Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 137: Quyết định



"Cái gì? !" Liên Tĩnh Bạch vừa nghe Mịch Nhi quyết định như vậy, lập tức kháng nghị phản đối nói, "Anh đã nói là sẽ không mạo phạm em nữa, chẳng lẽ em không tin anh sao! Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, trước kia chúng ta ngủ chung chưa từng có vấn đề gì, tại sao về sau lại không được!"

Mấy tuần này cùng Mich Nhi ôm nhau ngủ, Liên Tĩnh Bạch cảm thấy hạnh phúc từ trong thâm tâm, giữa anh và Mịch Nhi không còn khoảng cách chia lìa, người yêu đang ở bên cạnh, được ôm lấp trong ngực, đây là cảm thụ rõ ràng bao nhiêu.

Mặc dù, ôm cô cũng sẽ có phản ứng không tốt, quả thật lửa nóng không thể khống chế mà không ngừng ngẩng đầu, thân thể không ngừng muốn nhiều hơn, anh cần tốn rất nhiều tinh lực thì mới có thể khống chế được lửa dục, khắc chế phải nhẫn nhịn.

Nhưng loại hành hạ này cũng ngọt ngào, mấy tuần nay có lẽ anh đã dưỡng thành thói quen, thân thể ghi nhớ mùi vị người yêu, nếu như cô không chịu để cho anh ôm, anh chỉ sợ ngay cả cảm giác buồn ngủ cũng không có!

"Em là vì tốt cho anh mới phải làm như vậy! Đừng cho là em không biết đàn ông kích động, đè nén càng lâu càng lợi hại, chẳng lẽ em còn muốn đợi đến lúc anh thật sự không nhịn được bộc phát thú tính nhào tới, nên mới cùng anh phân giường ngủ!" Mịch Nhi nhíu lông mày, cùng anh tranh luận nói: " nếu như anh vẫn còn lo lắng em sẽ rời đi, vậy tối đa em cũng nhượng bộ một chút, cùng anh ngủ chung một phòng nhưng khác giường, như vậy cũng có thể? Dù sao cùng giường với anh cũng đừng suy nghĩ!"

"Mịch Nhi! Rốt cuộc em đang sợ cái gì!" Liên Tĩnh Bạch nắm chặt quả đấm, không cam lòng hỏi, "Tại sao em lại phải kháng cự tiếp xúc với anh như vậy, tại sao em cứ phải trốn tránh cùng anh thân mật, chẳng lẽ em một chút cũng không tính toán cùng anh tiếp tục phát triển, cho đến bây giờ không có chuẩn bị tâm lý sao! Em muốn cùng anh phân giường, chẳng lẽ sau khi chúng ta kết hôn, vẫn muốn như vậy. . . . . ."

Mịch Nhi nghe anh chất vấn, sắc mặt chợt tái đi, cô không có cách nào trả lời những vấn đề này của anh, cho dù có trả lời, nhưng đáp án kia nhất định sẽ không để anh hài lòng. . . . . .

"Nếu như trong não anh chỉ có mỗi chuyện thân mật đó, vậy không bằng anh tìm người khác là xong!"

Mịch Nhi cúi thấp đầu xuống, nặng nề nói, cô xoay người muốn đi ra ngoài: "Dù sao phụ nữ nào cũng có thể, cần gì cứ cố nén vì em! Em có tài đức gì, khiến Liên tổng coi trọng vài phần như vậy! Hừ, về sau em cũng không cần anh ở bên, anh thích gì thì tự mà làm, em không cần xen vào chuyện của anh nữa --"

"Mịch Nhi!" Liên Tĩnh Bạch cảm thấy hoảng hốt, vội vàng tiến lên kéo lấy cô, "Em biết mà, anh không có ý này! Nếu như không phải là em, làm sao anh có thể thân mật với người khác, làm sao có thể không ngừng chịu đựng! Anh chỉ muốn có em, em cần gì xuyên tạc ý nghĩ của anh, tự mình tức giận lớn đến vậy !"

"Hừ, ai biết có phải xuyên tạc hay không, rốt cuộc là ai t*ng trùng lên não, là ai đầy ắp lửa dục, dù sao muốn thừa cơ cướp đoạt không phải em!"

Ánh mắt Mịch Nhi né tránh tầm mắt Liên Tĩnh Bạch, cô gắng gượng mà nói ra những lời quyết liệt tàn nhẫn như vậy, lại hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô sợ hai mắt mình vừa tiếp xúc với anh, anh liền nhìn thấu lớp ngụy trang tức giận cùng đoạt lý của cô.

Bây giờ cô cũng chỉ có thể mượn từ tức giận bỏ qua cái đề tài này, để có thể cùng anh phân giường ngủ, có chút kiên trì, vì thực hiện cự tuyệt mục tiêu xảy ra quan hệ, cô không tiếc xuất ra một chút mánh khoé lừa bịp.

