"Ai nha, ai nha! Không khóc, không khóc! Nói cho cô chuyện gì?" Cô hốt hoảng vuốt ve cô bé, an ủi.
"Người bạn nhỏ cười cháu không có mẹ!" Phỉ Phỉ nén tiếng nấc, khổ sở nói cho cô biết.
"Cái gì? Đáng ghét thế này! Là ai? Ai dám cười Phỉ Phỉ không có mẹ? Nói cho
cô!" biểu cảm của Đại Nhi trông giống như một bà mẹ kế hung ác.
"Chính là bạn đó!"
Phỉ Phỉ khẽ lau ngón tay nhỏ đầy nước mắt, chỉ chỉ cô bé đứng gần cầu trượt.
"Đi! Chúng ta tìm bạn đó!"
Cô ôm tiểu bảo bối đang khóc sướt mướt trong ngực, lửa giận lên cao, đi thẳng một mạnh về phía người bạn nhỏ kia.
"Cô bé! Tại sao con lại cười Phỉ Phỉ không có mẹ?"
Cô lấy ánh mắt nghiêm nghị, trách cứ, đứng lại trước mặt cô bé kia.
"Là Mạc Phỉ Phỉ cười con trước!" Cô bé lớn tiếng cãi lại.
Đại Nhi nhíu mày.
"Phỉ Phỉ cười con cái gì?"
"Bạn ấy cười con mặc quần áo xấu xí, còn nói mình mặc quần áo xinh đẹp, lại
khoe khoang nhà mình có nhiều tiền. Con liền rất muốn đánh bạn ấy, nhưng cô giáo bảo bạn không có mẹ, mắng con không được ăn hiếp bạn, nên con
mới cười!
Không có mẹ, tất cả các bạn ai cũng có mẹ, chỉ mình bạn ấy không có!” Cô bé tự tin nói.
Đại Nhi đại khái ở trong lòng đã hiểu được chuyện gì xảy ra.
Để Phỉ Phỉ ở trong ngực xuống, ngồi xổm trước mặt cô bé kia, nói:
"Cô bé! Phỉ Phỉ cười con, cô thay mặt con bé xin lỗi con! Nhưng từ nay về
sau con không được cười bạn không có mẹ, có biết hay không!"
Đại
Nhi có thể hiểu nỗi khổ của hai nhóc con này. Từ nhỏ, cô chính là bị
cười vì nghèo, vì mang tai họa, vì không có cha mẹ, lớn lên trong tủi
nhục.
"Tại sao? Bạn ấy vốn là không có mẹ!" Cô bé vẫn một mực khẳng định sự thật.
"Phỉ Phỉ có mẹ! Mẹ của bạn ấy là cô, cho nên về sau không được cười bạn nữa! Biết không?" Nhóc con này tại sao lại nói nhiều lần vậy chứ! Giọng điệu của cô có hơi nghiêm khắc một chút.
Cô hiểu rõ cảm giác khi bị coi là cô nhi, không cho phép Phỉ Phỉ cũng bị khi dễ.
Một bên Phỉ Phỉ mở to mắt, bất ngờ nhìn chằm chằm Đại Nhi, cái miệng nho nhỏ kinh ngạc há to.
Cô bé kia hoài nghi, kinh ngạc nhìn cô, chột dạ đáp một tiếng.
"Dạ! Biết. . . . . ."
Đại Nhi nắm bàn tay nhỏ bé của Phỉ Phỉ, xoay người đi tới cửa.
Tầm mắt của cô đụng phải Mạc Vô Tâm đang khoanh tay ôm ngực, thanh thản tựa vào cửa, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
"Ách. . . . . . Cái đó, cái đó. . . . . Em vừa rồi dưới tình thế cấp bách kia mới mạnh dạng nói, anh cứ làm như không nghe thấy gì hết! Thật. . .
. . . Làm như không nghe thấy đó. . . . . ."
Đại Nhi lúng túng, lắp bắp cắn lưỡi.
Anh không phải là ở trên xe sao? Làm sao lại đứng ở chỗ này?
Mới vừa rồi cô nói với cô bé kia mình là mẹ của Phỉ Phỉ, nhất định bị anh nghe!
Không biết anh có nghĩ rằng cô rất muốn làm mẹ của Phỉ Phỉ hay không?!
