Giáo Hoàng Phản Nghịch

Chương 55



Sau khi tạo ra đám phó quan chia sẻ công tác với các vị đại chủ giáo, lại tuyệt đối trung tâm với Giáo Hoàng là y đây, Trác Cẩn Khác liền nằm nghỉ giữa một mảnh hoa cỏ trong đình viện Trung Ương Thần Điện, dù sao thì nơi này cũng đều là phần tử tử trung với y, lại sẽ không có ai quản y giống như Ferry quản Toledo cả, cho nên chuyện không chút hình tượng thế này, tùy tiện làm thôi.

Đám mây trắng tinh bay trong không trung, không trung ba vạn km vuông chung quanh thánh đường này có một sự khác biệt vi diệu, ánh mặt trời vĩnh viễn luôn nhu hòa như vậy, đám mây trắng sạch hơn hẳn bên ngoài mịt mờ kia, không trung lại càng thêm xanh thẳm trong vắt hơn hẳn bên ngoài bị ô nhiễm, toàn bộ mang đến cảm giác tường hòa.

Mà phía trên không trung ngày đó, ngoài bầu trời nhìn không tới, có vô số đôi mắt đang nhìn về nơi này, khóe miệng Trác Cẩn Khác gợi lên độ cong càng thêm thâm thúy, nếu bọn họ không có bất cứ một hành động gì thì mới là kỳ quái. Hôm trước trên bản đồ vệ tinh còn chẳng hề có một chút vết tích nào, đột nhiên lại toát ra một mảnh xanh ngắt cùng một tòa thành thị huy hoàng, chuyện thần kỳ như vậy, sao có thể không đi điều tra rõ ràng cho được. Lại có chuyện kỳ dị điều ước thánh đường lúc trước, khiến người ta rất khó có thể không sinh ra liên tưởng.

Có thể thông qua những con đường khác để xâm lấn thiết bị điện tử Trác Cẩn Khác cũng biết được, có người đã đưa ra một cái quan niệm như vầy, đó chính là hình ảnh chân thật của thánh đường sau khi bị gỡ bỏ che chắn, thứ vẫn luôn cho bọn họ nhìn thấy đều là giả, sau đó lại đột nhiên xuất hiện như vậy, làm thế nhân tưởng là thần tích. Thật đúng là hợp tình hợp lý, nói có sách mách có chứng. Đám chuyên gia thời đại này chính là nghĩ nhiều như thế đấy, còn có thể nói ra được luận cứ phi thường có lý.

Đánh ngáp một cái, không sao hết, mặc kệ thế nhân cho rằng là như thế nào, thánh đường đã ra đời, vinh quang thánh quang cũng chắc chắn sẽ được truyền bá.

Đứng dậy từ trên mặt đất hoa cỏ, còn phải kiếm vài thứ thực tế hơn một chút mới được, để cho đám thế nhân đó biết, mặc kệ thánh đường thật sự là thần kỳ hay là giả, thánh đường của y cũng không thể bị khinh thường, không thể coi khinh được, bởi vì có Trác Cẩn Khác y tồn tại. Sau khi lập uy xong, cũng có thể mời bọn họ tới thánh đường làm khách luôn.

Nhìn nhìn không trung, tất cả ánh mắt, hãy cứ chờ xem.

“A Kiệt, cậu nói tòa thành này thật sự là giống bọn họ nói, là do sau khi Trác Cẩn Khác che chắn tín hiệu, rồi âm thầm tạo ra, hay đúng thật là trong một đêm liền thành thần tích?” Trên Ipad của Nam Cung Việt, đang biểu hiện bản đồ vệ tinh của thánh đường. Rất nhiều người lúc nhìn thấy thánh đường, đều quay vệ tinh quanh nơi đó. Mảnh xanh ngắt kia, phiến hoàng kim màu mùa thu hoạch kia, đều khiến người ta dã tâm bừng bừng phấn chấn, muốn đoạt lấy, muốn khiến chúng nó thuộc về chính mình.

“Cái sau.” Hiên Viên Kiệt trả lời đơn giản đến cực điểm, trong ngữ khí không chút gợn sóng, chỉ là a, dưới đáy lòng Hiên Viên Kiệt lại cực hận, hắn một chút cũng không muốn thừa nhận rằng Trác Cẩn Khác lợi hại, nhưng nếu như không thừa nhận Trác Cẩn Khác lợi hại, vậy hắn bị Trác Cẩn Khác quăng đi thì tính là cái gì chứ.

