Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 228: Ngoại truyện 7: Nói chính sự



"Hả. . . . . ." Triển Dĩ Mặc không khỏi có chút lúng túng, anh không có nghĩ đến lúc này Mịch Nhi sẽ vạch trần anh sẽ như vậy, chị dâu tương lai à, có thể chị đang quấy nhiễu nhân duyên tương lại của em đó!

Anh chỉ có thể kiên trì giải thích: "Nhỏ. . . . . . Con khỉ nhỏ là tên thân mật, tôi đang khích lệ em cơ trí đáng yêu, hoạt bát thú vị, em không cần suy nghĩ nhiều. . . . . ."

"Anh đang gạt đứa trẻ sao!" Dịch nhi bĩu môi một cái, lập tức chọc thủng lời nói dối của anh, "Chị gái nói, anh bởi vì lúc tôi sinh ta, mới có thể vẫn luôn gọi tôi như vậy! Hừ, nhất định lúc anh ra đời rất đen, mới có thể bị gọi là Tiểu Hắc, tôi lại muốn gọi anh như vậy!"

"Em nhầm rồi, lúc tôi còn nhỏ không có đen chút nào. Là anh cả gắn tôi cái tên đối xứng với tên anh ấy. . . . . ." Triển Dĩ Mặc không biết làm sao phản bác một câu, anh quả thật bị lời Dịch nhi thuyết phục, cuối cùng phí công phản kháng nói: " Như thế nào thì tôi cũng lớn hơn em mấy tuổi, ít nhất, cũng gọi là anh Tiểu Hắc. . . . . ."

Tính ra, anh ở sau lưng gọi Dịch nhi là con khỉ nhỏ mười mấy năm, nếu như muốn công bằng mà đạt được mục đích, cô muốn gọi anh là Tiểu Hắc cũng không có gì quá đáng, chỉ là, cô có thể kêng nể về tuổi, thêm cái chữ anh được không? Cô luôn gọi anh cả là "Anh Liên", tại sao gọi anh thì lại trực tiếp gọi là"Tiểu Hắc"!

Triển Dĩ Mặc không khỏi nghĩ đến anh cả và chị dâu tương lai, bây giờ có thể gọi anh cả là "Tiểu Bạch" cũng chỉ có Mịch Nhi thôi, khi Mịch Nhi gọi "anh Tiểu Bạch", lại có chút ngọt ngào.

Nếu như, về sau Dịch nhi cũng gọi anh là" anh Tiểu Hắc", hình như có thể hoàn toàn tiếp nhận. . . . .

"Anh nghĩ dâm loạn gì thế!" Dịch nhi vỗ một tiếng lên trên bàn, giận dữ nói, "Nói gọi anh Tiểu Hắc, không được nhiều lời! Nhanh lên một chút, chúng ta mau nói chính sự!"

"Chính sự? Chính sự gì?" Triển Dĩ Mặc sững sờ, sau đó nhớ tới vỗ tay một cái, "Khi em vào cửa nói, muốn tới bồi thường? Không cần, chúng ta không cần khách khí như vậy, không cần nhắc lại."

Anh vẫn chưa để số tiền sửa chữa phòng đó ở trong lòng, muốn phụ nữ bỏ tiền, càng không phải tác phong của anh.

"Đúng! Là chuyện này!" Trên mặt Dịch nhi lộ ra mỉm cười khách sáo dối trá, móc từ trong túi ra một tờ chi phiếu, sau đó đặt trước mặt Triển Dĩ Mặc, "Mặc dù anh không muốn, mà em không thể không đưa. Anh hiểu chứ, vậy hãy nhanh ký tên đi!"

Triển Dĩ Mặc buồn cười lắc đầu, cúi đầu nhìn tấm chi phiếu, lại hoàn toàn ngây dại.

"Không phải em muốn bồi thường tổn thất cho anh sao?" Triển Dĩ Mặc cầm chi phiếu lên không hiểu hỏi cô, "Vậy tại sao tấm chi phiếu này là muốn anh bỏ tiền! Hơn nữa còn tới 490 vạn! Đây là ý gì!"

Bất kể là nói như thế nào, đều không phải là anh cho Dịch nhi tiền chứ? Năm trước hai người giao dịch, số tiền lui tới cũng chỉ mười vạn hay vài chục vạn, tại sao lần này gặp mặt, cô vung cho anh đến tận mấy triệu! Cho tới bây giờ anh cũng không có thiếu cô sổ sách!

"Bởi vì. . . . . . Lần này tôi tới muốn anh quyên tiền!" Dịch nhi tiếp tục duy trì nụ cười hoàn mỹ, mặc dù xinh đẹp, nhưng ý cười không xuất phát từ trong lòng, mà chỉ là mặt nạ xã giao dối trá.

