Giảo Phụ

Chương 40



Chân Ngọc nhớ rõ, năm đó thuộc hạ của công chúa An Tuệ phát hiện ra ngọn núi hoang cách am Kim Sa không xa sinh ra bùn tử sa, bởi vậy nhanh chóng báo cho công chúa An Tuệ biết, công chúa An Tuệ liền sai người khai thác, đốt hầm chế ấm tử sa, lúc ấy còn mời vài đại sư chế bình, chế được rất nhều trân phẩm, thịnh hành hậu thế, kiếm được không ít bạc.

Lần này, mình phải mua ngọn núi hoang trước khi thuộc hạ của công chúa An Tuệ phát hiện núi hoang có bùn tử sa.

Nàng đang suy nghĩ, Vương Chính Khanh đã đến vương phủ, bẩm lên chuyện Chân Ngọc, lại nói chuyện ngọn núi hoang có bùn tử sa.

Cửu Giang Vương vừa nghe, nếu thật sự có bùn tử sa, chế thành ấm nổi tiếng bán đi, thực sự có thể giải quyết khó khăn trước mắt, không khỏi mừng rỡ, lệnh Vương Chính Khanh toàn quyền tiến hành việc này.

Vương Chính Khanh nói xong chính sự, liền nói: "Mặc dù Ngọc nương từng là mật thám, nhưng nàng và thần là vợ chồng một thời gian, hòa ly suy cho cùng có chút không ổn, chỉ hy vọng Vương Gia thành toàn."

Cửu Giang vương nói: "Vợ chồng các ngươi ân ái, chính là chuyện tốt, Bổn vương tự nhiên sẽ không gậy đánh uyên ương."

Vương Chính Khanh vừa nghe, đây là để Chân Ngọc được tự do rồi, nhất thời cảm tạ sâu sắc.

Lại nói đến khi Hồ ma ma nghe nói Chân Ngọc muốn đến am Kim Sa ở, cũng cực kỳ kinh ngạc, liên tục khuyên nàng chỉ cần dâng hương một chút thôi, không cần phải ở lại, để tránh trong lúc rời phủ, Vương Chính Khanh bị tiểu thiếp quyến rũ vân vân.

Chân Ngọc cười nói: "Ma ma không cần phải lo lắng, lần này đến am Kim Sa ở, cũng đã được Tam gia đồng ý, nói không chừng sau khi trở lại, cũng có thể nói cười chân thành với Tam gia rồi."

Hồ ma ma biết không thuyết phục được Chân Ngọc, chỉ đành than thở đi thu dọn hành lý.

Còn Chân Ngọc thì đến chỗ Ninh lão phu nhân thỉnh an, lại nói: "Tức phụ (con dâu) vào Vương gia cũng hơn một năm rồi, cũng không có động tĩnh gì, hơn nữa hầu hạ Tam lang không đắc lực, trong lòng hổ thẹn, muốn đến am Kim Sa ở, cầu phúc cho Tam lang."

Ninh lão phu nhân thấy lời nói của Chân Ngọc không hề buồn bực nữa, hơn nữa thời gian này thấy cũng không hề làm ầm ĩ nữa, bên ngoài còn đồn đại nàng tài mạo song toàn, cứu được Vương Gia, viết được kịch bản các loại, dần có danh tiếng trong các phủ, bà làm mẹ chồng, cũng được hưởng một chút hào quang, ác cảm với Chân Ngọc nhất thời tiêu tan hơn phân nửa. Nay nghe nàng nói muốn đến am Kim Sa ở, hỏi được ngày về, liền gật đầu nói: "Đến ở mấy ngày cũng tốt, hơn nữa trụ trì am Kim Sa am hiểu một số loại thuốc bổ khí huyết, con dùng nhiều thuốc ở đó một chút, bồi bổ thân thể cũng được. Ngày trước hai ngày ba bữa liên bệnh, nay khó khăn lắm mới khá hơn chút, vừa đúng bổ sung vào."

Chân Ngọc thấy Ninh lão phu nhân không mắt lạnh nhìn nàng như trước đây, cũng thở phào một hơi, lại nói thêm mấy câu nữa, lúc này mới cáo lui.

Đợi Chân Ngọc vừa đi, Như Ý lại cười nói với Ninh lão phu nhân: "Nghe nói tối qua Tam phu nhân và Tam gia uống rượu trong phòng sưởi, còn trò chuyện với nhau rất vui vẻ!"