Nam Cung Việt quyết đoán câm miệng, dưới tầm mắt đồng tình của Trưởng Tôn Kỳ, Nam Cung Việt cũng hiểu được sai lầm của bản thân khi nói đến Trác Cẩn Khác, thuần túy là đang tự tìm khó chịu cho Hiên Viên Kiệt.

“Ai, đây là có chuyện gì vậy?” Quay đầu lại tiếp tục nhìn màn hình máy tính của mình Nam Cung Việt đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi, khiến Hiên Viên Kiệt cùng Trưởng Tôn Kỳ đều quay đầu lại xem, là cái gì đã làm Nam Cung Việt kinh sợ như vậy.

Khó trách Nam Cung Việt lại đại kinh tiểu quái kêu lên, thì ra trên màn hình chiếc máy tính bảo bối của gã vốn đang hoạt động bình thường, nay lại hiện lên những vết vằn trắng đen, phát ra thanh âm xẹt xẹt, sau đó xuất hiện một mảnh hải dương từ trên cao nhìn xuống.

Xuất phát từ một loại trực giác thiên địch, Hiên Viên Kiệt cảm giác dị thường lần này hẳn chính là đến từ Trác Cẩn Khác, cho nên liền một phen đẩy Nam Cung Việt lẫn cả cái ghế dựa của gã ra, dùng quá sức khiến cái ghế lập tức lăn đi thật xa, Hiên Viên Kiệt đoạt lấy máy tính bảo bối của Nam Cung Việt, chiếm làm của riêng mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào.

Không ra ngoài ý liệu của Hiên Viên Kiệt, đây xác thật là do Trác Cẩn Khác làm, ngoại trừ chiếc máy tính bên chỗ này của hắn ra, máy tính tại các trung tâm cơ mật của các quốc gia cũng xuất hiện tình huống tương tự, còn dân chúng bình thường, đó không phải là đối tượng mà Trác Cẩn Khác cần phải thị uy, cho nên liền tiết kiệm chút sức lực.

Trên mặt biển xanh thẳm, có một mảnh đảo trọc màu đen, đen nhánh vô cùng, ngoan cố lơ lửng ở trên mặt biển, cứng rắn đến không thể dao động nổi. Trong không trung đột nhiên hiện lên một mảnh kim sắc, vầng sáng tản ra, một người từ bên trong ánh sáng hư không mà bước ra. Người này mặc một bộ quần áo thuần trắng, hoa văn màu lam cùng màu bạc đính ở mặt trên, vạt áo thật dài, chữ thập giá nhộn nhạo. Người này ngẩng đầu, nhìn vệ tinh trên bầu trời đang chăm chú nhìn mình, lộ ra tươi cười.

Gương mặt này, chính là Trác Cẩn Khác hiện giờ đang rất được chú ý, lập tức, các cơ quan có quan hệ liền bắt đầu vận chuyển. Hiên Viên Kiệt thấy được bộ dạng Trác Cẩn Khác ngửa đầu mà cười, hắn có một loại trực giác, nụ cười này của Trác Cẩn Khác là đang đối với hắn, y tươi cười mà nói, nhìn.

Hiên Viên Kiệt nắm chặt nắm tay, khi cách đã lâu mà lại lần nữa nhìn thấy Trác Cẩn Khác, Hiên Viên Kiệt phát hiện bản thân vậy mà lại có thể nhẫn nhịn xuống được, tất cả phẫn nộ vào giờ phút này đã hóa thành bình tĩnh lý trí, ánh mắt không chuyển mà nhìn Trác Cẩn Khác.

Khi các cơ quan có quan hệ bắt đầu phân tích tình huống Trác Cẩn Khác đột nhiên xuất hiện sẽ tạo thành các loại nguy hại gì, Trác Cẩn Khác đã thu hồi tầm mắt trên cao, nhìn đảo trọc phía dưới. Vung tay lên, bốn cây cột sáng giống như cột chống trời đột nhiên xuất hiện đâm xuống mặt biển, sau đó đảo trọc phía dưới bắt đầu đong đưa, mặt biển bắt đầu sôi trào kịch liệt, không chịu bình tĩnh.

Vị trí vốn dĩ là một đảo trọc, đột ngột xuất hiện một tồn tại làm người ta kinh dị, thì ra đó vốn là một con rùa biển thật lớn. Coi lưng rùa biển thành một hòn đảo, chuyện này trước kia quả thực là từng có, thế nhưng con trước mắt này cũng không khỏi quá lớn rồi.

