Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 230: Thuần phục em, nữ vương của anh



Edit: Phi Phi

Beta: Phi Phi

Kiều Na kết hôn, ngày hôm sau Phương Thiệu Hoa liền về nước. @#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@

Vết thương trên cánh tay hắn từ từ lành lại sau một tháng, ngoại trừ lưu lại một vết sẹo thật sâu cũng không còn một chút dấu hiệu nào. Loại vết thương này như minh chứng cho khoảng thời gian đau đớn sâu tận xương tủy, giống như một ngày thu ở Paris kia. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$#

Phương Thiệu Hoa vẫn thường xuyên đến trước mộ bia của Vệ Nhu Y, không nói một lời, chỉ uống rượu, uống xong rồi trở về, ngày hôm sau tiếp tục làm việc. Ngoại trừ khuôn mặt ken kịt âm trầm ra thì cũng không có gì khác thường. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$#

Thế nhưng chỉ cần người sáng suốt cũng nhìn ra được. Nếu như lúc trước một Phương Thiệu Hoa không ai bì nổi, thì bây giờ chỉ có thể dùng từ ‘kháng cự người cách xa ngàn dặm’ để hình dung. Cho dù là uống rượu trong quán bar, ánh mắt cũng đều không có một chút ấm áp. @#$%^&*()(&^%$##$#

Hắn cũng không bước chân về nhà một tháng rồi, chỉ ở trong ở công ty. Tỉnh dậy thì làm việc, mệt mỏi thì nằm ngủ trên sô pha trong văn phòng. Đôi lúc cũng sẽ một mình lái xe giữa đêm đến dưới nhà Kiều Na, ngẩng đầu nhìn cửa sổ tối đen, cứ đợi ở đó một đêm cho đến hừng đông thì tiếp tục về công ty làm việc.

Lúc đầu bảo vệ khu nhà cứ tưởng rằng là trộm, liên tiếp quan sát vài lần thì nhận ra hắn không làm gì cả cho nên cũng không để ý nữa. Hắn ta chỉ lắc đầu, cảm thấy con người bây giờ thật quái đản. ##$@

Tin tức của Kiều Na, Phương Thiệu Hoa cũng không hỏi thăm. Tô Mộc Vũ và Chu Hiểu Đồng cũng không nói cho hắn biết, dù sao cũng đã cắt đứt rồi thì cứ tìm phiền não làm gì. @#$%^&*()(&^%$

Nửa năm sau. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@

Trong quán bar, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, trong góc sô pha, Phương Thiệu Hoa cô đơn ôm chai rượu, ánh mắt vẫn lơ đãng liếc nhìn cô ca sĩ đang hát trên sân khấu. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&

Quay đầu lại giữa biển người xa lạ @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@##$@

Một lần nữa nghi ngờ sự tồn tại@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@##$@

Ngày mai của em không phải là không có bờ bến@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$

Mỗi lần tỉnh lại, lại ưu lo như vậy@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@##$@

Nhìn lên bầu trời, không có một cánh chim@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@

Ánh trăng lạc lối giữa thế giới vô thường@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@

Sự kiêu ngạo của em, càng kiên trì càng đằng đẵng@#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@##$@##$@

Cho đến khi nỗi đau biến thành sức mạnh@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@

Mỗi đêm@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@##$@

Trong những giấc mộng yên lặng@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@##$@

Chỉ có bóng dáng em ngân nga câu hát@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@

Với một tư thế quật cường@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@##$@##$@

Phía sau sân khấu huyên náo@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@##$@##$@

Là sự trống trải mỗi một mình em@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@##$@

Mở mắt ra, rốt cuộc em cũng nhìn thấy@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@

Chỉ một chút ánh sáng lờ mờ… @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@##$@

Giọng hát luyến láy còn mang theo chút kiêu hãnh, bài hát “Quật cường” này, Phương Thiệu Hoa nghe một lần, lại vươn tay yêu cầu phục vụ cho hát lại lần nữa. @#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@##$@

Buổi tối này, trong quán bar lại chỉ vang lên một bản nhạc duy nhất, giống như bài hát này trở thành bản nhạc riêng cho nơi đây, mà người nghe chỉ một mình Phương Thiệu Hoa. @#$%^&*()(&^%$#

