Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt không biết tâm lý phức tạp của Hiên Viên phu nhân, rời khỏi Hiên Viên gia, ở trên xe, Nam Cung Việt liền trực tiếp gọi điện thoại cho Hiên Viên Kiệt, chuẩn bị trách mắng hành vi không có tình hữu nghị không trượng nghĩa của tên Hiên Viên Kiệt này. Kết quả điện thoại căn bản là không thông, một bụng lời nói của Nam Cung Việt liền đông lại trong tiếng điện tử của điện thoại, gã đang gọi dãy số không tồn tại. Nam Cung Việt thực táo bạo rất muốn ném nát điện thoại đi luôn, Hiên Viên Kiệt hỗn đản, mi trở về rồi mà vẫn không chuẩn bị tốt điện thoại sao? Mi có còn là người hiện đại nữa không vậy?
“Có lẽ hắn đổi số rồi.” Trưởng Tôn Kỳ nhìn khuôn mặt lãnh trầm kia của Nam Cung Việt, tiếng điện tử trong điện thoại vang lên trong xe nên y cũng nghe được rất rõ ràng, xét thấy y đang lái xe, vì để cho an toàn, vẫn là khuyên một tiếng.
“Vậy còn ghê tởm hơn.” Nam Cung Việt tắt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi, đổi số cũng không thông báo với bạn tốt, tình hữu nghị của bọn họ chạy đi chân trời nào rồi. Ở trong lòng Hiên Viên Kiệt, chẳng lẽ chỉ có Trác Cẩn Khác là quan trọng nhất, bọn họ đều là người qua đường hay sao. Mạc danh bi thương. “Tôi nhất định phải hung hăng giáo huấn hắn.” Nam Cung Việt hận.
“Thôi bỏ đi, A Việt, ông không phải là đối thủ.” Trưởng Tôn Kỳ ở một bên bình tĩnh đả kích Nam Cung Việt.
“Cần tôi ra tay chắc? Chỉ cần hắn chạy tới thánh đường, đó chính là tìm ngược rồi.” Nam Cung Việt rất muốn tự tay đánh, nhưng gã vẫn nhận thức được thực lực chênh lệch rõ ràng, gã chỉ muốn đánh Hiên Viên Kiệt, chứ không muốn bị Hiên Viên Kiệt đánh, đương nhiên sẽ không tự mình động thủ. Cao thủ trên đời này có thể trấn áp được Hiên Viên Kiệt, đang ở thánh đường. Tuy rằng không phải là gã yêu cầu, nhưng vừa nghĩ đến việc Hiên Viên Kiệt bị đánh, cũng đã thấy sảng rồi, hoặc là nói an ủi trên tâm lý.
Dù sao hôm nay cũng có thời gian, Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt bởi vì đủ loại nguyên nhân, nên thời gian tụ tập với nhau đã càng ngày càng ít, vừa vặn thừa dịp hôm nay có rảnh, hai người cũng hảo hảo tụ một phen, ném hết mọi chuyện rườm rà qua một bên, hưởng thụ một chút thời gian nhẹ nhàng tự tại. Trưởng Tôn Kỳ cũng rất có tâm nhãn, nếu Hiên Viên Kiệt không có thu hoạch gì ở bên phía thánh đường, thì đã sớm trở về rồi, ở thánh đường có thể níu Hiên Viên Kiệt lại sẽ chỉ có một người, đó chính là Trác Cẩn Khác. Trác Cẩn Khác xuất quan, cái kết luận này, Trưởng Tôn Kỳ tự tin tám phần.
Hiên Viên phu nhân yên lặng nhìn Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt rời đi, bản thân lại tiếp tục phiền não, bà còn chưa thể tiếp nhận được chuyện của Hiên Viên Kiệt, tự nhiên sẽ không nói cho ông già nhà mình biết, trong khoảng thời gian ngắn lại không tìm thấy ai có thể nói hết ra. Cũng may nhớ tới chúng chị em đã có kinh nghiệm kia, ra cửa, đi tìm mấy bà chị em đó ôn chuyện.
Lơ đãng nói đến bạn lữ nam tính của nhà người chị em kia, hiện giờ vị lão phu nhân đó đã rộng rãi hơn nhiều rồi, nói đối phương cũng rất hiếu thuận, có thể tương thân tương ái với cháu của mình, nâng đỡ lẫn nhau, tình cảm thâm hậu, hiện giờ quan niệm của bà cũng đã thay đổi, kỳ thật nam nhân và nam nhân ở bên nhau cùng với khác phái ở bên nhau cũng chẳng có gì khác biệt nhau mấy.
