Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 30: 30: Phản Ứng Sinh Lý Bình Thường





Phong Hành Diễm đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cười to!
“Thương Trăn, tôi thực sự muốn biết sách sinh học nào dạy cô những thứ đó đấy!”
Phong Hành Diễm cười nhạo khiến cho gương mặt Thương Trăn đỏ bừng!
“Chết tiệt! Anh trả lại đồ cho tôi!”
Có lẽ do cảm xúc của cô quá mãnh liệt, thân thể bất chợt bùng nổ sức mạnh, cô xoay người phản công Phong Hành Diễm! Mà Phong Hành Diễm lại tay dài chân dài, dù cho thế nào cô cũng không cướp lại được bút ghi âm.

Anh cười thỏa thích, gương mặt đẹp trai càng thêm chói mắt.

“Thì ra, đây là thiếu nữ hoài xuân ư? Ngươi còn ý nghĩ dâm loạn gì nữa? Sinh con với tôi sao?”
Anh còn chưa nói châm chọc hết, đúng lúc này bút ghi âm phsdt ra một đoạn âm thanh.

“Nếu như…… Mình và anh ấy cùng có con, nhất định sẽ rất đẹp đi, haizz, khi nào mình mới có thể gả cho anh ấy đây?”
Ngay lập tức biểu cảm của Phong Hành Diễm trở nên phong phú, anh mở miệng, nghĩ rằng tiếp theo anh sẽ càng cười nhạo cô nhiều hơn! Trong lòng Thương Trăn trống rỗng, đột nhiên cô cúi đầu, thô bạo ngăn chặn cái miệng đáng ghét của anh!
Thời gian bỗng tĩnh lặng…… Thương Trăn nhân lúc anh đang ngây người, cuối cũng cô cũng lấy lại được máy ghi âm rồi tắt đi.

Nụ hôn của cô khiến tim anh đập nhanh, hương thơm thơm mát trên người cô lại len lỏi vào trong người anh, còn có đôi môi mềm mại kia …… Chỉ một cái hôn thôi, lại có thể khiến anh có phản ứng!
Phong Hành Diễm sợ bị cô phát hiện, vội vàng ôm Thương Trăn, xoay người lại vòng nữa, quỳ gối trên người cô!

Trong người anh bây giờ đang nóng như lửa, anh cúi đầu nhìn cô gái to gan lớn mật trước mặt, đột nhiên cười.

“Cô thích hôn đúng không? Được! Tôi thỏa mãn cô!”
Nói xong, anh đè mạnh cô xuống, bá đạo hôn lên môi cô, mạnh mẽ chiếm hữu, điên cuồng cướp lấy hơi thở của cô!
Sự nhiệt tình của anh khiến cho hơi thở của hai người giao thoa vào nhau, ái muội quấn lấy nhau.

Thương Trăn mở to hai mắt nhìn, Phong Hành Diễm lại có thể chủ động hôn cô ư? Không không không, anh ta chỉ đang phản kích mà thôi, giống như buổi sáng nay, dù sao cô cũng đã lấy lại được đồ rồi, sao phải ở đây để cho người ta ăn hiếp?
Cho nên cô giãy giụa, nhưng giây tiếp theo, tay cô đã bị Phong Hành Diễm bắt được, cô vừa động chân, chân cũng bị áp chế! Cô chỉ có thể buộc phải chấp nhận nụ hôn của Phong Hành Diễm, giãy giụa cùng phản kháng chỉ khiến anh càng hôn sâu hơn!
Không muốn!
Thương Trăn quay đầu, căm giận nói, “Anh buông tôi ra! Chẳng phải anh luôn chán ghét tôi sao? Ai cho phép anh hôn tôi?”
Phong Hành Diễm không vừa ý cô phản kháng, nụ hôn của cô rất ngọt, người cô cũng rất thơm, hơn nữa là tự cô khiêu khích anh, sao anh không thể phản kích lại chứ?
Ánh mắt mê loạn khiến anh gợi cảm chết người, giống như một yêu tinh chuyên câu hồn người khác, anh nói giọng khàn khàn.

“Chỉ có cô mới được phép cưỡng hôn tôi, còn tôi thì không được cưỡng hôn cô à? Dựa vào cái gì!”
Nói rồi, anh lại gắt gao hôn lên đôi môi Thương Trăn, để tránh cô lại giãy giụa, một tay anh giữ chặt lấy đầu Thương Trăn, thân thể cao ráo của anh bao lấy toàn thân cô, khiến cô không cóchỗ thoát ra được!
Thương Trăn tức giận kinh khủng! Chán ghét cô mà còn hôn cô! Anh ta cho rằng nàng cô dễ bị ức hiếp giống như trước kia?
Lập tức trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn, cô bất chợt ngừng giãy giụa, hai tay hai chân cô bỗng nhiên bám víu lên thân thể của Phong Hành Diễm, Phong Hành Diễm chợt ngây người sửng sốt, giây tiếp theo, Thương Trăn liền hé mở hàm răng, đôi tay cô ôm lấy cổ anh, kéo anh xuống vừa hôn vừa bỡn cợt……
Không phải anh muốn hôn ư? Tôi cho anh hôn đủ!

Vốn dĩ Phong Hành Diễm chán ghét cô như vậy, nên cô chủ động, cho anh ta ghét thêm.

Ghét đến phát ói thì càng tốt!
Hôn lưỡi kiểu Pháp này đều là lần đầu tiên đối với hai người!
Tư thái vừa ngây thơ vừa bá đạo của Thương Trăn càng thiêu rụi lý trí của Hành Diễm! Đôi tay đang nắm lấy eo của Thương Trăn siết chặt lại, trong đôi mắt vốn u ám đột nhiên bốc cháy lên một ngọn lửa màu tím, anh động tình.