Không ít người đều mất hứng bỏ đi, số ít còn lại lại cảm thấy có chút tò mò về cảm xúc của Phương thiếu đêm nay, ở lại chỉ muốn xem chuyện vui. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$

Phương Thiệu Hoa nằm trên sô pha, lẳng lặng nghe. Chai rượu trong tay cũng để yên đó, không buông ra cũng không uống, chỉ lắng tai nghe bài hát “Quật cường” kia. @#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@

Có một cô gái đi tới, nhẹ giọng cười nói: “Xin hỏi ở đây đã có ai ngồi chưa?” @#$%^&*()(&^%$$

Phương Thiệu Hoa cũng không ngẩng đầu, âm thanh lạnh lùng nói: “Tránh ra!” @#$%^&*()(&^%$

Cô gái kia đứng thẳng lưng, thật sự tránh khỏi hắn, sau đó đi đến ngồi xuống ở quầy bar, nói chuyện với một người đàn ông bên cạnh: “Anh gì đó, mời tôi một ly rượu đi”@#$%^&*()(&^%$##$##$@

Người kia không ngờ mình lại được một cô gái xinh đẹp như thế bắt chuyện, lập tức nói: “Được được, bồi, cho một ly rượu đi” Sau đó ưỡn mặt đi tới bên cạnh cô gái. @#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@

Phương Thiệu Hoa hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lơ đãng đảo qua, lại nhìn thấy chiếc váy đỏ trên người cô gái kia thì bỗng dưng lặng đi một chút. Hắn lập tức đứng dậy chạy đến quầy bar, kéo cổ áo người đàn ông kia ném qua một bên, ngực kịch liệt phập phồng nhìn cô gái đang ngồi đó. ##$@##$@

Một thân váy đỏ bó sát thân mình lồi lõm đầy đặn của cô, đôi môi đỏ mọng của cô gái đó khẽ nhếch lên, ly rượu trong suốt kề nhẹ lên khóe môi, lưu lại một dấu son môi nhợt nhạt trên ly thủy tinh.

“Phương thiếu đá mất một người đàn ông của tôi rồi, anh có định dùng bản thân mình đền cho tôi không đây?” @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@

Ánh đèn mờ ảo trên đỉnh đầu, đôi mắt xinh đẹp của cô khẽ lóng lánh, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng mơn trớn đồi ngực hắn, nắm lấy cà vạt của hắn kéo xuống, hai mặt đối nhau. @#$%^&*()(&^%$##$

Đồng tử của Phương Thiệu Hoa bỗng dưng phóng đại, trong đôi mắt tối đen hoàn toàn chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà quen thuộc trước mắt. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@

Một lúc sau, Phương Thiệu Hoa hoàn toàn không quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh, bàn tay nâng gáy cô lên, in lại một nụ hôn kịch liệt. Nụ hôn kia quả thật rất nóng bỏng, dường như mang theo rất nhiều nỗi nhớ trong khoảng thời gian qua. Chiếc lưỡi của hắn mạnh mẽ len lỏi vào miệng cô, quấn quít lấy đầu lưỡi của cô. Hắn dùng nhiều sức, như muốn chứng minh xem người trước mặt là thật hay chỉ là ảo giác của chính mình. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$

Kiều Na kinh ngạc một chút, lập tức hôn trả lại, không chút yếu thế đón nhận nụ hôn kia. Phương Thiệu Hoa phát ra thanh âm rất nhẹ, mang theo run rẩy “Được, anh đền”@#$%^&*()(&^%$##$

Khóe môi Kiều Na nhếch lên thành một độ cong hoàn mỹ, hai cánh tay trắng nõn ôm lấy hắn, cắn nhẹ lên cổ hắn “Phương thiếu, cho anh thử việc trước, thử việc không được thì mau chóng cút đi!” ##$@

Phương Thiệu Hoa bặm nhẹ đôi môi mê người của cô, đáp: “Thử việc năm mươi năm, em thấy được không?”