"Gia hòa vạn sự hưng!" Ninh lão phu nhân nghe quan hệ của Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc chuyển biến tốt, cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Ngọc nương đây là muốn sống qua ngày thật tốt, cũng biết phải đến am Kim Sa ở."

Trụ trì am Kim Sa giỏi y thuật, am hiểu nhất là y khoa, nhiều nữ tử kinh nguyệt không đều, đến đó ở một thời gian ngắn, trở về khí sắc liền tốt lên nhiều. Khí sắc tốt lên, chuyện mang thai, đương nhiên nhiều hi vọng hơn.

Như Ý cũng biết trụ trì am Kim Sa am hiểu y thuật, nhất thời cười nói: "Gần đây Tam phu nhân nổi tiếng ở bên ngoài, bao nhiêu người nhìn nàng! Nếu có thể mang thai, càng thêm một chuyện vui."

Ninh lão phu nhân gật đầu một cái, phân phó Như Ý nói: "Đi dặn dò Tam lang, để nó đưa Ngọc nương đến am Kim Sa cẩn thận, cho trụ trì am Kim Sa một chút lợi lộc, để Ngọc nương điều dưỡng tốt thân thể rồi trở về."

Như Ý đáp, tự động lui ra không đề cập tới nữa.

Chân Ngọc đột nhiên đến am Kim Sa ở, cũng dẫn đến suy đoán của một số người. Chân Thạch và Kiều thị nghe nói, rất là lo lắng. Thời gian này bọn họ đã quen Chân Ngọc thường tới nói chuyện, giúp họ an bài này an bài nọ, nghe nói thân thể Chân Ngọc không tốt, muốn đến am Kim Sa ở, tối nay, hai vợ chồng lại không ngủ được, chỉ nhỏ giọng bàn bạc phải am Kim Sa thăm Chân Ngọc một chuyến.

Chân Thạch thở dài nói: "Mấy ngày nay, cảm giác Trạng Nguyên phu nhân và Ngọc Lang có rất nhiều chỗ giống nhau, ngay cả phương diện ăn uống, cũng không khác biệt lắm, nếu như nàng không phải nữ, ta thật hoài nghi, nàng chính là Ngọc Lang cải trang."

Kiều thị cũng nghi ngờ, nhỏ giọng nói: "Lại nói, Trạng Nguyên phu nhân quả thật có rất nhiều chỗ giống với Ngọc Lang, một biểu cảm một động tác ngẫu nhiên, cũng cực kỳ giống."

Chân Thạch nói xong, nhớ tới đệ đệ, chung quy lại khó chịu, sau hồi lâu mới nói: "Nếu Ngọc lang vẫn còn, bất luận như thế nào cũng sẽ khuyên nó lấy vợ sinh con, nhưng đáng tiếc. . . . . ."

Kiều thị lại có tâm tư khác, nhỏ giọng nói: "Thạch lang, ta thấy Trạng Nguyên phu nhân, chỉ sợ có quan hệ không tệ với Ngọc nương, nay nàng lại chăm sóc chúng ta như vậy, chỉ sợ Trạng Nguyên gia có suy nghĩ gì đó, đến lúc đó lại không thỏa đáng."

"Theo như nàng nói, có biện pháp gì hay sao?" Chân Thạch gạt lọn tóc che trên trán Kiều thị xuống, nhẹ nhàng nói: "Nếu Trạng Nguyên phu nhân là nam tử, ta thật muốn nhận nàng làm nghĩa đệ."

Kiều thị hé miệng cười nói: "Cùng một suy nghĩ với thiếp. Chỉ là mặc dù nàng không phải nam tử, nhưng chàng vẫn có thể nhận nàng làm nghĩa muội mà!"

"Có phải trèo cao hay không?" Chân Thạch có chút do dự.

Kiều thị nói: "Thiếp thấy, đáy lòng Trạng Nguyên phu nhân, đã xem chàng là ca ca rồi, mỗi lần nàng gọi chàng là đại ca, đều là tình chân ý thiết, chàng muốn nhận nàng làm nghĩa muội, nàng tất nhiên nguyện ý, sẽ không cho rằng chàng trèo cao." Ngoài việc Chân Ngọc chắc chắn chăm sóc bọn họ, coi bọn họ như ca ca cà tẩu tẩu mà đối đãi, nàng thân là mẫu thân, thật ra thì cũng muốn tìm thân thích có thể dựa vào cho hai đứa bé, không đến nỗi bị người khi dễ ở kinh thành. Hiện nay Chân Ngọc đối xử với họ như vậy, bọn họ nếu không nguyện đi với cao chỗ Chân Ngọc, cũng là làm kiêu rồi.