Dù có hay không thì cũng không thể trèo lên cái thân phận "Mạc phu nhân" quá lớn kia!
Có thể anh không nghĩ như vậy.
Cô vội vã muốn giải thích."Em chỉ phải . . . . ."
"Đi thôi!" Mạc Vô Tâm ngắt lời cô.
Tay anh quàng lên bả vai của cô, ôm lấy cô đang dắt Phỉ Phỉ, đi ra phía ngoài.
Cô kháng cự, cả người co rúm lại. . . . . .
Tại sao anh không trả lời? Ngược lại cứ thân mật như vậy ôm lấy bả vai cô.
"Em không phải nói em là mẹ con bé sao? Để cho những người bạn nhỏ tin tưởng đi!" Mạc Vô Tâm nhẹ giọng, ghé vào bên tai cô nói.
Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy gương mặt nhỏ bé của Phỉ Phỉ hiện lên một tia cười đắc ý, nụ cười hạnh phúc.
Nhìn qua Mạc Vô Tâm một chút, anh lại đang mang một bộ mặt hài hước!
Cô trầm mặc theo anh đi về phía trước.
Leo lên xe, Phỉ Phỉ sắc mặt vui vẻ, hưng phấn hướng về phía cô hỏi:
"Cô! Cô thật muốn làm mẹ con sao? Cô mới vừa nói là thật đúng không?"
Đại Nhi bất đắc dĩ méo miệng cười khổ!
Nhóc con thật sự rất ngây thơ! Cái này cô biết trả lời thế nào đây?
Mạc Vô Tâm đang ở một bên, thấy cô lúng túng nuốt nước miếng.
"Cô! Làm sao cô không nói lời nào?"
Khuôn mặt nhỏ bé trong nháy mắt bỗng xụ xuống.
"Phỉ Phỉ! Cô nói cho cháu biết. . . . . ." Cô không đành lòng muốn lên tiếng an ủi, lại chần chờ liếc trộm anh.
Thấy anh không nói một lời, ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài, không biết đang trầm tư cái gì.
Cô quyết định dời sự chú ý của con bé sang chuyện khác.
"Phỉ Phỉ nha! Cháu có biết hôm nay không nên cùng người bạn nhỏ khoe khoang quần áo đẹp hay không?"
"Tại sao? Con mỗi lần mặc quần áo mới, cũng sẽ khoe cô trước, hơn nữa lần
nào cô cũng nói con rất đẹp nha? Tại sao không thể cùng người bạn nhỏ
khoe khoang? Rất nhiều bạn khác không có quần áo đẹp như con mà!
Bởi vì các bạn ấy không có nhiều tiền như nhà con!”
Đại Nhi đã thành công trong việc đánh lạc hướng con bé, tiểu Phỉ Phỉ đang nghiêm túc, vừa nói, vừa nghi ngờ nhìn cô.
"! Cô nói cho cháu biết!" Cô ôm chặt tiểu Phỉ Phỉ, bắt đầu nói với con bé.
"Có tiền không phải là để lấy ra khoe khoang , cháu so với người bạn nhỏ có điều kiện hơn, có thể dùng rất nhiều tiền để mua quần áo đẹp, nhưng quả thật người bạn nhỏ rất đáng thương nha!
Họ không có tiền mua
quần áo đẹp, cháu khoe khoang như vậy, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng
của người bạn nhỏ, vậy sau này cũng không có người bạn nhỏ nào làm bạn
với cháu, có đúng hay không? Cho nên Phỉ Phỉ về sau chỉ có rất nhiều
tiền, nhưng không có bạn tốt, có phải rất đáng thương hay không đây?"
Chiếc đầu nho nhỏ trầm tư hồi lâu, giống như chợt hiểu ra điều gì đó.
"Đúng nha! Con khoe khoang với người khác, người ta chán ghét con, cũng không thích làm bạn với con nữa, vậy con sẽ rất đáng thương!
Về sau
con không cần nói với người bạn nhỏ là nhà mình có nhiều tiền, bởi vì
con và các bạn không giống nhau, họ không muốn làm bạn với con, có đúng
không?”
Phỉ Phỉ hiểu được lời nói của Đại Nhi, đối với sự thông minh của mình có chút đắc ý.
"Đúng nha! Phỉ Phỉ thật thông minh đó!"
Mạc Vô Tâm nghe họ đối thoại, nghe Đại Nhi dạy dỗ con gái liền cảm thấy vui mừng.