Cảm giác sảng khoái trong người không thể lừa được ai, Phong Hành Diễm chật vật đẩy cô ra! Hai người thở hồng hộc trừng mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu nhường một bước.

“Sao nào? Không hôn nữa? Hay là anh còn tiến đến bước sâu hơn?”
Thương Trăn ra vẻ bất cần hỏi, như vậy liền đẩy cô ra? Xem ra anh ta thật sự rất chán ghét cô đấy!
Nhưng Thương Trăn không thể ngờ được là lời nói của cô lại giống như lời mời đối với Phong Hành Diễm!
Anh híp híp mắt, đột nhiên giựt bỏ hai cúc áo sơmi, nguy hiểm nói.

“Là cô muốn đấy! Tôi cho cô!”
Nói xong, anh lại cắn môi Thương Trăn lần nữa, lúc này Thương Trăn cũng không khách khí, trực tiếp cắn ngược trở lại!
Hai người rõ ràng là đang tranh đoạt chủ quyền, hai thân thể ôm nhau càng lúc càng chặt, hơi thở cũng càng lúc càng nóng như lửa, trong lúc răng môi lẫn lộn thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn của Thương Trăn, âm thanh cuối cùng nhè nhẹ phát ra khiến cho xương cột sống của Phong Hành Diễm tê dại!
Anh bắt đầu khống chế được chính mình, muốn ăn cô ở ngay trên sofa!

Thương Trăn cũng dần dần cảm thấy bất thường, khát vọng lạ lẫm ăn mòn thân thể của cô, sức phản kháng của cô như bị rút hết ra, mềm như bông.

Chết tiệt! Phong Hành Diễm vì muốn thắng khẩu khí mà miễn cưỡng bản thân đến mức này sao?
“Hai người đang làm cái gì!”
Giọng nói tức giận của Lý Uyển Oánh đột nhiên truyền đến, khiến cho hai con người đang mất kiểm soát lập tức hoàn hồn! Bọn họ đang làm cái gì?!
Phong Hành Diễm vội vàng đứng dậy, gương mặt vốn đang tức giận của Lý Uyển Oánh nhìn thấy Thương Trăn lập tức biến thành hối hận!
Hỏng rồi! Bà, bà, bà còn tưởng rằng Phong Hành Diễm đang cùng với một người phụ nữ khác…… Không ngờ tới lại là Trăn Trăn?!
Vui sướng bất ngờ khiến Lý Uyển Oánh quên tất cả định kiến lỗi thời.

Bà vừa lùi vừa nói, “Không có gì, mẹ không biết là các con…… Các con cứ tiếp tục đi, mẹ chưa nhìn thấy gì cả!”
Thương Trăn mặt đỏ gắt, mà sắc mặt Phong Hành Diễm càng xanh mét trừng mắt!
Lý Uyển Oánh càng nhận ra con trai bà đang tức giận việc bà quấy rầy chuyện tốt nên rất ái ngại, nhưng trước khi rời, bà lại ngại ngùng nói nhỏ một câu.

“Ai dà, bọn trẻ bây giờ đúng là điên cuồng!”
Sau khi bà rời đi, Thương Trăn cũng từ trên sô pha đứng dậy, chuẩn bị rời đi, nhưng Phong Hành Diễm túm lấy tay cô.

“Sao nào, chưa làm xong đã muốn chạy?”
Thương Trăn liếc mắt nhìn anh, lúc này, cô còn chưa hết đỏ mặt, khi cô trừng mắt nhìn, lại khiến cho cơ thể Phong Hành Diễm có cảm giác mềm xốp.

“Không thì sao? Cậu Phong lại đói khát đến mức muốn tiếp tục với một người anh vẫn luôn chán ghét ư?”
Yết hầu Phong Hành Diễm lên xuống, anh cắn răng im lặng, anh thế nhưng lại thật sự muốn tiếp tục, đáng chết, đây là Thương Trăn bỏ bùa mê thuốc lú anh phải không?

Thương Trăn hất tay anh ra, lạnh lùng nói.

“Đợi lát nữa hy vọng cậu Phong sẽ đi giải thích rõ ràng với bác gái, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm, thứ tôi phải làm là trở thành con gái nuôi của nhà họ Phong! Tôi không muốn bác gái lại không vui.


Phong Hành Diễm trong lòng ê ẩm nghĩ, bây giờ cô còn quan tâm mẹ anh hơn cả anh.

Trong lòng khó chịu, tự nhiên anh sẽ không thuận theo ý của Thương Trăn, “Hiểu lầm? Muốn nói thì tự cô nói di, thuận tiện nói cho mẹ tôi biết cô quyến rũ tôi như thế nào!”
Thương Trăn trên mặt phủ đầy băng tuyết nói, “Quyến rũ anh? Anh không muốn thì tôi quyến rũ được không? Hay là cậu Phong đã hôn thành nghiện, không muốn vạch rõ giới hạn với tôi nữa?”
Phong Hành Diễm nghe vậy, ngạo mạn hừ một tiếng.

“Ai cần cô quản?”
Quả nhiên là như vậy, lời nói không vừa ý nhau, nửa câu cũng thành thừa.

Thương Trăn nhẫn nhịn, trực tiếp quay đầu bỏ đi.

Chỉ là, những rung động vừa rồi cũng không phải là giả, Thương Trăn không khỏi nhắm mắt lại.

Thương Trăn à Thương Trăn, chẳng lẽ mày đã quên kiếp trước người đàn ông này có bao nhiêu nhẫn tâm? Hai mươi mấy năm anh ta cũng không thể thích mày, mày còn muốn lại vì hắn mà đắm chìm lần nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.