"Em thiếu tiền sao?" Triển Dĩ mặc nhìn cô từ trên xuống dưới, trang phục trên người Dịch nhi chính xác cũng không kiêu xa. Nhưng theo anh biết, mỗi người trong trụ sở đều là người giàu hàng tỉ, mà từ nhỏ Dịch nhi luôn kiếm tiền từ các loại vũ khí, không có khả năng sẽ gặp khó khăn trong phương diện tài chính!

"Nói linh tinh gì vậy, tôi giống như thiếu tiền sao!" Cuối cùng Dịch nhi cũng không thể tiếp tục mỉm cười được, cô bĩu môi một cái, ánh mắt linh động hừ nói, "Tôi là đại diện của tổ chức V+, chuyên tiến hành quyên tiền từ thiện trên toàn cầu! Anh đã nghe qua V+ chứ, tuyệt đối không phải là hội Chữ Thập Đỏ cậy quyền tổ chức, chúng tôi hết sức chân thành bảo đảm mỗi phần quyên góp sẽ được chuyển đúng địa phương! Hôm nay đến phiên Triển thị rồi, mà nói thế nào anh cũng phải quyên hơn năm trăm vạn thì mới phù hợp thân phận của mình!"

"V+? Đương nhiên là biết. . . . . ." Triển Dĩ Mặc nhìn Dịch nhi, một tia ý thức hỏi ra tất cả nghi vấn, "Bây giờ em không nghiên cứu chế tạo vũ khí, bắt đầu đổi nghề lên làm từ thiện rồi hả? Đây chẳng phải là lãng phí thiên phú tuyệt với của em sao! Em nói để tôi quyên năm trăm vạn, tại sao trong chi phiếu chỉ viết hơn bốn trăm vạn. . . . . ."

Dịch nhi thở dài, có chút thương cảm nói: "Haizz. . . . . . Năm đó đi cũng Mịch Nhi tới nơi chiến loạn, tận mắt thấy vũ khí mang tới giết hại máu tanh, chính xác là có thời gian không muốn sờ lại vào súng. . . . . . Nhưng sau này, chị ấy cũng an ủi tôi, nói sai không phải là súng, mà là mấy người cầm súng kia, người xâm lược cầm vũ khí là sai, nhưng người bị tấn công cũng muốn cầm súng bảo vệ nhà mình, tôi mới lại bắt đầu nghiên cứu chế tạo vũ khí lần nữa. Vì trợ giúp những người dân chịu khổ kia, tôi còn khởi xướng thành lập V+, chị gái đã tham gia bác sĩ không biên giới thì tôi sẽ làm hậu thuẫn kiên cố cho chị ấy. . . . . ."

"Này! Tại sao tôi lại phải nói với anh những thứ này chứ! Tôi không phải tới đây nói chuyện trời đất với anh, tại sao lại kéo xa như vậy!" Dịch nhi chợt dừng lại, day day huyệt thái dương của mình, cắn răng nói: " Đều tại anh, khiến tôi lạc đề rồi! Nói trở về chuyện chính, vốn kế hoạch của tôi là khiến Triển thị quyên năm trăm vạn, nhưng tôi sẽ bỏ thay ra 10 vạn, coi là phí bồi thường tổn thất cho phòng làm việc của anh, cho nên mới là 590 vạn!"

"A, thì ra là còn như vậy!" Triển Dĩ Mặc gật đầu một cái, anh đánh giá Dịch nhi, không ngừng đề cao một tầng.

Cô là thiên tài dũng cảm, chế tạo vũ khí súng ống, kinh nghiệm nguy hiểm kích thích lại giống như một trò chơi, nhưng cùng lúc đó, nội tâm cô cũng rất mềm yếu, không thể nhìn được máu tươi chiến tranh, nên đã dùng quyên tiền cứu vớt quần chúng.

Dịch nhi là một cô gái chân thật như vậy, tuy nhiên tuổi còn nhỏ, lại không có thua bởi bất kỳ người trưởng thành ** tư chất tính cách và bộ ngực.

Vì như vậy khiến cho anh bị hấp dẫn. . . . . .

"Tiểu Hắc, anh lại đang nghĩ cái gì vậy!" Dịch nhi đợi lâu cũng không thấy anh đáp lại, không nhịn được gõ gõ lên bàn nhắc nhở anh, "Nhanh ký tên lên một chút! Nếu như không phải bây giờ anh là tổng giám đốc của Triển thị, tôi sẽ không ãng phí rất nhiều thời gian vì anh! Đến anh Liên cũng đã đồng ý quyên số tiền này, vì sao đến anh lại còn do dự! Đúng rồi, ký xong, chúng ta phải tới thanh toán tiếp, anh phải trả cho tôi số tiền súng ống!"

"Muốn tôi ký tên có thể." Cuối cùng, Triển Dĩ Mặc ngẩng đầu lên, khóe môi anh mang theo nụ cười tính toán, "Chỉ là, hãy tặng cây súng lục kia cho tôi...tôi rất thích nó, nếu như em đồng ý, thì bây giờ tôi sẽ xác nhận quyên tiền."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.