"Được, được, được, lại là anh nói sai rồi, Mịch Nhi, em đừng tức giận. . . . . ." Giờ phút này Liên Tĩnh Bạch chỉ lo giúp cô hạ hỏa, sức quan sát luôn luôn nhạy bén hoàn toàn mất đi hiệu lực, anh thật cho là Mịch Nhi tức giận rồi, cô lại đang uy hiếp anh.

Cho dù cô chỉ là ngoài miệng nói ra câu này, cũng để cho anh thấy đại loạn.

Liên Tĩnh Bạch không hề chống cự giơ cờ đầu hàng, khuất phục nói: "Em nói cái gì chính là cái đó, về sau chúng ta liền phân giường ngủ, anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng em, được chưa nào? Mịch Nhi, em đừng chuyện rời đi làm anh sợ, anh không chịu được. . . . . ."

"Um, vậy thì cứ như vậy, chỉ cần anh không phải vượt qua Lôi Trì, em sẽ không đi." Mịch Nhi gật đầu một cái, nhìn Liên Tĩnh Bạch chưa tỉnh hồn, anh ngây ngốc bị cô diễn trò chấn động, điều này làm cho cô áy náy càng thêm sám hối.

"A, mải nói chuyện, em quên mất một chuyện!" Cô tiến lên giữ chặt anh, dùng lấy lòng bù đắp nói: "Anh Tiểu Bạch, em để cho người ta đưa cháo cùng điểm tâm tới, anh từ buổi sáng đã không ăn cơm, bây giờ mau lại đây ăn chút gì đi! Đều là thức ăn dễ tiêu hóa, anh cần bồi sung chút năng lượng!"

"Này -- được rồi." Liên Tĩnh Bạch sửng sốt một chút, chậm chạp đi theo cô tới bàn ăn.

Mặc dù anh không biết rõ tại sao Mịch Nhi liền thay đổi tâm tình cùng giọng nói nhanh như vậy, nhưng nghe thấy cô đã bảo đảm sẽ không rời đi, nghe cô quan tâm thân thể anh, anh tạm thời ném cái nghi vẫn này sang một bên, xoay người cùng cô đi ăn cơm.

"Đến đây, điểm tâm này ăn rất ngon, ăn nhiều một chút! Đến buổi chiều sẽ phong phú hơn, ăn thế này coi như ăn sáng cùng ăn trưa đi!"

Mịch Nhi nâng cằm lên nhìn Liên Tĩnh Bạch dùng cơm, cô vẫn còn nhìn anh ăn như hổ đói!

Mặc dù các động tác của Liên Tĩnh Bạch vẫn còn cao quý ưu nhã lẫn vào cốt tủy, nhưng dù sao anh cũn gđói bụng cho tới trưa, so với tướng ăn bình thường mà nói, thì bây giờ không có chút hình tượng.

Mịch Nhi cười khẽ, quả nhiên là đói nên mới thể hiện ra tính tình thật, trước đây anh Tiểu Bạch sinh hoạt rất tốt, mọi người hầu đem ăn, mặc, ở, đi lại chăm sóc cho anh cẩn thận, anh mới nhiều tâm tư như vậy, mang theo mọi mặt nạ tiến lên thương trường!

Chợt, trong đầu cô hiện lên một ý định.

"Này này, anh Tiểu Bạch! Ngày nghỉ của anh giờ mới bắt đầu, chúng ta còn thời gian rất dài, không bằng đặc biệt đi du lịch một lần đi!"Mịch Nhi hưng phấn đề nghị, "Không ở khách sạn xa hoa, không ăn bữa tiệc cao cấp, cũng không ngồi máy bay khoang hạng nhất để tốn số tiền lớn, lại càng không muốn quẹt mấy thẻ vàng hoặc ký đơn tiêu phí, lần này chúng ta đi du lịch theo đoàn đi, cảm thụ thử một chút người thường du lịch thế nào!"

Đối với thói quen thoải mái xa hoa đi công tác của anh Tiểu Bạch mà nói, loại du lịch này tuyệt đối là rất đơn sơ rất gian khổ, nhưng có lẽ ở trong môi trường này, anh có thể kích thích trình độ lớn bản tính mới, cô có thể biết sâu về con người anh, cách này giải quyết vấn đề sinh hoạt.

"Em muốn chơi như vậy sao?" Liên Tĩnh Bạch nhẹ giọng hỏi, anh đối với ý tưởng tự nhiên bộc phát của cô như là thói quen, gật đầu đồng ý như thường nói: " nếu như em thích, dĩ nhiên không thành vấn đề! Nhưng cùng đoàn du lịch sẽ rất cực khổ, em phải nhẫn nại thì mới được!"

"Ha ha, trên cái thế giới này việc em không thể nhẫn nhịn chịu đựng được không có nhiều lắm, huống chi chỉ là như vậy!" Mịch Nhi dấy lên nhiệt huyết hừng hực, lập tức hành động , "Chuyện du lịch này cứ quyết định như vậy, em đi liên lạc với công ty du lịch!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.