Giáo Hoàng Phản Nghịch

Chương 8



“Tôi đã từng gặp qua Kiệt thiếu.” Thanh âm mỏng manh, cũng may nơi này cũng chỉ có hai người, rất an tĩnh, nếu không lấy trạng thái hiện tại của Hiên Viên Kiệt thật đúng là không nghe rõ lắm Trác Cẩn Khác đang nói cái gì.

Hiên Viên Kiệt cũng kịp phản ứng lại được, gia hỏa này nói chính là quốc ngữ, là người trong nước, nhận ra hắn, trong vòng? Không sao cả, người trong vòng nhiều như vậy, hắn cũng không phải ai cũng quen biết.

“Nếu cậu đã biết thân phận của tôi, như vậy làm cho tôi một việc, tôi sẽ hồi báo phong phú cho cậu.” Hiên Viên Kiệt lập tức định chuẩn bị lợi dụ Trác Cẩn Khác, hắn còn chưa muốn chết, lúc này Trác Cẩn Khác lại xuất hiện, hơn nữa biết nền tảng của hắn, vừa lúc để hắn lợi dụng.

“Kiệt thiếu, anh nói đi.” Ngữ khí Trác Cẩn Khác trở nên mạnh thêm một chút, thái độ cam đoan giống như không thể chối từ.

“Có điện thoại không?” Hiên Viên Kiệt hỏi, đối với ngữ khí của Trác Cẩn Khác, trong lòng Hiên Viên Kiệt cười lạnh, lại là một tên gia hỏa nịnh nọt, thấy có cơ hội lui tới với hắn, liền phi thường ra sức muốn chứng minh bản thân, loại người này, hắn đã thấy nhiều rồi.

Hiên Viên Kiệt trải qua, người cứu mạng hắn cũng không ít, có ai đã chân chính được hắn cảm kích đâu, tất cả mọi người, đều bị hắn coi như thứ có thể giao dịch, người khác cứu mạng hắn, hắn liền hồi báo, cảm ơn cùng ghi nhớ vào trong lòng, Hiên Viên Kiệt trước nay chưa từng có.

Cũng đừng nói Hiên Viên Kiệt tính tình lương bạc, Hiên Viên Kiệt phi thường bênh vực người của mình, chỉ cần là người chưa bị hắn vứt qua một bên, mặc kệ là có lý hay là không lý, Hiên Viên Kiệt đều sẽ bảo hộ, chủ động ôm chuyện, nhưng là một khi đã bị hắn vứt bỏ, như vậy Hiên Viên Kiệt tuyệt đối sẽ không quản ngươi chết hay sống, quỳ trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không liếc mắt một cái. Càng đừng nói tới người được hắn tán đồng, giống như Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ, Trác Cẩn Khác đã thấy đủ Hiên Viên Kiệt đối tốt với bọn họ như thế nào, tuy rằng hiện tại còn chưa tới mạt thế, chẳng qua tin tưởng đến lúc đó, Hiên Viên Kiệt tuyệt đối sẽ không từ bỏ hai người kia, hữu nghị của ba người này, chịu được hiện thực khảo nghiệm.

Trác Cẩn Khác không có hâm mộ, một chút cũng không có, y cũng không cần trở thành người được Hiên Viên Kiệt tán đồng, quan hệ cuối cùng của bọn họ, sẽ chỉ là kẻ địch mà thôi. Đáng tiếc Trác Cẩn Khác, vẫn chưa thể dự báo được biến hóa tình cảm cuối cùng của Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt cũng không hề biết, bản chất của hạng người nịnh nọt mà hắn gặp được vào giờ phút này, hoàn toàn coi người này thành tiểu nhân vật, xứng đáng bị y xoay vờn chơi đùa, sau đó lại bị đả kích, hận thấu xương đối với Trác Cẩn Khác sau đó lại hãm sâu vào mị lực cường đại của đối phương… A a a, lố kịch rồi, stop thôi.