“Trong lòng bà thực sự hoàn toàn tiếp nhận rồi sao?” Hiên Viên phu nhân còn nhớ rõ thời điểm chuyện này xảy ra, cái vẻ bi thống tuyệt luân muốn chết muốn sống kia của chị em nhà mình.
“Không tiếp nhận thì có thể làm sao được nữa đây? Tôi đã một phen tuổi rồi, sớm muộn gì cũng phải đi, cháu tôi là tiến hóa giả, tuổi thọ dài lắm, một khi tôi đi rồi, bọn họ nên ở bên nhau thì vẫn sẽ ở bên nhau, như vậy hiện tại hà tất gì phải làm ác nhân, khiến cho quan hệ với con cháu trở nên không thoải mái chứ, tôi cũng không phải bị mụ đầu. Thế đạo này vốn đã không dễ dàng, nên quý trọng hiện tại, lúc còn chưa có chết, vẫn nên buông hết đi.” Vị chị em này thật sự đã tiếp nhận, cũng nhìn rõ ràng.
Hiên Viên lão phu nhân không thể không thừa nhận, lời này rất có lý. Bà chừng này tuổi rồi còn có thể sống được bao lâu nữa đây, bà và lão gia tử sớm muộn gì cũng sẽ chạy lấy người, lấy năng lực cùng bối phận của Hiên Viên Kiệt, trong nhà chẳng có ai có thể ước thúc được hắn cả, cuối cùng Hiên Viên Kiệt vẫn sẽ cùng nam nhân mình thích ở bên nhau. Hiện tại bà ngăn cản cũng chỉ là làm chuyện vô ích. Hiên Viên Kiệt sẽ nói với bà, cũng là hy vọng có thể được bà ủng hộ, nếu như bà thật sự phản đối, Hiên Viên Kiệt từ nhỏ đã tùy hứng quen, lại có thể nghe vào bao nhiêu đây, cuối cùng vẫn sẽ chỉ làm bản thân hắn càng bị khinh bỉ.
Hiện tại đã là mạt thế rồi, nói không chừng một ngày nào đó liền sẽ mất mạng, suy xét lâu dài cũng phải có nghĩa mới được. Hiên Viên lão phụ nhân nói chuyện với chị em, khúc mắc này chậm rãi được tháo gỡ, thuận tiện tham khảo một chút chị em của mình làm sao ở chung với đôi bạn lữ nam tính kia được.
“Thế nào, nhà bà cũng có tình huống này?” Chị em của Hiên Viên phu nhân cũng sinh hoạt trong thế gia, nên cũng phi thường nhạy bén, từ trong ngôn hành cử chỉ của Hiên Viên lão phu nhân, để lộ ra tin tức như vậy.
“Nhìn dáng vẻ, hẳn là vậy.” Hiên Viên lão phu nhân thở dài.
“Là đứa nào nhà bà vậy?” Chị em của Hiên Viên lão phụ nhân tò mò hỏi.
“Việc này còn chưa có thành đâu, nghe ý tứ của đứa nhỏ kia, còn chưa có theo đuổi người tới tay được.” Hiên Viên lão phu nhân cuối cùng mới nhớ tới tình yêu của con trai nhà mình, hình như vẫn chưa thành công, việc mang người ta về nhà, khả năng còn phải chờ thật lâu nữa. Ân, vừa lúc để bà có thời gian làm tốt xây dựng tâm lý sâu hơn một bước nữa, cùng tâm sự tâm đắc thể hội với chúng chị em đã có kinh nghiệm.
“Đứa nhỏ nhà bà còn hiếu thuận hơn thằng nhóc nhà tôi nhiều, chuyện lúc trước là quyết định rồi mới nói với tôi, làm tôi ngay cả một chút chuẩn bị cũng không có.” Chị em của Hiên Viên lão phu nhân thở dài, lúc trước nếu cho bà chút thời gian, nói không chừng mọi chuyện sẽ bình thản hơn rất nhiều, nhà Hiên Viên lão phu nhân sớm thẳng thắn như vậy, cũng khiến Hiên Viên lão phu nhân có chuẩn bị tâm lý được. Còn việc này có khả năng thành hay không, lại không ai có thể đoán trước được.
