Mịch Nhi hét lên, tiếng hét rõ to như đang giải toả tâm tình của cô lúc này, trách cứ Liên Tĩnh Bạch phạm phải lỗi lớn không thể tha thứ.
Trong lòng cô càm thấy tức giận và kèm theo chút xấu hổ không thể kiềm nén được, anh đã nhìn lén bao lâu, nhìn thấy được cái gì!
Đều là lỗi của anh! Cả gan dám cởi áo ngủ của cô! Khiến cô tức giận dẫn đến cài sai nút áo! Anh phát hiện cô bị hở hang lại còn chăm chú nhìn!
Hừ, mặc kệ là người tinh anh xuất chúng đi nữa, vừa gặp phải hấp dẫn đều say đắm cả, đây chính là bản năng xấu xa của đàn ông, đều suy nghĩ bằng nửa người dưới!
Mịch Nhi oán hận không ngừng lớn tiếng phát tiết tức giận của mình, chẳng qua những lời chỉ trích đó, căn bản không thể làm cô hoàn toàn hết giận, mà tên đầu sỏ gây chuyện lại thảnh thơi nằm ở trên giường, chỉ bắng mấy câu nói cũng chẳng tính là giáo huấn gì, nếu như lần này anh không nhận được sự dạy dỗ, về sau chắc chắn sẽ còn tiếp diễn!
Hôm nay anh cả gan làm loạn muốn cưỡng ép cô, còn trắng trợn rình coi ngực cô qua cổ áo, đã một lần như vậy, anh còn làm ra chuyện gì quá đáng hơn!
Mịch Nhi cài lại toàn bộ nút áo đàng hoàng, cúi đầu cẩn thận kiểm tra kĩ càng, sau đó cô mới xoay người lại.
Cô muốn trừng phạt anh thật nghiêm khắc, để anh nhớ kĩ sai lầm này, tuyệt đối không bao giờ dám tái phạm nữa!
Nhìn Liền Tĩnh Bạch đang nằm trên giường, Mịch Nhi nhướng mày, chợt nảy ra một ý hay.
"Hừ, em phạt anh từ hôm nay không được ăn cơm không được uống nước, cũng không cho nói chuyện hay nhúc nhích!! Thứ anh vừa hít phải chính là thuốc tê, nó sẻ khiến anh không thể khống chế được thân thể, thân thể sẽ từ từ cứng lại, anh cứ từ từ cảm nhận đi, đừng mong em sẽ đưa thuốc giải cho anh!"
Mịch Nhi lấy chân dẫm lên bụng Liên Tĩnh Bạch, như một vị nữ vương nhìn anh cắn răng nghiến lợi nói, "Tác dụng của thuốc sẽ tự nhiên hết vào ngày mai, trong khoảng thời gian này, anh ngoan ngoãn nằm ở trên giường cho em, hưởng thụ mùi vị này đi! Ha ha, lúc em đi sẽ nói cho bác quản gia, không cho ai vào trong phòng, sẽ không có ai tới cứu anh đâu!"
Liên Tĩnh Bạch không ngừng kêu khổ, Mịch Nhi đã nói ra toàn bộ như vậy, chắc chắn sẽ không thu hồi quyết định, anh chấp nhận sự trả thù của cô, cam tâm bị cô nhốt ở trong nhà cả ngày. . . . . .
Anh không có sợ hãi, mới vừa rồi mất khống chế rình coi là hai cái tội, mất khống chế xâm phạm Mịch Nhi là anh sai, rình coi chọc cho cô tức giận, nên gánh chịu hậu quả là đúng, tiếp nhận xử phạt cũng là đúng, anh không muốn né tránh.
Nhưng điều hiện tại anh muốn biết là, Mịch Nhi chuẩn bị đi tới chỗ nào?
Cô vừa nói muốn một mình anh ở trong phòng cả ngày, sau đó lại nói muốn rời đi, cô muốn rời khỏi, chẳng lẽ ý muốn rời khỏi anh--
Anh không ngờ lại chọc cô nổi giận lớn đến vậy, liên tiếp làm ra những việc khiến Mịch Nhi không thể tha thứ, nói không chừng, cô thực sự tức giận đến nỗi không muốn thấy mặt anh nữa, sinh ra ý nghĩ ra đi giống như năm năm trước.
Có lẽ, cô nhân cơ hội này rời khỏi thành phố K, lại mất tích mấy năm không chút tin tức. . . . . .
Ánh mắt Liên Tĩnh Bạch chợt trở nên lo lắng, ánh mắt anh nhìn về phía Mịch Nhi, vội vàng muốn hỏi xem cô định đi đâu.
Mịch Nhi giống như có thể nhìn hiểu lời anh muốn nói, chỉ qua một ánh mắt, cô cũng có thể xác định anh muốn nói gì.