“Có đây.” Trác Cẩn Khác tiên sinh sắm vai tiểu nhân vật, từ trong túi móc ra điện thoại, người hiện đại ai mà chẳng mang theo một cái smart phone chứ, đặc biệt là thế hệ Trác Cẩn Khác bọn họ, chính là chơi mấy thứ này mà lớn lên đấy. Sau khi Trác Cẩn Khác từ dị thế giới trở về, đã chơi trò chơi ròng rã mấy ngày kia, đối với mấy thứ này, Trác Cẩn Khác đã hoài niệm lâu lắm rồi. Thời đại nhàn nhã thật sự là quá tốt. Đúng rồi, phải chuẩn bị nhiều một chút, tới mạt thế rồi, không biết còn có thể chơi nữa hay không đâu.

Không khách khí lấy di động của Trác Cẩn Khác, ấn lên dãy số trong trí nhớ, dùng ám hiệu mà Trác Cẩn Khác không biết an bài mọi chuyện một chút, sau đó mới nhớ tới, hỏi Trác Cẩn Khác một câu, “Cậu ở chỗ nào?” Hỏi địa chỉ.

Trác Cẩn Khác đang ở tại chỗ gần đấy, Hiên Viên Kiệt đem địa chỉ nói cho đối phương, sau đó lại nghĩ tới, “Cậu tên là gì?” chi tiết về Trác Cẩn Khác còn phải điều tra một chút, xem có phải có người cố ý an bài hay không, dù sao thì hiện tại hắn đã như vậy rồi, nếu Trác Cẩn Khác thật sự có âm mưu gì hắn cũng chỉ có thể tiếp chiêu mà thôi, nếu chỉ là trùng hợp, như vậy thì là hắn gặp may, mạng chưa đến lúc tuyệt.

“Trác Cẩn Khác.” Trác Cẩn Khác báo ra cái tên sẽ làm cho Hiên Viên Kiệt trong tương lai vĩnh sinh khó quên khắc khổ khắc sâu trong lòng, hiện tại ở trong trí nhớ Hiên Viên Kiệt không moi ra được chi tiết gì về cái tên này, bởi vì Hiên Viên Kiệt chưa bao giờ chú ý qua, đứa con riêng không lên nổi mặt bàn của Trác gia. “Trác trong tuyệt trác, Cẩn trong thận trọng từ lời nói đến việc làm, Khác trong tuân thủ nghiêm ngặt.” Trác Cẩn Khác giới thiệu thực cẩn thận.

Hiên Viên Kiệt cũng không có nghĩ nhiều về sự cẩn thận của Trác Cẩn Khác, điện thoại đặt ở đó không có che lại, cố ý để người đầu bên kia điện thoại nghe được, hiển nhiên là để đối phương đi điều tra một chút thân phận lai lịch của Trác Cẩn Khác. Sau khi cắt đứt điện thoại, liền đem điện thoại tùy ý nhét trên người mình, Trác Cẩn Khác há mồm, nhưng vẫn chưa nói cái gì.

Hiên Viên Kiệt cũng ngay tại lúc này mà nhìn kỹ bộ dáng của Trác Cẩn Khác, mặt mày nhu hòa, diện mạo văn tú, mang theo mắt kính không khung, thoạt nhìn lịch sự văn nhã hào hoa phong nhã, sạch sẽ thông thấu mang theo một cổ hương vị sách vở, nhìn không ra hơi thở con buôn thế tục, nhưng từ tình huống mới vừa rồi mà xem, đây chẳng qua cũng chỉ là biểu hiện mà thôi, Trác Cẩn Khác là hạng người nịnh nọt. Hiên Viên Kiệt đối với phán đoán của mình rất có tự tin, cũng xứng đáng tương lai hắn bị Trác Cẩn Khác lừa đến quần lót cũng không còn, không cần hoài nghi, xứng đáng bị Trác Cẩn Khác đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Di động, Hiên Viên Kiệt đương nhiên sẽ không trả lại vào lúc này, vì phòng ngừa vạn nhất, di động của Trác Cẩn Khác vẫn còn cần phải điều tra xử lý sạch sẽ một phen. “Đỡ tôi đi chỗ cậu ở.” Hiên Viên Kiệt chính là một thiếu gia ngạo mạn, rõ ràng là hiện tại hắn đang nguy nan, vậy mà vẫn còn sai sử Trác Cẩn Khác đã cứu mạng hắn đương nhiên như thế.