Sau khi đã nghĩ thông suốt, làm một người mẹ yêu thương con trai, bà lập tức nghĩ cách như thế nào đó để giúp đỡ Hiên Viên Kiệt, việc này cũng không có khả năng cứ luôn gạt lão gia tử được, cho dù bà không nói, nhìn Hiên Viên Kiệt như vậy, khả năng cũng sẽ tự mình thẳng thắn, vì để cha con hòa thuận, vì thân thể sức khỏe của ông già nhà mình, vẫn là để bà thử thay đổi trước thì hơn.
“Lão già, ông nói lỡ như một ngày nào đó đứa nhỏ nhà chúng ta muốn sống cùng đồng tính qua cả đời thì làm sao bây giờ?” Sau khi ăn xong cơm chiều, thời điểm lão phụ nhân đi dạo tản bộ cùng lão gia tử, đột nhiên hỏi.
“Nam hay là nữ?” Lão gia tử sửng sốt một chút, sau đó thực bình tĩnh hỏi vấn đề.
“Nam thì làm sao, nữ thì làm sao?” Hiên Viên lão phu nhân cảm thấy vấn đề của lão gia tử thật là kỳ quái, chẳng lẽ không phải nên nhảy dựng lên nổi sùng nói, không cho, không được linh tinh, thực hành chủ nghĩa bá quyền hay sao.
“Nữ thì không được, toàn tính tình mềm mại, nào có thể nâng đỡ cho nhau được, nếu là nam, vậy không sao cả.” Lão gia tử nhìn tương đối rộng rãi, thậm chí còn hơn lão phu nhân nhiều lắm. Lão gia tử vốn dĩ đã từng sinh hoạt ở trong quân ngũ, cũng biết mấy chuyện kiểu đó giữa các nam nhân, thời đại trước kia cổ hủ, toàn kêu đánh kêu giết, lúc ông còn trẻ tuổi, đã từng nhìn thấy một đôi người bị buộc phải chết.
Đôi người kia ông có quen biết, mới lúc bắt đầu cũng cảm thấy biệt nữu, chỉ là thấy cảm tình của hai người, cái loại biệt nữu này cũng chậm rãi phai nhạt đi, bắt đầu tiếp nhận quan hệ của bọn họ. Đó là một đôi người khá tốt, chỉ là lại bị người buộc phải chết. Tình cảm của hai người có ảnh hưởng ai? Hà tất gì phải như thế. Ông phản đối mấy loại trò chơi cùng đùa bỡn giữa các đồng tính, nhưng lại không phản đối một đôi người yêu nhau thiệt tình. Hơn nữa thời đại hiện giờ, ngay cả giữa khác phái cũng rất khó có con nối dõi, điểm khiến người ta lên án giữa các đồng tính, trước tai biến còn có thể dùng thủ đoạn khoa học kỹ thuật để giải quyết, nhưng sau tai biến, ngược lại đã trở thành vấn đề không cần thiết nhất.
Còn không phải chỉ là hai người đàn ông ở bên nhau thôi sao, có việc gì to tát đâu chứ. Giống như cộng sự trong quân lữ, nâng đỡ lẫn nhau, sinh tử tương giao, lại có cái gì. Đối với tình cảm giữa các đồng tính, ý tưởng của lão gia tử rất khoan dung, bởi vì ông đã từng gặp qua bên trong quân lữ, đều là vài ví dụ dương cương, mà không phải loại hình âm nhu dáng vẻ kệch cỡm như ở bên ngoài, lão gia tử biết đến, cho dù bộ dạng lớn lên có âm nhu nữ khí đi nữa, thì tính cách kia cũng là đàn ông trong đàn ông. Lại nói đến chút nội dung tư mật, tỷ như quan hệ trên dưới, lão gia tử cảm thấy, giữa nam nhân, dựa vào chính là vũ lực để tranh đoạt.
Giữa hai nam nhân còn có thể cường cường hợp tác, hai cô nàng lại không được, đều là nũng nịu, yếu ớt mềm mại, vậy cuộc sống này biết phải trôi qua thế nào đây, biết phải nhờ cậy bảo hộ lẫn nhau kiểu gì. Cho nên lão gia tử tán thành cảm tình giữa hai nam tử, nhưng giữa nữ tử, tuyệt đối không được.
