Hôn lễ trôi qua, vợ
chồng Tố Tâm và Mục Thần suy nghĩ cuối tháng đến ở tổng bộ công ty thành phố K, cũng bận tâm Mịch Nhi và gia đình Liên Hoa dường như tình cảm
khó chia lìa, hai người dứt khoát chuyển nhà đến sát vách nhà họ Triển,
biệt thự nhỏ kia của Tố Tâm đã xây lại mở rộng gấp mấy lần, trở thành
một tòa nhà mang tính tiêu chí biểu trưng khác của thành phố K —nhà họ
Mục.
Mịch Nhi sau khi trở lại từ căn cứ, vẫn như cũ cùng chơi đùa náo loạn với ba đứa trẻ nhà họ Triển, bốn tiểu quỷ dường như cũng bắt
chước chống lại loại mặt trời lên cao thích lười biếng này, mỗi một
người đều đeo túi sách đi học. Chỉ có điều mỗi ngày Mịch Nhi chuyện cần
làm ngoại trừ học tập các loại kiến thức, còn thêm nhiều hạng nhất,
chính là nói chuyện phiếm cùng bảo bảo trong bụng Tố Tâm, mỗi ngày cô
đều chờ đợi, hi vọng Tố Tâm có thể sinh ra một em gái nhỏ.
Tố Tâm cười mà không nói với Mịch Nhi cố chấp, cô đối với việc bảo bảo là con
trai hay con gái một chút cũng không quan tâm, cô chính là buông xuống
tất cả thí nghiệm và nghiên cứu khoa học, ở trong nhà yên tĩnh dưỡng
thai, hạnh phúc học làm vợ của Mục Thần, cũng chú ý làm một con dâu vừa ý hai cha mẹ già nhà họ Mục. Cho tới bây giờ cô mới biết, loại yên tĩnh
bình thường hàng ngày này, thế nhưng lại có lực hấp dẫn như thế.
Ngày lại ngày yên bình không sóng gió trôi qua, nửa năm sau, Tố tâm ở phòng
sanh bình an sinh ra một em bé trai, Mục Thần sốt ruột chờ ở ngoài phòng sanh cuối cùng hưởng thụ một lần cái loại chào đón sinh mạng mới ra đời này trong lòng thấp thỏm, không yên vui sướng và lo lắng vợ con bình
yên, sau khi nghe bác sĩ nói một câu mẹ con bình yên, anh là người đầu
tiên xông vào phòng, cảm ơn thương yêu luyến tiếc hiện rõ hôn môi Tố
Tâm.
Mặc dù thân thể Tố Tâm không có cảm giác đau, trong lúc sinh không có phát ra một tiếng gào thét, nhưng Mục Thần chờ ở ngoài phòng
sanh, vẫn cảm nhận được lo lắng, đau đớn của đau bụng sinh, hận không
thể thay thế Tố Tâm chịu đựng. Vậy anh mới biết, từ lâu tình yêu đã đi
sâu vào, đời này của anh, cũng không thể rời khỏi Tố Tâm được, không có
khả năng sẽ buông tay.
Hai cha mẹ già nhà họ Mục đặt tên cháu
đích tôn là Mục Cẩn, gọi là A Cẩn. Sau khi cháu trai ra đời, bọn họ chăm sóc thân thể Tố Tâm bình phục, cũng cưng chiều cháu gái nhỏ, thú vui
của người già là hưởng thụ Thiên Luân Chi Nhạc ( ý nói là tình thương và niềm hân hoan vui mừng của gia đình). Nhưng vợ chồng già hai người cuối cùng vẫn là rời khỏi nhà họ Mục ở thành phố K, bọn họ càng thích hơn
chính là du lịch vòng quanh thế giới, biết gia đình con trai sống rất
tốt, bọn họ cũng yên lòng đi hưởng thụ cuộc sống của mình.
Mục
Cẩn ra đời khiến nhà họ Mục và nhà họ Triển thêm một người bạn nhỏ hoạt
bát đáng yêu, Mục Cẩn hoàn toàn di truyền gien tốt của Tố Tâm và Mục
Thần, tất cả mọi người đều vui mừng, yêu thương, cưng chiều, chăm sóc
cậu, người duy nhất không vừa lòng, có lẽ chỉ có một mình Mịch Nhi.
Cô vẫn nảy sinh ý nghĩ mong muốn đều là em gái nhỏ Bách tiểu muội và Triển Liên Tranh loại đáng yêu, nhu nhược cực hạn này, em trai thì kiên
cường, hung ác hoàn toàn không cần người bảo vệ, cô thân là chị gái còn
có gì hứng thú?
Lòng có một loại tiếc nuối như vậy, niềm yêu
thích của Mịch Nhi với Dịch Nhi nhà chú Joe trong căn cứ liền tăng gấp
bội, cô nhiều lần bay trở về nhìn Dịch Nhi, nếu như không phải Joe che
chở con gái tuyệt đối không buông tay, nói không chừng cô đã có thể len
lén ôm Dịch Nhi về nhà.