Đồng thời cũng không đồng ý lắm, nhíu mày, có tiền không đáng để khoe khoang sao?
Hừ! anh đáy lòng cười lạnh.
Đây thật là một lời nói dối ngây thơ!
Trong quan niệm của anh, giàu có đáng để khoe khoang đấy!
Sự nghiệp của nhà họ Mạc đã có lúc gần như phá sản, thất bại thảm hại, nếm qua sự tàn nhẫn của người đời, trải qua muôn vàn sóng gió, bốn anh em
nhà họ Mạc mới có thể vực lại được như ngày hôm nay.
Từ không
thành có, bọn họ chưa có thứ gì là chưa từng nếm qua, có thể nói, tay
trắng gầy dựng sự nghiệp, những người đàn ông đã từng trải, đối với thế
giới này hiểu biết quá rõ ràng, nhận thức được tiền bạc rất quan trọng!
Đại Nhi không thể nào không biết thế gian vô tình, tại sao cô nhún nhường như vậy, cho là tiền bạc không đáng khoe khoang.
Dĩ nhiên, anh không hy vọng con của anh hiểu điều này quá sớm, trẻ con nên giữ được nét hồn nhiên vốn có.
Bất thình lình, Phỉ Phỉ lại hỏi.
"Cô, cô vẫn chưa trả lời vấn đề mới vừa rồi, cô thật muốn làm mẹ con sao?"
Ách —— trời ạ! Con bé này, sao lại nghĩ đến rồi?
Đại Nhi mặt mày xanh lét, khó khăn cắn chặt môi dưới.
"Cô. . . . . ." Tiểu quỷ lại lên tiếng nhắc nhở.
Đại Nhi vẫn còn đang bối rối, trầm mặc hồi lâu, Mạc Vô Tâm lên tiếng.
"Con về sau liền nói cho người bạn nhỏ, cô ấy là mẹ con."
Đại Nhi nghe vậy, bất ngờ cùng lo sợ, nhìn anh.
"Oa! Thật là hay quá! Con có mẹ, con có mẹ, Đại Nhi muốn làm mẹ con!" Gương
mặt hồng hồng của Phỉ Phỉ rung lên vì vui sướng, hưng phấn không thôi.
"Phỉ Phỉ. . . . . ." Cô khó hiểu lên tiếng, nghĩ nên nói cho con bé biết, đây không phải là sự thật.
"Vậy con về sau có thể gọi mẹ, có đúng hay không?" con bé nghiêng đầu. “Cha, người nói có đúng hay không?"
"Phỉ Phỉ thích là tốt rồi!" Mạc Vô Tâm trả lời.
"Làm sao anh có thể nói với con như vậy?" Đại Nhi bất mãn phản đối.
"Là tự em đi nói cho người khác biết , không phải sao?" Sắc mặt anh không chút thay đổi.
"Em ——"
"Còn là thân phận Nữ Chủ Nhân của nhà họ Mạc, em không thích?" Giọng điệu của anh như muốn gây sự.
"Em. . . . . . Em nói câu nói kia không có dụng ý khác, chẳng qua là hi vọng Phỉ Phỉ. . . . . ." Cô lo âu nhìn tiểu bảo bối đang không hiểu chuyện
một cái."Em chỉ là hy vọng con bé không vì gia đình không đầy đủ cha mẹ
mà tự ti, em không có cái loại ý đồ đó. . . . . ."
Đại Nhi quay
đầu đi chỗ khác, che giấu hy vọng thật sự của mình. . . . . . Cô dĩ
nhiên mong muốn! Nhưng là, cô không dám hy vọng xa vời, người bình
thường như mình sẽ có kết quả với anh.
Cô là đang hạ thấp bản thân mình sao? Mạc Vô Tâm trầm mặc suy tư.
Bao nhiêu người phụ nữ vây quanh xu nịnh, muốn làm Nữ Chủ Nhân của nhà họ
Mạc, thế nhưng cô lại chẳng cám thấy hứng thú với cái thân phận này chút nào? Khi anh quyết định để cho cô đi vào đời sống nội tâm đã đóng kín
bây lâu nay, chính là xác định, người anh muốn là cô!
***************************************
Bão về đêm, mưa gió hoành hành, cuồng phong dữ dội bên ngoài cửa sổ.