Hai vợ chồng thương bàn bạc, ngày hôm sau liền dẫn theo hai đứa nhỏ, cùng đến am Kim Sa dâng hương, và đến thăm Chân Ngọc.

Chân Ngọc nghe nói huynh tẩu tới, tất nhiên là vui mừng, vội đón vào tĩnh thất nói chuyện, lại trêu chọc hai đứa bé một phen, hỏi tình trạng gần đây, suy nghĩ tới năng lực của Chân Thạch, làm một tiên sinh trông coi sổ sách có chút lãng phí, lại nghĩ tới chuyện đốt lò chế ấm tử sa, cần một người có thể tin tưởng đi theo, Chân Thạch cũng là một ứng của viên tốt, nhất thời liền nói với Chân Thạch: "Chân đại ca, chức tiên sinh sổ sách, huynh cứ tạm làm trước, tương lai còn có chuyện khác, cần người như huynh giúp đỡ, đến lúc đó thu nhập sẽ khá hơn chút, cũng có thể dành chút tiền cho hai đứa bé đi học."

Kiều thị vừa nghe liền mừng rỡ, lặng lẽ đẩy Chân Thạch, bảo hắn nói cám tạ. Chân Thạch cũng không nói cám tạ, chỉ nói với Chân Ngọc: "Ngọc nương, không bằng ta nhận muội làm muội muội như thế nào?"

Chân Ngọc vừa nghe, quá đỗi vui mừng, nhưng mà trên mặt lại không dám lộ ra thái quá, chỉ cười nói: "Chuyện này đương nhiên là được, muội cũng đang có ý đó! Lại sợ đại ca từ chối, bởi vậy vẫn dám chưa nói. Đã như vậy, chọn ngày không bằng gặp ngày, sẽ để trụ trì làm người chứng kiến, chúng ta kết thành huynh muội."

Chân Thạch Nhất nhất thời cười, lắc đầu nói: "Ngọc nương, muội nay là Trạng Nguyên phu nhân, muốn kết thành huynh muội với ta, cũng cần Trạng Nguyên gia đồng ý, sao có thể tùy tiện đáp ứng ta? Với lại chuyện chọn ngày này, cũng muốn chọn một ngày tốt, sao có thể vừa nói đã định ra hôm nay?"

Chân Ngọc vừa nghe, cũng thầm trách mình nóng lòng, bởi vậy cười nói: "Đại ca nói cũng phải." Mặc dù còn chưa có kết bái, nhưng nàng lại gọi tiếng đại ca đại tẩu trước, cực kỳ thân thiết. Lại nhìn Chân Nguyên Gia, ừ, tiểu nữ tế (con rể) càng ngày càng tuấn tú rồi, không tệ không tệ.

Nhất thời Lập Hạ đi vào, bẩm: "Phu nhân, hai vị di nương đến rồi!"

Thời gian này Chân Ngọc không có trong phủ, Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ liễu cho là Vương Chính Khanh đều sẽ nhìn tới các nàng, ai ngờ mấy lần đưa điểm tâm tới, đều bị Vương Chính Khanh ném ra ngoài, vừa nhìn thấy họ, lại không có chút sắc mặt tốt.

Ngày nay buổi sáng, sau khi thương lượng, hai người quyết định tới dâng hương, tiện thăm Chân Ngọc, bởi vậy đã bẩm báo với Ninh lão phu nhân. Ninh lão phu nhân cũng không ngăn cản, chỉ sai người đưa họ ra khỏi thành, dặn bảo nếu là muộn, liền ở trong am ở một tối, ngày hôm sau rồi về, cũng không cần vội.

Kiều thị thấy sau khi Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu tiến vào, một người đấm lưng cho Chân Ngọc, một người bưng trà rót nước, hầu hạ Chân Ngọc giống như hầu hạ đại gia, không khỏi ngạc nhiên, nhất thời cảm thán, Trạng Nguyên phu nhân quả nhiên biết quản lí, xử lí hai vị di nương đến ngoan ngoãn thành thật.

