Giao Dịch XXX (Dark Angel)

Chương 23: Trát Tân (1)



-"Tin ngươi?" Trát Vân Nghi nhìn lạnh như băng đám người tiến đến, xem ra lần này bọn họ quả nhiên muốn dồn nào vào đường cùng.

Lân Phong nội tâm nhạt một chút, tâm liền nát, hắn như thế nàng còn không tin hắn, thật là...

Ánh mắt đau xót chợt lóe, khả đủ để Trát Vân Nghi bắt đến, nàng nhàn nhạt lên tiếng "Ta tin ngươi, khả ngươi liền đem Tân nhi tẩu thoát đi, ta sẽ đến tìm các ngươi sau".

Nói hoàn liền không ngần ngại đem Lân Phong cùng Trát Tân đẩy ra ngoài, giống như gió thổi một trận không kịp nắm bắt, Lân Phong cùng Trát Tân căn bản liền bị ngăn cách bên ngoài.

Lân Phong muốn đi vào, khả nhìn thấy xung quanh trang bị hệ thống điện cùng laser tia, tinh mâu trầm xuống.

Hắn cũng bị người nọ tính kế.

Mắt thấy bóng người sẽ tiếp tục xuất hiện, nhìn một bên không muốn rời đi Trát Tân, hắn chỉ có thể đem người làm cho hôn mê, mang đi.

Trát nhi, chờ ta... ta rất nhanh sẽ trở lại giúp ngươi.

Bên trong hỗn độn xoay tròn, Trát Vân Nghi bị một đám mặt trắng bệch không tia huyết sắc vây quanh, liếc một cái đều biết bọn người nọ đã rất lâu không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời.

Tốc độ cực nhanh, may mắn Trát Vân Nghi vừa được dương khí không bao lâu, hiện tại liền có chút khó khăn tránh né, nhưng là vẫn bị vây ở thế hạ phong.

Đám người đến phối hợ thiên y vô phùng, người vây bắt, người kiềm hãm nàng hành động, những người còn lại đều hướng nàng đầu tấn công.

Trát Vân Nghi sắc mặt lãnh xuống, chẳng lẽ nàng liền như thế muốn chết đi sao?

Nàng không cam lòng.

Khó khăn lắm nàng mới có thể thoát khỏi đó vòng sắt, nàng không thể để người nọ đem nàng muốn làm gì thì làm.

Nhưng là hiện tại, nàng không thể làm gì khác, chỉ có thể nhìn đám người nọ khống chế bản thân, cầm lấy nàng mỏng manh cổ ngọc.

Chỉ cần bọn họ răng rắc một cái, nàng mạng nhỏ liền trở về với cát bụi.

Ngay tại lúc Trát Vân Nghi tưởng rằng nàng tử định rồi, đoàng đoàng vài tiếng súng vang lên đánh vào nàng đầu óc, bên cạnh muốn bẽ cổ nàng những người đó liền ngã xuống.

-"Nữ nhân, ta đến chậm" Nam nhân một đầu bạch kim mái tóc, phu rất bạch, ngũ quan thâm thúy vô cùng. Điểm đặc biệt ở hắn là ánh mắt, bên trong con ngươi là một màu xám tro bụi bặm, giống như một loại cũ kỹ đồ vật, giống như vậy con ngươi trên đời khó có thể tìm thấy ở Cẩn Tinh không ai khác.

Đi cùng Cẩn Tinh là hắn đối thủ truyền kiếp, tử sắc tóc ngắn, mật ong da thịt, một đôi hổ phách con ngươi liễm diễm, lúc nãy còn mây mưa thất thường với Trát Vân Nghi – Phí Lệ Y Tịnh.

-"Tiểu miêu mễ, ngươi chạy đến đây làm gì? Nếu ta không đến kịp liền mất luôn mạng nhỏ" Nam nhân lời nói là trách móc, khả lại không giống.

Cẩn Tinh nhanh như gió chạy đến đem nàng ủng vào lòng, Phí Lệ Y Tịnh tức giận vì đến muộn một chút, trừng Cẩn Tinh.

-"Các ngươi..." Trát Vân Nghi quay đầu nhìn bọn hắn, cảm giác tân kỳ, loại này thoát chết trong gang tấc cùng có người quan tâm, rất khác lạ...