Lúc này Trác Cẩn Khác sắm vai hạng người nịnh nọt, đương nhiên sẽ không cự tuyệt, phi thường ân cần nâng người dậy, cho Hiên Viên Kiệt mượn lực, lúc này Trác Cẩn Khác đã phát hiện được Hiên Viên Kiệt suy yếu, lại cái gì cũng chưa nói. Hiên Viên Kiệt đánh giá, là hạng người nịnh nọt, hơn nữa còn coi như thông minh.

Chẳng qua chỉ là đoạn đường vài phút, nhưng bởi vì Hiên Viên Kiệt, mà phải kéo dài tới hơn mười phút mới đến được mục đích, sau khi tới phòng, Trác Cẩn Khác liền đỡ Hiên Viên Kiệt tới phòng nghỉ chính, Hiên Viên Kiệt liền trực tiếp nằm xuống. Trác Cẩn Khác tri kỷ đắp chăn lên cho Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt đã không còn dư sức để thanh tỉnh nữa, mới vừa rồi uy hiếp Trác Cẩn Khác, đã hao hết lực lượng của hắn, kiên trì đến nơi đây, hắn thật sự đã rất mệt rồi, suy yếu muốn nói cái gì, lại ngất xỉu luôn.

“Trò chơi bắt đầu rồi.” Hiên Viên Kiệt hoảng hốt nghe được có thanh âm đang nói bên tai, trong ánh mắt mông lung giống như thấy được một nụ cười, thấy không rõ mặt đối phương, hết thảy đều giống như là nằm mơ, loại tươi cười hiện ra trong ảo giác này, giống như đã từng gặp qua ở nơi nào đó, chính là Hiên Viên Kiệt nghĩ không ra. Sau khi hắn tỉnh lại, cũng sẽ không nhớ rõ, bởi vì đây là nằm mơ cảm giác được, có ai có thể nhớ rõ ràng mỗi một chi tiết trong mộng chứ.

Trác Cẩn Khác là một người rất biết hưởng thụ, cho nên phòng y chuẩn bị cũng rất xa hoa, loại phòng này còn có phòng khách, cho nên Trác Cẩn Khác cũng không phải là không có chỗ để đi, tùy ý băng bó đơn giản cho Hiên Viên Kiệt một chút, liền đến bàn công tác gian ngoài, mở máy tính ra, bắt đầu chơi trò chơi. Chơi chưa được bao lâu, liền có tiếng chuông cửa vang lên, Trác Cẩn Khác nhìn sang bên Hiên Viên Kiệt vừa thấy, xem ra là thật sự rất mệt rồi, chuông cửa kêu ầm mà cũng không dậy. Trác Cẩn Khác đóng máy tính, không chút hoang mang đứng lên, mặc cho tiếng chuông cửa kêu.

Cửa mở ra, bên ngoài đang đứng là một mỹ nữ khiến người kinh diễm, tóc đỏ cuộn sóng, đôi mắt màu xanh biếc, dáng người thướt tha, trên người một bộ váy liền áo hàng hiệu, trên tay xách theo bao túi hàng xa xỉ.

Người được chiếu cố chính là không giống bình thường như vậy, tùy ý đi đến nơi nào cũng sẽ gặp được loại mỹ nữ siêu trình độ này, trên đời này mỹ nữ không ít, nhưng để làm cho người ta kinh diễm đến ánh mắt nhìn đăm đăm lại không nhiều lắm, trước mắt chính là một vị.

Trác Cẩn Khác trong lòng nghĩ, tại trong mắt vị mỹ nữ tóc đỏ mắt xanh này, Trác Cẩn Khác đây là đang bị kinh diễm. Lúc này, nam nhân đều sẽ ngu si không có phòng bị. Mỹ nữ đẩy người ra, liền thoải mái hào phóng đi vào, đi nhanh vào bên trong.

“Nữ sĩ, chờ một chút….” lúc này Trác Cẩn Khác mới nhớ ra phải ngăn cản, chúng ta cần nói chuyện một chút, Trác Cẩn Khác diễn kịch thật đúng là chuyên nghiệp, từ kinh diễm đến hoảng thần, biểu thị hoàn mỹ ra cảm xúc bình thường.

Đáp lại Trác Cẩn Khác, là súng mỹ nữ móc từ trong túi ra, nhắm ngay Trác Cẩn Khác, “Câm miệng.” Viên đạn từ họng súng nhảy ra, cọ qua gương mặt Trác Cẩn Khác, quét ra một tia vết máu, viên đạn hoàn chỉnh bắn tới vách tường.