Nhìn trời cũng không còn sớm, Chân Thạch và Kiều thị dẫn đứa bé cáo từ, Chân Ngọc lệnh Lập Hạ gói cho hai đứa bé chút đồ ăn, lại chuẩn bị cho chúng hai hà bao, trong hà bao đựng vài thỏi bạc, thấy chúng vui mừng cầm lấy, lúc này mới cười phất tay.

Tiễn phu thê Chân Thạch đi, ở đây hai vị di nương rủ rỉ rù rì nói chút chuyện phiếm trong phủ, còn nói mấy ngày nay Chân Ngọc không có trong phủ, mọi người trong phủ đều nhớ nàng vân vân.

Chân Ngọc lại biết hai vị di nương thấy nàng đột nhiên tới am Kim Sa, có chút nghi ngờ, cố ý tới dò thăm tin tức, nhất thời cười nói: "Ở mấy ngày sẽ về, các ngươi nếu là không bỏ được ta, thì cùng nhau ở lại chỗ này đi!"

"Sao lại dám quấy nhiễu phu nhân thanh tịnh chứ?" Hai vị di nương giật mình, am Kim Sa đơn sơ, sao bì được sự thoải mái trong phủ, mới không thèm ở lại chỗ này!

Hai vị di nương chưa kịp quay về, trong am lại có khách quý ghé thăm, trụ trì bị dọa đến nỗi không thể để ý tới bọn họ, chỉ đi chào đón khách quý.

Chưa qua một giây, khách quý lại yêu cầu gặp Chân Ngọc, trụ trì vội dẫn khách quý đi vào, lại là Cửu Giang vương.

Chân Ngọc thấy là hắn, hơi kinh ngạc, cười hỏi: "Vương Gia sao lại tới rồi?"

Cửu Giang vương đợi Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ liễu lui xuống, lúc này mới cười nói: "Cũng là nghe Trạng Nguyên gia nói qua, mới biết ngươi ban đầu là nữ mật thámx Chân Bảng nhãn an trí bên cạnh hắn, chuyện này ta cũng không rõ tình hình."

Chân Ngọc đang rầu rĩ không biết phải biên tròn lời nói dối như thế nào, vừa nghe Cửu Giang vương nói, nhất thời thở một hơi nói: "Đúng thế, chuyện này toàn bộ do Chân Bảng nhãn một tay sắp xếp, sau khi Chân Bảng nhãn mất, ta cố ý bái kiến Vương Gia, nói tới chuyện lúc trước, cũng cho câu trả lời thỏa đáng, giống như lần đó gặp vương gia trong phòng Chân Bảng nhãn, cũng thế. . . . . ."

Cửu Giang Vương vừa nghe, thầm cảm thấy xấu hổ trong lòng, đều do Bổn vương tự mình đa tình, cho rằng nàng ái mộ Bổn vương, thì ra lại là. . . . . . .

Chân Ngọc lại bẩm báo chuyện bùn tử sa, để cho Cửu Giang vương điều nhân thủ tới đây khai thác. Cửu Giang vương gật đầu nói: "Chính là bởi vì Trạng Nguyên phu nhân giải quyết khó khăn của Bổn vương, mới cố ý tới đây gặp nhau. Sau này, đương nhiên sẽ không bạc đãi Trạng Nguyên phu nhân."

Hắn nói xong, lấy một hà bao từ trong ngực ra, đưa tới tay Chân Ngọc nói: " Hà bao này, là hà bao lần trước ngươi làm rơi trong tủ treo quần áo, vật về với chủ."

Chân Ngọc nhận và xem xét, lại là hà bao mình đi dự tiệc ở vương phủ, nhặt được ở ngoài rạp dưa đó, đoán là Bạch Cốc Lan thêu tặng Vương Chính Khanh, không ngờ lại rơi vào tay Cửu Giang vương.

Khi hai người nói chuyện, ngoài cửa sổ có một thị vệ lặng lẽ nhìn trộm, mặc dù hắn không nghe rõ trong cửa sổ hai người nói chuyện gì, nhưng khi thấy Cửu Giang vương đưa một hà bao cho Chân Ngọc, mặt khẽ biến sắc, thầm nói: khi theo Vương Gia ra ngoài, quận chúa Diệu Đan dặn bảo phải lưu ý động tĩnh của Chân thị, để phòng ngừa nàng gây bất lợi cho Vương Gia, không ngờ lại là tình huống này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.