Hiểu được ý của anh, Mịch Nhi lại hừ lạnh một tiếng: "Hừ, anh còn muốn biết em đi đâu, tại sao em phải nói cho anh biết! Anh nên quan tâm chuyện của mình đi, suy nghĩ xem làm sao có thể vượt qua một ngày này!"
Vừa dứt lời, Mịch Nhi liền bỏ lại Liên Tĩnh Bạch, sải bước đi về phía cửa phòng, cửa phòng phịch một cái bị mở ra, sau đó lằng lặng kép lại, cô giống như cơn lốc cuốn bay đi mất.
Trong phòng lớn như thế, chỉ còn lại mỗi mình Liên Tĩnh Bạch, anh cứ nằm ngửa mặt trên giường như vậy, trong lòng tràn đầy hối hận.
Thuốc do Mịch Nhi điều chế quả nhiên hiệu quả lợi hại hơn năm năm trước, mới vừa hít phải mà toàn thân tê liệt không thể nhúc nhích, bây giờ anh mới hiểu được cảm giác mất đi tri giác kinh khủng như thế nào.
Cô thật sự tức giận cho nên mới trừng phạt anh như vậy, loại cảm giác này nếu tỉnh táo mà chịu cả ngày, sẽ ép người ta phát điên mất.
Nhưng giờ phút này, Liên Tĩnh Bạch cũng không sợ hãi việc không thể cử động toàn thân, đón nhận cơn thịnh nộ của Mịch Nhi là điều anh phải chịu, bây giờ trong lòng anh chỉ cầu mong một chuyện.
Điều mình vừa suy đoán không phải là thật, Mịch Nhi sẽ không bỏ anh lại mà trốn biệt tăm như năm đó!
Dù sao, cô từng cam đoan sẽ không vô cớ mất tích, chính miệng cô nói vậy, không thể chối cãi được! Giờ phút này, Liên Tĩnh Bạch chỉ có thể hy vọng Mịch Nhi giữ chữ tín, cầu nguyện cô sẽ không bội ước. . . . . .
Trong lòng anh như sóng biển quay cuồng, một phút sa chân thành tội nhân thiên cổ, anh nhất thời khí huyết dâng trào đánh mất thần trí, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh không có kiêng dè, dẫn tới hậu quả bi thảm như vậy . . . . . .
Nhờ đó, mới rút ra một kinh nghiệm sâu sắc: tại thời điểm tình thú lại bị vợ cự tuyệt nhưng ra vẻ mời chào dĩ nhiên không có vấn đề gi, vì cô nói"Không cần", là nghĩ một đằng nói một lẽo "Muốn", nhân thời cơ hội đó đem gạo nấu thành cơm để tình cảm phát triển, lần nào cũng đúng sách lược.
Nhưng, điều này chỉ có thể áp dũng với người yêu không phải bác sĩ, hơn nữa còn tinh thông chế thuốc, luôn mang thuốc tê trong người.
Nếu không, thì Liên Tĩnh Bạch sẽ không có kết quả như bây giờ, ăn trộm gà không được, còn mất nắm gạo, không có lấy một chút tốt đẹp, còn phải gánh chịu hậu quả xử phạt, càng thêm lo lắng ở trong lòng, sợ người yêu cứ như vậy bỏ anh đi xa.
Trong khi Liên Tĩnh Bạch nằm ở trên giường, mỗi một giây trôi qua cứ như một năm thì Mịch Nhi đang thư thả thưởng thức bữa sáng.
Cô tùy tiện giải thích với quản gia là Liên Tĩnh Bạch còn chưa có về, cũng ra lệnh cho các người làm hôm nay không ai được vào phòng anh, dĩ nhiên bọn họ không dám trái lệnh của quản lý cao nhất nhà họ Triển là cô, mọi người đều biết, tiểu thư Mịch Nhi sẽ là bà chủ tương lai của nhà họ Triển, tất cả mọi người đối với lời cô đều nhất mực nghe theo.
Ăn xong điểm tâm bổ sung năng lượng, trong lòng Mịch Nhi cũng đã bớt tức giận một chút, sau đó, cô quyết định đi ra ngoài cửa.
Nhưng cô căn bản không có lo lắng rời khỏi thành phố K như Liên Tĩnh Bạch, trên thực tế, không có ai làm bạn dẫn đường, thì ý tưởng rời khỏi biệt thự nhà họ Triển cũng không có.
Dù sao thành phố K cũng có nhiều chỗ không giống năm năm trước, cô không nhận ra được đường xá, cho dù muốn đi dạo phố cũng không biết chỗ, vậy thì có cái ý nghĩ kia làm gì.