Năm mươi năm sau thì tóc chúng ta đã trắng xoá, để khoảng thời gian đó chứng minh anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@

Trong quán bar, nháy mắt vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, bao phủ hoàn toàn đôi tình nhân này. ##$

Thì ra ngày đó Kiều Na cũng không có kết hôn với Reynold. Trong khoảnh khắc trao nhẫn cưới, Reynold đã nhìn thấy nước mắt trong mắt cô. Hắn đeo nhẫn vào ngón út của cô, sau đó hôn lên trán cô. Hắn nói: “Kiều Na, chúc em hạnh phúc”@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@

Buổi hôn lễ đó trong mắt người ngoài chính là hoàn thành, thật ra thì chưa. Dưới tình huống lúc ấy, vì bảo vệ thanh danh của Reynold, Kiều Na nhất định phải tiếp tục diễn. Cho đến nửa năm sau, khi quần chúng cùng giới truyền thông bị những chuyện khác thu hút, hai người họ bình tĩnh tuyên bố ly hôn. Kiều Na trở về cuộc sống độc thân, mang theo Phàm Phàm về nước. @#$%^&*()(&^%$##$##$@

Bọn họ sau đó ra sao? @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@

Trong phòng họp, Kiều Na mặc một bộ quần áo công sở màu đỏ, đang chủ trì cuộc họp. Cô lại tiếp tục quản lý công ty. Ngày Kiều nữ vương trở về, tất cả nhân viên trong công ty đều tập trung ở đại sảnh vỗ tay nhiệt liệt. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@

Bỗng nhiên, di động trong túi vang lên, một chuỗi tiếng chuông quỷ dị xuất hiện trong phòng họp yên ắng “Vợ à, hết giờ phải về nhà, đừng có tăng ca đó!” @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##

Cả văn phòng lập tức yên tĩnh đến tiếng muỗi bay cũng có thể nghe. Kiều Na thầm mắng trong lòng, vội vàng lấy điện thoại ra định tắt máy. Thế nhưng đã muộn rồi, chỉ nghe thấy đoạn nhạc chuông kia vẫn tiếp tục vang lên “Vợ ơi, em đang làm gì thế? Lại bị cấp trên mắng sao? Tiền tăng ca cũng không nhiều, không thể nuôi đủ gia đình đâu!” @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@

Nháy mắt, cả phòng họp bộc phát tiếng cười, ngay cả những vị cấp trên người nước ngoài cũng cười đến lảo đảo. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@

Kiều Na cảm thấy mặt mũi đều mất hết, lập tức tháo pin điện thoại ra. @#$%^&*()(&^%$##$##$@

Tiếng chuông này chính là Tiền Phong thu âm cho Chu Hiểu Đồng, không ngờ Phương Thiệu Hoa cái tốt không học, lại đi học những thứ quái đản đó. Tuy rằng giọng điệu không quái đản như Tiền Phong, nhưng lại chẳng đứng đắn như một Phương thiếu người người e sợ. @#$%^&*()(&^%$##$##$@

Kiều Na cắn răng, trong lòng âm thầm nghĩ: Họ Phương kia, anh chết chắc rồi! @#$%^&*()(&^%$#

Đêm đó, bi kịch xảy ra với Phương thiếu vĩ đại. Hắn đứng ngoài cửa phòng ngủ, cả đêm cũng không được Kiều nữ vương cho vào. Sự thật chứng minh, Phương thiếu bá chủ một cõi đã không còn địa vị như xưa. Khi hắn gặp được địch thủ do ông trời tạo ra cho chính mình đã bị đánh bại tơi bời, thoái hóa một cách nhanh chóng, biến thành một người hoàn toàn khác. @#$%^&*()(&^%$##$##$@##$@

Trên đời này có một đôi địch thủ, không phải anh thuần phục cô ấy thì cũng là bị cô ấy làm cho anh phải thuần phục. Cho dù ai bị ai thuần phục thì chỉ cần hai người có thể ở cùng một chỗ, có cái gì đáng giá phải quan tâm nữa chứ? @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$

“Anh thuần phục em rồi, Kiều nữ vương của anh”@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$

~ Hoàn ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.