Sợi dây thần kinh mẫn cảm của Hiên Viên Kiệt, bị thanh âm này làm cho bừng tỉnh, vũ khí ở ngay bên người, cầm vũ khí nhắm chuẩn người tới, sau đó nhìn đến, là người một nhà. “Em đã đến rồi.” Hiên Viên Kiệt nhẹ nhàng thở ra.

“Thân ái, thật là xin lỗi, làm anh đợi lâu.” Đối mặt với Hiên Viên Kiệt, mỹ nữ bưu hãn biến thành bộ dạng ôn nhu yểu điệu hiền huệ, vẻ mặt đau lòng chạy đến bên cạnh Hiên Viên Kiệt ngồi xuống, cho Hiên Viên Kiệt một cái hôn nồng nhiệt.

Hiên Viên Kiệt phi thường vui vẻ tiếp nhận nụ hôn này, một viên thuốc giải đã thông qua phương thức này mà được đưa vào trong miệng Hiên Viên Kiệt. Tầm mắt Trác Cẩn Khác không biết đã thả đi phương nào, một bộ ta rất ngượng ngùng. Làm tác giả lại lần nữa phun tào một chút, Trác Cẩn Khác ngụy trang đến thiên y vô phùng, năm đó chuyện phong lưu của Trác Cẩn Khác, cũng không thuần lương hơn hai tên trước mặt bao nhiêu đâu. Lấy thực lực của Trác Cẩn Khác, mờ ám giữa hai người này đã bị y cảm giác rành mạch rồi.

Sau một lúc lâu, hai người mới tách ra, Hiên Viên Kiệt nhìn về phía Trác Cẩn Khác lúc này đang nhìn trời, lại lần nữa cho Trác Cẩn Khác một lời bình giả đứng đắn, “Trác Cẩn Khác đúng không?” Hiên Viên Kiệt cao ngạo nói, có thể được hắn nhớ kỹ tên, Trác Cẩn Khác hẳn là nên vinh hạnh.

“Vâng, Kiệt thiếu.” Trác Cẩn Khác lập tức đầy mặt tươi cười trả lời.

“Cậu đi ra ngoài mua cho tôi chút đồ ăn đi.” Hiên Viên Kiệt thật đúng là không khách khí sai sử Trác Cẩn Khác.

“Ai,” Trác Cẩn Khác sửng sốt một chút, chẳng qua rất nhanh đã lại tiếp tục tươi cười đầy mặt, còn thêm chút ái muội, tỏ vẻ tôi đã hiểu, “Kiệt thiếu muốn ăn cái gì?”

“Không sao cả, kiếm chút đồ ăn ngon là được.” Hiên Viên Kiệt thoải mái dựa vào trên giường, mỹ nữ ân cần phục vụ cho Hiên Viên Kiệt, thật là mỹ nhân ôn nhu hương nha nha.

“Được, tôi nhớ rõ có một nhà hàng hương vị tương đối tốt, chỉ là phải để Kiệt thiếu đợi lâu một chút.” Trác Cẩn Khác nói.

“Không sao.” Hiên Viên Kiệt có thể nhận thấy được Trác Cẩn Khác đang cẩn thận thử, tuy rằng nguyên nhân không phải là cái loại mà Trác Cẩn Khác đang nghĩ, nhưng hắn cũng thật sự cần Trác Cẩn Khác biến mất một chút thời gian, để xử lý sự tình.

“Vậy tôi đi ngay.” Trác Cẩn Khác cầm lấy túi tiền của mình, đóng cửa phòng lại, khách sạn nơi này, không cần dùng thẻ cửa để kích hoạt nguồn điện.

Chờ sau khi Trác Cẩn Khác tự động biến mất, hai người mới thu hồi ái muội, bắt đầu tiến hành giao lưu phi thường chính thức, một chút chuyện xưa giữa quá trình một chút cũng không quan trọng, dù sao thì Hiên Viên Kiệt cũng không có hoàn thành nhiệm vụ thất bại, hai người gặp nhau, mấu chốt đối với chúng ta chính là ở chỗ này, “Điều tra về Trác Cẩn Khác đâu?” Hiên Viên Kiệt hỏi mỹ nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.