Lúc này, Mục Cẩn luôn luôn biến mất xuất hiện, cậu cúi đầu tay đùa nghịch một vật thể đen kịt, bộ mặt ranh mãnh đi tới.
"A Cẩn, tại sao bây giờ mới xuất hiện?" Liên Tĩnh Bạch cười khẽ gõ đầu Mục Cẩn một cái, "Chắc em sẽ thích nhìn Dĩ Mặc cam chịu trên tay Mịch Nhi, vừa mới đi đâu?"
"Uh Uh, A Cẩn em tới muộn!" Mịch Nhi tiến lên
vỗ vỗ tóc của em trai, "Dĩ nhiên không nhìn thấy chị trổ tài báo thù cho em rầm rộ! Này này, trong tay em là cái gì?"
"Súng lục?" Triển
Liên Tranh có chút giật mình nhìn súng trên tay Mục Cẩn, nhất thời hiểu
ra, "A, này —— đây không phải là một trong bảo bối súng lục anh hai thu
thập được sao? Thế nào ở trên tay em ?"
"Ha ha!" Mục Cẩn xoay
tròn súng lục trên tay, cười đến mặt mày uốn cong, "Em cướp sạch đồ anh
ấy cất giấu, lấy tất cả súng lục tới! Hơn nữa em mới vừa liên lạc với
chị Dịch Nhi, để cho chị ấy không cần nhờ anh Dĩ Mặc cung cấp súng lục
nữa ——"
"Em được lắm đấy! A cẩn! Thật không hổ là em trai chị!
Mịch Nhi hưng phấn vò mặt Mục Cẩn thành một cục, "Bắt người trước hết
phải bắt ngựa, bắt được chỗ hiểm của Dĩ Mặc mới khỏe suốt đời! Em ngay
cả để cho em ấy cung cấp hàng hóa của Dịch Nhi bên kia cũng suy nghĩ
đến, phá hủy toàn bộ loại súng lục của em ấy lập kế hoạch sưu tầm lần
này!" D.D.L.Q.D
Trình độ yêu quý của Triển Dĩ Mặc đối với súng
lục chỉ kém em gái một chút, sinh nhật mười tuổi năm ấy Mịch Nhi tặng
anh một chỗ chế tạo súng lục cố định của căn cứ, khiến cho anh hoàn toàn quỳ gối đối với kỹ thuật chế luyện vũ khí của chú JOE, nhưng khó đòi
hỏi vũ khí súng lục của chú JOE, Dịch Nhi hoàn toàn kế thừa kỹ thuật của cha xem nét mặt Mịch Nhi, tình cờ bố thí anh gửi qua đây vài chiếc
súng lục, cái này trở thành quà tặng anh thích nhất.
Anh hiện tại cũng không nhớ, khi Dịch Nhi sinh ra, anh từng cười nhạo em ấy là con khỉ nhỏ gì đó . . . . . .
Nhưng như thế rất tốt, bộ sưu tầm của Triển Dĩ Mặc từ trước đến nay bị thay
đổi trong chốc lát, sự đả kích này chắc chắn lớn hơn tất cả mọi thứ!
Liên Tĩnh Bạch cũng cười, nếu như xét trong mấy đứa đều mười hai tuổi bọn họ thì ra nham hiểm nhất lại là Mục Cẩn!
Quả nhiên, không hổ là con chú Mục, gen chắc là sẽ không nói láo. Có chủng loại ánh mắt giảo hoạt ác độc này, chú Mục cũng không cần lo lắng về
sau không có người nối nghiệp.
Liên Tĩnh Bạch sờ cằm, như vậy
cũng tốt, Dĩ Mặc về sau phải tiến vào công ty, chơi bời lêu lỏng, loại
tình nghĩa này nọ sẽ không chú ý, sau khi súng lục bị hủy hết, nhất
định càng có lợi cho Dĩ Mặc tiến vào công ty, càng có năng lực giúp đỡ
cho người anh cả này.
"Liên Tranh, A Cẩn, nên đi ăn cơm rồi...!"
Mịch Nhi kéo em trai và Liên Tranh, cười kêu Liên Tĩnh Bạch, "Đi thôi,
chúng ta đi xem nhóm cha mẹ và chú Triển dì Liên một chút rốt cuộc ở
phòng bếp làm ra cái gì!"
"Đi thôi." Liên Tĩnh Bạch gật đầu, theo ba người chạy về phía phòng ăn.