Bất quá cuối cùng nàng thở dài một tiếng, đối bọn hắn nhợt nhạt hai chữ "Đa tạ".

Cẩn Tinh nghe nàng như thế nói có chút mất mát "Không cần, chúng ta là hợp tác, ngươi không thể tử, nhớ không?" Ngữ khí mang theo ôn nhu như nước.

-"Nữ nhân, ngươi không thể thoát khỏi ta, mạng ngươi phải là của ta" Phí Lệ Y Tịnh so với Cẩn Tinh có chút bá đạo hơn, lời nói lạnh lùng, bên trong lại trái ngược ấm áp.

Chỉ trong chốc lát, hai người liền đem bên trong hỗn độn nhân rửa sạch, không ngần ngại cầm đầu bọn hắn răng rắc một cái, hủy thi diệt tích.

Trát Vân Nghi nhìn đó hình ảnh có chút tâm lãnh.

-"Đừng nhìn" Cẩn Tinh che lại mắt nàng, không cho nàng nghĩ nhiều, hắn có thể mơ hồ hiểu được nàng đang nghĩ cái gì "Ngươi sẽ không như thế".

-"Các ngươi căn bản không thể đấu lại bọn chúng" Trát Vân Nghi đột nhiên lên tiếng "Hiện tại rời đi liền không muộn".

-"Đây là bọn ta nghĩa vụ, cho dù là tử cũng không thể rời này vị trí" Cẩn Tinh kiên định đáp.

-"Hắn nói cũng là ta ý" Phí Lệ Y Tịnh nhìn Cẩn Tinh ôm Trát Vân Nghi, hơi nhíu mày, đem nàng cuốn qua hắn trong lòng.

Làm hắn ôm được nàng sau, thỏa mãn cùng chiến thắng cảm giác kéo đến, khiêu khích nhìn Cẩn Tinh.

Biết không khuyên được bọn hắn, Trát Vân Nghi cũng không nói gì, hơi hơi cúi đầu, che khuất nàng ý nghĩ.

Trát Vân Nghi muốn thoát khỏi Phí Lệ Y Tịnh ôm ấp, hắn sắc mặt tối tăm xuống rồi, lạnh giọng hỏi nàng "Ngươi làm gì?"

-"Ta muốn tìm ta đệ đệ" Nàng nhàn nhạt nói, nói hoàn liền vung Phí Lệ Y Tịnh thủ, hóa thành một trận gió đi rồi.

-"Này nữ nhân chính là bạc tình" Phí Lệ Y Tịnh hừ một tiếng, tức giận rời đi, hiện tại không gọi tiểu miêu mễ nữa vì nàng đối hắn quá đáng.

Cẩn Tinh im lặng không nói gì, đi theo hai người rời đi rồi.

Cẩn Tinh vừa ra khỏi dãy hành lang, thấy Trát Vân Nghi đứng đó, nắm chặt nắm đấm, hai mắt đỏ bừng chạy lại phía trước nhỏ nhắn thiếu niên.

Thiếu niên tinh xảo khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, thân thể mềm nhũn dựa vào nữ tử, cánh môi không ngừng run rẩy, khóe miệng tràn ra huyết.

-"Để hắn cho ta, mau rời khỏi nơi này" Cẩn Tinh đối Trát Vân Nghi nói, đem Trát Tân ôm đi lên, cả ba liền lao lên xe biến mất.

-"Đi đâu?" Trát Vân Nghi cầm lái, hỏi một bên Cẩn Tinh, nàng hiện tại lòng thực loạn, bởi vì nàng biết được một sự việc, lại không biết xử lý như thế nào.

-"Trở về ta nhà".

Trát Vân Nghi theo gương chiếu hậu nhìn về sau, phát hiện Trát Tân không ngừng cựa quậy, răng nanh đã muốn mọc ra ngoài, sắc mặt đại biến.

-"Tinh, đem khăn nhét vào Tân nhi miệng, nhanh lên" Nàng lo lắng nói.

Cẩn Tin hiện tại mới nhìn xuống Trát Tân, gật đầu hiểu rõ một chút, lấy ra khăn tay nhét vào Trát Tân miệng, hỏi nàng "Hiện tại làm cái gì bây giờ?"

-"Tìm nữ nhân giúp hắn".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.