Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 200: Nữ quyền



Hài hòa hưởng thụ trên một ý nghĩa khác, an ủi thân thể bọn họ đợi hai mươi mấy năm, để cho anh nhẹ nhàng muốn lên tiên, dư vị của đỉnh sung sướng, trầm mê mà hưởng thụ.

Tối nay Mịch Nhi làm tất cả với anh, cũng triệt triệt để để để khiến anh kinh ngạc khiến anh rung chuyển, thân thể ở chịu đựng kích thích và lay động như thế, tinh thần sau khi chịu đủ rung động, cho dù Liên Tĩnh Bạch trẻ trung khoẻ mạnh, chân cũng có chút muốn nhũn ra có chút mệt mỏi.

Khi sự sung sướng lớn nhất cuộc đời anh đi qua, anh thở hồng hộc, rã rời khó di chuyển.

Mịch Nhi cảm nhận được vật thể trong miệng kia đã từ từ mềm nhũn ra, cô đương nhiên biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, những thành phần trong chất lỏng kia là gì, lúc anh đến cực điểm sẽ có phản ứng gì, mỗi một động tác của thân thể anh có ý gì. . . . . .

Cô nhẹ nhàng nhả vật kia ra, trong miệng tràn ngập chất lỏng màu trắng cũng dính tràn ra, mùi xạ hương nồng nặc đánh về phía chóp mũi cô.

"Ô. . . . . ." Mặt của Mịch Nhi đỏ như lửa, cô nhìn thoáng qua Liên Tĩnh Bạch thoả mãn sau xụi lơ như mèo lười nằm trên giường, thân thể lại bỗng chốc trượt xuống giường, đi cà nhắc nhảy đến phòng vệ sinh gần đó. . . . . .

Cô muốn đi xử lý mùi nồng nặc trong miệng, mặc dù đó là ** của Liên Tĩnh Bạch, mặc dù cô không cảm thấy khó có thể chịu được, nhưng nếu như để cô như những kỹ nữ ở hoộp đêm không hề chướng ngại tâm lý nuốt nó vào, cô thật sự không có cách nào. . . . . .

Cô cảm thấy lần đầu tiên mình tiếp xúc, có thể dùng tay dùng miệng làm được như vậy, đã là chừng mực lớn đến kinh khủng rồi, nhiều hơn nữa sẽ khiến cô xấu hổ đến chết mất!

Cô có thể miễn cưỡng mình tự tay chạm vào nó liếm nó, về phần xử lý anh như thế nào sau khi đỉnh núi phun trào lửa trắng, nàng cô có thể chạy về phía phòng tắm trút hết ra, sau đó đánh răng sạch sẽ hơn vài chục lần. . . . . .

Vội vã nhận nước súc miệng, dùng sức phun ra hết mùi tanh mặn trong miệng, Mịch Nhi nặn kem đánh răng đánh răng, lúc này mới có dũng khí nhìn guông mặt đỏ gay của mình, mới có gan len lén đi được đoạn ngắn.

Cô, coi như làm không tệ đi, ít nhất, hình như thật sự khiến Liên Tĩnh Bạch cảm nhận được thư giản và thả lỏng. . . . . .

Có lẽ tình cờ động tác không đạt tiêu chuẩn, có lẽ biên độ làm chưa đủ, nhưng đây đối với lần đầu tiên cô làm, đối với lần đầu tiên hưởng thụ hầu hạ anh, vậy cũng đủ rồi.

Đôi mắt tím của Mịch Nhi rũ xuống, tưởng tượng ra tất cả phản ứng vừa rồi của anh, mỗi tiếng thở dốc từng cái kích động của anh, đều là chấp nhận với cô, thân thể của anh là hài lòng với cô, điều này khiến cô vui mừng một cảm giác thành tựu khác thường.

Cuối cùng ngôn ngữ cơ thể Liên Tĩnh Bạch càng lấy lòng cô rõ ràng hơn, thân là một người phụ nữ, có thể khống chế cơ quan cảm giác thân thể của đàn ông trong tay, có thể vận đổi tất cả cảm giác của người yêu, có thể để anh hưởng thụ sung sướng vô tận sau khi lên đỉnh, chính là chuyện vô cùng thỏa mãn.

Cô có thể lĩnh hội được hứng thú của đàn ông, bọn họ luôn ở trên giường được hưởng quyền chủ động tuyệt đối, khống chế thân thể phụ nữ trong tay, tùy ý trêu chọc thân thể mềm mại của họ, làm cho các cô mềm yếu nở rộ khuất phục dưới gối, đạt được thành tựu trong lòng nhưng mà không khác những gì cô vừa làm.

Nữ công nam thụ, cô đến điều tiết khống chế vận động hài hòa của tương lai hai người, có lẽ là một ý định không tồi? !

