Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa?

Chương 22: Thiếu nữ VS Thục nữ



Bởi vì phải đi tìm Trần Tư Tầm để học phụ đạo, cho nên sau khi tan học, Lâm Nhất Nhiên liền nói tạm biệt với Đường Cẩm rồi trực tiếp mang theo cặp sách chạy về phía văn phòng.

Lúc cô gõ cửa đi vào thì thấy anh đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, trong tay đang cầm một ly nước, mắt kính đặt trên sống mũi không biết đã biến mất từ bao giờ. Trông thấy Lâm Nhất Nhiên vẫn cứ đứng ngoài cửa không chịu bước vào, Trần Tư Tầm đặt ly xuống, nhìn cô vẫy vẫy tay.

“Đây là thông báo tuyển sinh.” Trần Tư Tầm vừa nói, tay vừa lật lật, đem một thứ gì đó đưa tới cho Lâm Nhất Nhiên: “Bên dưới là điều kiện tiêu chuẩn, em nhìn kỹ một chút.”

“A. . . .” Lâm Nhất Nhiên kéo ghế, nhích đến bên cạnh Trần Tư Tầm, sau đó cầm lấy tờ thông báo.

“Còn phải diễn thuyết với đề tài về các vấn đề thực trạng trong xã hội?” Lâm Nhất Nhiên há hốc mồm, “Cái này làm sao mà giống như thi Anh ngữ? Có phải là còn có giảm khảo chấm điểm nữa hay không?”

“Có thể là có.” Trần Tư Tầm suy nghĩ một hồi, nghiêm túc nói.

“Thầy. . . .lúc trước em chỉ nói đùa thôi.”

“Tôi cũng không nói đùa.” Trần Tư Tầm mỉm cười, kéo laptop sang, chỉ vào màn hình, “Em xem đi, đây là chủ đề tôi đã sàng lọc từ những buổi diễn thuyết mấy năm qua, rất có thể kỳ thi sẽ ra, em chủ yếu là tập trung ôn lại cái này.”

Lâm Nhất Nhiên nhìn một chuỗi dài những đề mục, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cô sửng sốt hồi lâu, “Lỡ không trúng thì làm sao?”

“Thì chịu thôi.” Trần Tư Tầm nhe răng cười, “Vậy thì em hãy tùy cơ ứng biến.”

“. . . . . . . .”

“Em về xem tất cả những đề mục này, sau đó đem từng đề mục viết thành một bài, khoảng chừng ba phút rồi đưa cho tôi xem thử.”

“A. . . . “ Lâm Nhất Nhiên gật đầu, nhìn những đề mục đã được Trần Tư Tầm sàng lọc, bỗng nhiên, cô quay đầu, nói với người đàn ông bên cạnh mình: “Thầy, vậy em đưa bảng thông tin cá nhân cho thầy luôn nhé?”

Trần Tư Tầm ngồi cạnh Lâm Nhất Nhiên, cũng nghiêng đầu nhìn vào màn hình, Lâm Nhất Nhiên bất chợt quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt anh phóng đại trước mặt mình, giọng nói của cô cũng lệch lạc.

“Cũng được.” Trần Tư Tầm trả lời đơn giản, nhìn thấy gương mặt của Lâm Nhất Nhiên có chút vặn vẹo, “Em sao vậy?”

“Không có gì.” Lâm Nhất Nhiên cực kỳ bình tĩnh lắc đầu, sau đó lại cực kỳ bình tĩnh quay đầu, tiếp tục nhìn vào màn hình laptop.

Mất mặt nhiều lần khiến người ta trở nên bình tĩnh hơn, Lâm Nhất Nhiên suy nghĩ viển vông.

“Em chép vào USB rồi mang trở về xem đi.” Trần Tư Tầm liếc nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Chúng ta đi ăn thôi.”

“A. . . . . .” Nghĩ đến Lâm Tâm Thất, Lâm Nhất Nhiên lại có chút không vui, cô lục lọi cặp sách, che giấu cảm xúc của mình, sau đó ngẩng đầu nói: “Thầy, em không mang theo USB, thầy gửi vào mail cho em được không?”