Hiên Viên lão phu nhân hoàn toàn không thể tưởng tượng được lão gia tử nhà mình vậy mà lại là người có tư tưởng khai sáng như thế, “Ông thật sự cho rằng như vậy sao?” Hiên Viên lão phu nhân cảm thấy, hoàn toàn khác với bà, nếu không phải xảy ra ở trong nhà mình, tùy tiện cũng không sao cả, rất khoan dung, nhưng nếu xảy ra ở trên người người nhà mình, vậy tuyệt đối không thể cho phép.
“Thế nào, tôi không thể cho rằng như vậy được sao?” Lão gia tử khí phách nói với Hiên Viên lão phu nhân.
“Vậy, nếu như tôi nói với ông, A Kiệt nhà chúng ta thích nam nhân.” Hiên Viên lão phu nhân chần chờ nói ra chuyện này. Lão gia tử tức khắc đen mặt, Hiên Viên lão phu nhân nghĩ thầm, quả nhiên là như thế.
“Thằng nhóc kia nghiêm túc sao? Đối phương là người thế nào?” Trọng điểm mà lão gia tử chút ý, hoàn toàn không giống Hiên Viên lão phu nhân, không phải phản đối, mà là đang hoài nghi bản tính của con trai nhà mình, cùng tò mò tính cách đối phương.
“Tôi thấy rất nghiêm túc.” Hiên Viên lão phu nhân đột nhiên cảm thấy bản thân rối rắm cùng xây dựng tâm lý đều chẳng cần thiết tí nào, bà hẳn là nên học tập lão gia tử thì hơn, nhìn vẻ bình tĩnh này này, bản thân cũng thật là đại kinh tiểu quái, “Chẳng qua A Kiệt nói người còn chưa đuổi được tới tay.”
“Thật vô dụng.” Lão gia tử biểu lộ một trận ghét bỏ với Hiên Viên Kiệt, “Còn nói cái gì mà đệ nhất cao thủ đương thời ngoại trừ vị Giáo Hoàng kia chứ, kết quả ngay cả một người cũng không theo đuổi được.” Lão gia tử khinh thường nói. Chuyện không thể nói ra tên Trác Cẩn Khác, ông cũng biết đến, ông lại không phải đám tiểu bối Hiên Viên Kiệt bọn họ bởi vì bị đả kích, mà dùng cách xưng hô tên kia, đối với Trác Cẩn Khác, lão gia tử rất bội phục.
Hiển hách uy nghiêm tại pháp trường năm đó, cống hiến đối với xã hội nhân loại mấy năm nay, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng tạo ra một thánh đường có nền tảng vững chắc như thế, thực lực lại càng đứng đầu đến không thể lại đứng đầu hơn. Bất luận điểm nào, cũng đều làm lão gia tử thưởng thức cùng bội phục vị Giáo Hoàng thánh đường nhỏ hơn mình rất rất nhiều tuổi này từ sâu tận nội tâm.
Lão gia tử hoàn toàn không nghĩ tới rằng, đối tượng mà Hiên Viên Kiệt đang theo đuổi, lại chính là Trác Cẩn Khác. Phải biết rằng, từ lúc ban đầu, lão gia tử đã chính mắt nhìn thấy sự nóng nảy cùng chán ghét của Hiên Viên Kiệt đối với Trác Cẩn Khác, sau đó tuy rằng đã bình tĩnh lại chút, nhưng lão gia tử lại không thể nào liên tưởng đến việc, Hiên Viên Kiệt sẽ có ý tứ kiểu đó với Trác Cẩn Khác.
“Chờ thằng nhóc đó trở về, tôi hỏi lại thử, xem nó có phải nghiêm túc hay không, thuận tiện dạy nó mấy chiêu.” Lão gia tử nói.
“Dạy nó mấy chiêu? Tôi còn đang thắc mắc sao ông lại bình tĩnh như vậy, nói đi, có phải ông gạt tôi, từng có kinh nghiệm hay không?” Lão gia tử đang nói đến đắc ý, lại vô tình dẫm phải đuôi lão phu nhân, lão phu nhân lập tức từ vợ hiền biến thành người đàn bà đanh đá.
Lão gia tử giải thích xin tha, bi kịch đêm nay bị đuổi khỏi phòng ngủ, chúng ta không cần phải nhiều lời nữa.