Ngẩng đầu lên, phun ra kiếm nước, để những người đang nhìn một màn này đều xác nhận được một sự kiện, đây là một con Sinh Vật Biến Dị rùa biển cấp bậc thiên tai. Trác Cẩn Khác vậy mà lại đi khiêu khích một con Sinh Vật Biến Dị cấp bậc thiên tai, rất nhiều người tin tưởng, Trác Cẩn Khác chết chắc rồi.

Vòng phòng ngự khiến người ta khắc sâu ấn tượng của Trác Cẩn Khác, chắn lại công kích của con rùa biển, bản thân thì không tổn hao chút lông tóc gì, không chút hoang mang gỡ chữ thập giá xuống, biến thành lớn ở trong tay. Nhẹ nhàng múa may, nước biển giống như là sống lại, bắt đầu công kích về phía Sinh Vật Biến Dị rùa biển. Cách hình ảnh, không có tự mình cảm thụ, lại vẫn có thể đủ cảm giác được những làn nước biển bị Trác Cẩn Khác chỉ huy kia, có được lực công kích cường hãn cỡ nào. Bạn xem, con Sinh Vật Biến Dị rùa biển kia há mồm tru lên, trên người không ngừng xuất hiện miệng vết thương, đều đã nhuộm một mảnh hải vực xanh thẳm thành một màu đỏ.

Bất luận Sinh Vật Biến Dị rùa biển có chống cự như thế nào đi nữa, dưới công kích của Trác Cẩn Khác, nó cũng chỉ có thể càng lúc càng bị thương nặng hơn, khóe miệng Trác Cẩn Khác gợi lên một độ cong lạnh nhạt, rồi quay chữ thập giá, bốn cây cột sáng hạn chế Sinh Vật Biến Dị rùa biển trong một phạm vi nhất định, đột nhiên phát ra quang mang, sau đó tia chớp kim sắc hình cung, như là xiềng xích mà quấn quanh rùa biển, chỉ dùng thị giác, cũng có thể nghe được thanh âm bùm bùm kia rồi, cùng với tiếng kêu rên thảm thiết của Sinh Vật Biến Dị rùa biển.

Mắt thấy không địch lại, Sinh Vật Biến Dị rùa biển tựa như muốn trốn, chịu đựng đau nhức vì cả người bị điện giật, đong đưa khắp nơi muốn tránh thoát khỏi trói buộc mà Trác Cẩn Khác lập ra, chỉ là bốn cây cột sáng kia lại khiến nó căn bản là không thể nào thoát ra khỏi mảnh hải vực này được, đã vậy liền chui xuống, trốn trong biển sâu đi.

Nhìn thấy Sinh Vật Biến Dị rùa biển biến mất khỏi mặt biển, Trác Cẩn Khác cũng không vội đuổi theo, dựa chữ thập giá vào trên người, một bàn tay điểm ra, xanh thẳm mặt biển bạo nổi lên ánh sáng trắng, sau khi quang mang biến mất, thông qua tầm nhìn vệ tinh, rất dễ dàng có thể phát hiện, bên trong bốn cây cột sáng, nước biển trong phạm vi bị hạn chế đang liên tục giảm xuống, bóng dáng rùa biển như ẩn như hiện, sau đó là khối hắc ảnh kia càng nhanh chóng thu nhỏ lại. Lại một lần bạch quang hiện ra, mặt nước biển lại giảm xuống một chút nữa, nhìn thấy bóng dáng Sinh Vật Biến Dị rùa biển, lại lần nữa chui xuống dưới.

Mấy lần như thế, ai cũng có thể nhìn ra được, Trác Cẩn Khác đây là đang trêu đùa sinh vật biến dị rùa biển. Sao đột nhiên lại cảm thấy con Sinh Vật Biến Dị rùa biển cấp bậc thiên tai này có chút đáng thương vầy nè.

Nước biển dưới một lần lại một lần động tác của Trác Cẩn Khác, đã dần dần lộ ra đáy biển, Trác Cẩn Khác bắt đầu từng chút một hạ xuống lỗ trống tối đen kia. Tạm thời mọi người còn không nhìn ra được bên dưới đang xảy ra chuyện gì, nhưng Trác Cẩn Khác cùng con rùa biển kia rất nhanh đã lại xuất hiện bên trong tầm nhìn, thực hiển nhiên, Trác Cẩn Khác đã thu phục được con Sinh Vật Biến Dị rùa biển này. Rốt cuộc ở phía dưới kia đã xảy ra cái gì vậy?