“Ừm.” Trần Tư Tầm cầm lấy chìa khóa xe, đưa điện thoại di động cho cô, “Em ghi địa chỉ email vào đây.” Lại bổ sung thêm một câu: “Cả số điện thoại nữa.”

Lâm Nhất Nhiên nhận lấy điện thoại, thuần thục gõ phím, không để ý nói: “Thầy, không phải là thầy thích xài iphone sao?”

“Không tồi.”

“Aizz. . . .em nhớ rõ hồi trước, điện thoại của thầy là Apple.” Lâm Nhất Nhiên thở dài một hơi, “Laptop cũng vậy.”

Trần Tư Tầm liếc nhìn cô một cái, thấy cô chỉ lo bấm điện thoại nên anh cũng không trả lời.

“Thầy, em không đi được không?”

Lâm Nhất Nhiên đem điện thoại trả lại cho Trần Tư Tầm, do dự một chút: “Em và chị ấy không có quen biết gì. “

Nói vậy cũng không sai, Lâm Nhất Nhiên và Lâm Tâm Thất chỉ gặp mặt có hai lần, nói không quen biết cũng đúng, nhưng mà lúc trước, cô gặp Từ Thụy cũng chỉ có vài lần mà anh có thấy cô phản đối gì đâu.

Rốt cuộc vẫn là do cô có thành kiến với Lâm Tâm Thất.

Trần Tư Tầm nhìn cô cúi đầu, bộ dạng không có tinh thần, anh cũng không vạch trần cô, chỉ nhàn nhạt nói: “Thất Thất đã ra mặt mời, không đi không được.” Liếc nhìn cô đưa điện thoại cho mình, bàn tay trắng nõn nâng chiếc di động màu bạc, thật là đáng yêu.

“Bên trong có trò chơi, em cầm chơi đi.”

Lại Thất Thất!

Trong lòng Lâm Nhất Nhiên bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, nhưng sợ lại biểu hiện rõ ràng làm cho người ta nhìn thấy, cô cắn cắn môi dưới, từ từ thu tay về.

“Đừng cắn môi!” Trần Tư Tầm nhìn khuôn mặt tức giận của cô, nhẹ nhàng nói: “Coi như là em theo giúp tôi ăn cơm đi.”

“Chúng ta đến tiệm mì sốt tương lần trước không được sao? Làm gì phải đi theo cô ấy mới ăn được!”

Lâm Nhất Nhiên vẫn có chút không tình nguyện, rầu rĩ mở miệng.

Cô gái nhỏ đứng dưới ánh mặt trời, nắng chiếu lên trên mái tóc ngắn của cô, thành một màu vàng nhạt, tỏa sáng.

Trần Tư Tầm không tự giác được, khóe môi anh cong lên, trong ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, “Ừm, lần sau chúng ta sẽ đi ăn mì sốt tương.”

Lâm Nhất Nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy bóng anh bao trùm lên cả người cô, ánh nắng ấp áp chiếu xuống bị cách trở, một vài tia sáng len lỏi trên bờ vai và mái tóc anh, trong đôi mắt sáng ngập tràn sự vui vẻ.

Cảnh hoàng hôn này thật sự rất hấp dẫn, khiến cô không khỏi có chút sợ sệt, giống như là đang bị mê hoặc, cô không thể khống chế được,vô thức gật đầu.

Trần Tư Tầm nở nụ cười thỏa mãn, anh nâng tay xoa lên mái tóc cô: “Đi thôi!” Nói xong liền đi về chỗ để xe.

“Sao vậy?”

Phát hiện Lâm Nhất Nhiên không đi theo mình, Trần Tư Tầm dừng lại, nghiêng người, vươn tay về phía cô gái đang đứng sững sờ tại chỗ: “Lại đây!”

Lâm Nhất Nhiên bước về phía trước hai bước, lại dừng lại, nhìn chằm chằm vào nụ cười dịu dàng và kiên nhẫn của anh, bỗng nhiên cô cảm thấy, hình như là. . . . .có cái gì đó đang dần dần thay đổi.

Nơi Lâm Tâm Thất mời cơm là một tiệm vịt quay nổi tiếng trong thành phố.

