo đường. Mỗi bước
đi, trên mặt đất xuất hiện một chuỗi vết máu, giống như đóa hoa nở rộ
giữa đường phố Paris.
Đi được hơn mười bước, cả người hắn nhoáng lên một cái ngã nhào trên mặt đất.
Phong Kính cùng Tiền Phong nhìn thấy thế, lập tức chạy tới.