Kỳ thật cũng chẳng có gì hết, chỉ là Trác Cẩn Khác phóng thích một chút uy nghi của Giáo Hoàng đối với con Sinh Vật Biến Dị rùa biển chồng chất vết thương kia, rồi không nhẹ không nặng nói một câu, “Thần phục ta, hoặc là chết.” mà thôi. Chính là trong hai lựa chọn này, Sinh Vật Biến Dị rùa biển đã lựa chọn cái trước, sinh tồn là bản năng của mỗi một sinh vật.

Sau khi lựa chọn thần phục, Trác Cẩn Khác liền mang theo Sinh Vật Biến Dị rùa biển đi lên, ném rùa biển ra khỏi phạm vi bốn cây cột sáng, lưu lại bốn cây cột sáng cùng cái lỗ trống trong biển kia, rơi xuống trên lưng rùa biển, đi về phía thánh đường của y. Lại lần nữa nhìn lên không trung một chút, làm ra một cái lễ chào bế mạc, hình ảnh thuộc về y liền biến mất khỏi các máy tính của các cơ quan.

Hiên Viên Kiệt nhìn màn hình máy tính sau khi trở thành đen nhánh, rồi lại lần nữa khôi phục hình ảnh thánh đường, đặt máy tính qua một bên, cái gì cũng không nói, cũng không liếc nhìn nhóm bạn tốt một cái nào, về tới phòng huấn luyện, bắt đầu cuộc huấn luyện phi thường đầy mồ hôi và máu.

Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ trầm mặc không nói gì, bọn họ đều sáng tỏ tâm tình của Hiên Viên Kiệt, sinh vật cấp bậc thiên tai mà bọn họ chỉ có thể đủ sức chạy trốn khỏi, ở trong tay Trác Cẩn Khác, lại chính là đối tượng bị trêu đùa, dễ như trở bàn tay như vậy, nhẹ nhàng bâng quơ đến tột cùng mà đánh bại thu phục cấp bậc thiên tai, có đối lập, bọn họ mới có thể cảm nhận được phần cường đại kia, nhưng chính bởi vì quá mức dễ dàng cảm nhận được, cho nên bọn họ cũng cảm nhận được sự chênh lệch nhìn không tới. Khoảng cách xa đến căn bản là nhìn không tới.

“A Kỳ, Trác Cẩn Khác lợi hại như vậy, vậy tại sao lại không cứu lấy thế giới này?” Nam Cung Việt hỏi ra nghi vấn, thân là nhân loại, chẳng lẽ không phải nên cứu rỗi nhân loại sao? Trác Cẩn Khác mạnh như vậy, cũng có phần lực lượng này, vì cái gì lại không đi làm chứ?

“A Việt, Trác Cẩn Khác không phải là người mà chúng ta có thể hiểu được.” Người kia rốt cuộc là đang nghĩ cái gì, tại sao lại chấp nhất A Kiệt, lực lượng của y là từ đâu mà đến, bọn họ căn bản là không thể nào biết được, trước kia bọn họ nhìn đến, là thứ mà Trác Cẩn Khác nguyện ý cho bọn họ nhìn thấy, nhưng nào có được mấy phần chân thật chứ, trước nay bọn họ đều chưa từng hiểu rõ Trác Cẩn Khác chút nào, cũng không có cách nào nghiền ngẫm ý tưởng của Trác Cẩn Khác.

Bọn Hiên Viên Kiệt tin tưởng hình ảnh mà bọn họ đã thấy là thật sự, nhưng những cơ quan khác nhìn thấy nó lại không muốn tin, cho nên phái máy bay đi điều tra, máy bay điều tra thấy được Trác Cẩn Khác đứng trên lưng rùa biển, tổng bộ vội vã mệnh lệnh, tạm thời không cần để ý tới, đi xem tính chân thật của một mảnh hải vực chiến đấu kia.

Sau khi những cơ quan kia đã xác định được, Trác Cẩn Khác phất tay, bốn cây cột sáng kia liền biến mất. Mất đi ngăn cản, nước biển chung quanh lỗ trống bắt đầu sụp đổ, một lần nữa lấp đầy chỗ trống kia.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.