Trong lòng để ý tới những chuyện này đã mở rộng vô tận, thân thể Mịch Nhi không khỏi phát ra hơi hồng phấn, cô cảm thấy ý nghĩ này rất thú vị, có thể đè thân thể cường tráng của Liên Tĩnh Bạch đối mặt người ngoài vô cùng uy vũ vô địch cường tráng phía dưới, để anh ngã dưới tay cô như đàm xuân thủy ngâm xướng luật động, đây mới là nữ quyền thời kỳ hưng thịnh phương pháp mạnh nhất nắm đàn ông trong tay. . . . . .

Ở não tùy ý tưởng tượng tất cả hành động về sau cô có thể làm, dường như trừ chân chính kết hợp, cô đại khái có thể vận dụng toàn bộ kỹ xảo lên người Liên Tĩnh Bạch, anh có thể không bị cơ thể rung động quấy nhiễu mà khổ sở nữa, cô cũng có thể thăm dò hết mật mã khả năng giác quan của anh, dùng phương thức khắc sâu nhất để anh nhớ đến cô, để linh hồn anh chỉ nhận được đung chạm và hương vị của cô ——

Tưởng tượng ra toàn bộ, Mịch Nhi thế nhưng đã sắp d8ánh răng hơn hai mươi lần, hàm lợi sưng đỏ khẽ đau, lúc này cô mới tỉnh lại.

Bỏ lại tất cả dụng cụ, cô nhìn thời gian, mình đã đi vào phòng tắm đã lâu rồi, sau khi Liên Tĩnh Bạch đã phát tiết hết, mệt mỏi sớm ngủ thiếp đi thôi. . . . . .

Thân là bác sĩ nắm giữ kiến thức y học tiên tiến nhất, Mịch Nhi tuyệt đối sẽ không tin những gì tiểu thuyết ngôn tình viết, cái gì mà đàn ông cả đêm sau bảy lần vẫn mạnh như rồng như hổ nhảy loạn khắp nơi, trước không nói thể đàn ông có thể làm được cả đêm bảy lần là ít ỏi, dù thật sự làm được, anh tuyệt đối cũng không thể còn hơi sức làm chuyện khác!

Nếu như chân chính kết hợp, đàn ông hao phí thể lực tuyệt đối là phụ nữ nnn lần, ở trên giường vận động nhiều hơn, dĩ nhiên không cách nào xuống giường làm bất kỳ vận động nào nữa, một loại ** đi qua, đàn ông nhưng mà cũng chỉ là thất lưng nhũn ra chân mềm ra.

Tối nay Liên Tĩnh Bạch chiếm được sự hầu hạ cực hạn của cô, loại kích thích này đối với lần đầu tiên của anh mà nói, vậy cũng không thua gì cả đêm làm bảy lần, anh nhất định sẽ mệt mỏi mà ngủ, không thể nào còn hơi sức gượng chống lên lâu như vậy. . . . . .

Anh ngủ thiếp đi cũng tốt, nếu không, cô thật sự không biết sau khi rời khỏi đây phải nói chuyện với anh như thế nào.

Tối nay, bọn họ không phải đêm đầu tiên, hơn hẳn đêm đầu. Cô còn nhớ đã tự xem qua 100 câu hỏi khảo sát, đây liền có một điều: sau đêm đầu, đối phương nói câu gì đầu tiên. . . . .

Nếu như anh tỉnh, mặc kệ anh sẽ nói chuyện gì về chuyện vừa xảy ra, cô cũng sẽ e lệ xấu hổ nổ tung, có lẽ sẽ đỏ mặt đánh anh một trận để anh ngậm miệng lại, hồi ức này tuyệt đối không mỹ mãn . . . . . .

Mịch Nhi lặng lẽ nghĩ tới những chuyện này, nhẹ nhàng ra khỏi phòng tắm, phòng ngủ hình như vẫn giống như lúc cô rời đi, bóng đêm đen như mực, chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt nhấp nháy của đèn ngủ đầu giường.

Mà trên chiếc giường khổng lồ đó bóng người lẳng lặng nằm, anh quả thật ngủ thiếp đi.

Mịch Nhi thở ra một hơi dài, nhón chân lên nhẹ nhàng nhảy đến cạnh giường, cô rón rén bò lên giường.

Đêm nay, cô lăn qua lăn lại hồi lâu, thân thể rất mệt mỏi, đúng lúc ngủ một giấc nghỉ ngơi một chút.

Cô suýt chút nữa thì quên, mình có thương tích trong người.

Mịch Nhi nằm bên gối nhắm hai mắt lại, cô giống như phát hiện một số chuyện, khi cô toàn tâm chú ý vùi đầu vào một chuyện khác thì hình như sẽ quên đi sự đau đớn của thân thể, đối với vết thương khả năng nhịn đau sẽ nâng cao hơn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.