Phòng ốc lịch sự, tao nhã. Lâm Tâm Thất mặc một bộ sườn xám đỏ thẫm, bó chặt xung quanh, tôn lên vóc người hoàn mỹ, tóc dài như thác nước, mặc dù rất đẹp nhưng cũng không khỏi khiến người ta ganh ghét.

Lâm Nhất Nhiên nhìn mình mặc một thân đồng phục rộng rãi, còn bị đồng phục che lấp bộ ngực nho nhỏ, đột nhiên cô cảm thấy tự ti.

“Lâm Nhất Nhiên, tớ chờ cậu lâu rồi đấy.”

Đường Cẩm ngồi bên cạnh Từ Thụy, cầm đũa gõ vào chén sứ, “Cuối cùng cậu cũng đến rồi!”

“Sao cậu cũng đến đây?” Lâm Nhất Nhiên có chút kinh ngạc, quan sát Đường Cẩm, “Quần áo mới?”

“Nói gì vậy, cậu có thể đến chẳng lẽ tớ thì không sao?” Đường Cẩm hỏi ngược lại, đứng lên cho Lâm Nhất Nhiên nhìn rõ toàn thân, “Haha, Từ Thụy đặc biệt mua quần áo cho tớ đấy nhé!”

“Là tôi mời.” Lâm Tâm Thất cười nói, “Người có thể khiến cho Từ Thụy trở nên như vậy quả nhiên không nhiều.”

“A. . . .”

Lâm Nhất Nhiên không nói thêm câu nào, đi theo Trần Tư Tầm đến bàn tròn bên cạnh ngồi xuống, “Thất Thất, em đã mời những ai rồi?” Trần Tư Tầm bỗng nhiên hỏi như vậy khiến Lâm Nhất Nhiên sửng sốt.

“Trần Tư Tầm, anh vẫn luôn nhạy bén như vậy sao?” Lâm Tâm Thất hờn dỗi nói, Lâm Nhất Nhiên rời ánh mắt khỏi người cô.

“Nhiều năm rồi em không về nước, cho nên đã thông báo với tất cả bạn học cũ, mọi người cùng nhau vui vẻ một hôm.”

Lâm Tâm Thất cười cười nói nói, Trần Tư Tầm không lên tiếng, Lâm Nhất Nhiên nhìn chằm chằm chén đũa trước mặt, cũng không phát biểu một câu.

“Lâm Nhất Nhiên, cậu không biết à?” Đường Cẩm nói nhỏ bên tai của Lâm Nhất Nhiên, “Sao cậu lại mặc nguyên một bộ đồng phục tới đây, tớ nghĩ là cô ta muốn làm cho cậu mất mặt.”

Lâm Nhất Nhiên không nói câu nào, hung hăng nắm chặt đũa trong tay.

“Vậy à?” Vẻ mặt của Trần Tư Tầm thản nhiên, hai tay đặt trên đùi, nói: “Như vậy cũng được, để cho mọi người biết em đã trở về.”

“Đúng vậy.”

“Sao anh ta không giúp cậu?” Đường Cẩm hỏi nhỏ, Lâm Nhất Nhiên hơi quay đầu nhìn, Trần Tư Tầm vẫn như cũ, vẻ mặt nhẹ nhàng, bình thản.

“Tớ không cần anh ta giúp!” Lâm Nhất Nhiên hờn dỗi, giọng nói có vẻ hơi hung dữ, cô quay mặt đi, không thèm nhìn Trần Tư Tầm.

Bên trong phòng trở nên yên tĩnh, Lâm Nhất Nhiên nắm chặt đũa trong tay, không thèm nhìn ai, Đường Cẩm ngồi ở bên cạnh Lâm Nhất Nhiên, vẻ mặt lo lắng, Từ Thụy nâng tay phải chống cằm, cười hì hì, nhìn chằm chằm Đường Cẩm, vươn tay trái ra vuốt ve mái tóc dài của cô. Ánh mắt của Lâm Tâm Thất hơi híp lại, mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Trần Tư Tầm, Trần Tư Tầm vẫn yên lặng ngồi một chỗ, trông có vẻ rất tự nhiên.

Ai cũng không nói gì, bầu không khí có chút kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.