Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa?

Chương 30: Nhất định phải trở nên tốt hơn



Những người tham gia cuộc thi lần này đều được giáo viên của lớp tự mình tiến cử, kết hợp với thành tích của những lần kiểm tra, tổng cộng có tất cả năm mươi người, trong đó cứ mười người làm thành một nhóm, mỗi nhóm đặt một cái tên, người xuất sắc vượt qua kỳ thi này thì cánh cửa để bước vào đại học S gần như đã nắm chắc trong tay.

Vì thế cho nên mọi người đều chuẩn bị khá đầy đủ, tất cả nắm chặt tay lại, chỉ đợi bước lên sân khấu trình bày bài diễn thuyết của mình.

Có lẽ chỉ trừ Lâm Nhất Nhiên.

Bởi vì đêm qua đột nhiên uống bia, báo hại bây giờ đầu cô đau như búa bổ, lại còn chuyện của Trần Tư Tầm và Lâm Tâm Thất, bây giờ còn bị người ta châm chọc, khiến cho Lâm Nhất Nhiên cảm thấy buồn bực. Nhìn tất cả mọi người đều là một bộ dáng đã sẵn sàng, có người còn chưa diễn thuyết xong mà trên gương mặt của ban giám khảo đã nở nụ cười hài lòng rồi.

Đủ loại vấn đề đập vào mặt khiến cho Lâm Nhất Nhiên cảm thấy đầu óc mình quay cuồng.

“Nhóm C số báo danh 6, Lâm Nhất Nhiên!”

Giọng nói to, rõ ràng của thầy giám thị truyền đến, Lâm Nhất Nhiên cảm thấy trong lòng căng thẳng, tim đập “thình thịch” rất nhanh.”

Cô từ từ bước lên trên sân khấu, dưới những ánh đèn pha chiếu sáng, Lâm Nhất Nhiên nắm chặt tay lại, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, đầu óc cô có chút mơ hồ.

Bên dưới có rất nhiều người đang ngồi, nhưng bởi vì ánh đèn không chiếu sáng nên không thể nhìn thấy rõ ràng được, chỉ có thể trông thấy một đám người mờ mờ ảo ảo.

Nhưng mà, có một người vẫn luôn luôn như thế, so với những người khác hoàn toàn không giống nhau.

Anh ngồi giữa đám đông, áo sơ mi trắng dường như tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, vẻ mặt lãnh đạm đang chăm chú nhìn cô, anh không cười nhưng Lâm Nhất Nhiên biết được, từ khóe mắt đến đuôi mày anh đều đã tràn ngập ý cười.

Bỗng nhiên cô cảm thấy lòng mình thật bình yên.

Bởi vì anh đang ở đây, cảm giác này. . . .thật tốt.

Trên thế giới này, nhất định sẽ có một người mà cho dù ở trong đám đông, bạn chỉ cần liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn thấy họ, đó là người khi nhìn vào sẽ cho bạn cảm giác thật an tâm.

Nhất định sẽ có một người như vậy.

Toàn bộ thế giới dường như trở nên yên tĩnh, chỉ có cô và anh đứng đối diện ở phía xa.

Trong lòng Lâm Nhất Nhiên bỗng cảm thấy hoảng hốt, trước mắt là một mảnh trắng xóa, cô nhớ tới lúc ở nhà hàng Tây lần đó, chính mình đứng bên cạnh chiếc Piano, không quan tâm đến ánh mắt của người khác, tâm tình dào dạt, tập trung phát âm những câu Anh ngữ, hoàn toàn bỏ mặc những thứ xung quanh, đem tình cảm của chính mình đặt vào trong từng lời nói, toàn thân cô phát ra mị lực hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Mà anh chỉ lẳng lặng đứng nhìn cô từ xa, nán lại chờ đến khi cô đọc xong, sau đó vỗ vỗ tay.

Anh không cười, nhưng trong đôi mắt đều là sự nghiêm túc, anh nói: Lâm Nhất Nhiên, tôi rất tự hào về em.

Người đàn ông chỉ nói duy nhất một câu như vậy, nhưng đối với Lâm Nhất Nhiên cô thì từng tràng vỗ tay của mọi người phía dưới so ra đều thua kém một câu nói này của anh.

Nhắm chặt mắt, một mảng ký ức trong đầu cô đang xoay vòng rất nhanh. Lúc mở ra, trong đôi mắt tràn đầy kiên định, khí thế khắp người, ánh đèn sáng rực trong mắt cô, dường như có rất nhiều ngôi sao nhỏ đang lấp lánh.

Lâm Nhất Nhiên mỉm cười mở miệng, dấu chấm, dấu phẩy, đọc liên tục, trong giọng nói không hề có chút hoang mang, trên khuôn mặt của ban giám khảo nở nụ cười hài lòng, Đường Cẩm ngồi bên dưới kéo kéo tay Từ Thụy, một bên lại ra sức vẫy vẫy tay với Lâm Nhất Nhiên, vẻ mặt của thầy giáo dạy môn tiếng Anh năm lớp mười một có chút kinh ngạc, giống như là không thể tin được, một năm trước, Lâm Nhất Nhiên đối với chuyện phát âm tiếng Anh vẫn luôn lắp ba lắp bắp mà lúc này lại có thể nói rành mạch như vậy, chỉ có anh, yên tĩnh ngồi ở chỗ kia, cảm giác như tất cả mọi hành động của cô đều nằm trong bàn tay mình, vẻ mặt không hề có một chút nào gọi là kinh ngạc.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người bên dưới đang đặt trên người mình, từng vẻ mặt hâm mộ, kinh ngạc, khinh thường lẫn tò mò, Lâm Nhất Nhiên đều làm như không thấy, cô vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, giọng nói trong trẻo, rõ ràng, vang vọng khắp nơi trong khán đài.

Tiếng vỗ tay như thủy triều vang lên cùng với từng trận âm thanh trầm trồ khen ngợi, Lâm Nhất Nhiên cúi đầu chào rồi bước xuống khán đài, cố gắng giữ cho mình bình thản trước ánh mắt khinh thường của cậu nam sinh, cuối cùng, cô lại trông thấy thầy giáo dạy tiếng Anh năm lớp mười một.

Nhìn khuôn mặt lúc trắng lúc xanh pha lẫn cả sự kinh ngạc, Lâm Nhất Nhiên biết, buổi diễn thuyết của mình đã gần như hoàn mỹ.

Mọi thứ đều nằm trong dự liệu.

Bởi vì ngày đầu tiên Trần Tư Tầm hướng dẫn cho cô, anh đã nói trước, muốn thành công thì phải bắt đầu đối mặt với những gì từ năm lớp mười một.

Lâm Nhất Nhiên biết anh đang ám chỉ điều gì, cô cũng biết rằng cô đã làm được.

Bởi vì bên cạnh cô luôn có một người rất lợi hại. . . .là anh!

Trần Tư Tầm, em nhất định sẽ trở nên tốt hơn để không làm anh thất vọng.

Sau khi cuộc thi kết thúc, ban giám khảo và những người phê bình ngồi lại thống kê thành tích, Đường Cẩm buông tay Từ Thụy, chạy đến bên cạnh Lâm Nhất Nhiên, ôm cổ cô thật chặt, hưng phấn kêu to: “Tuyệt quá Lâm Nhất Nhiên, cậu thấy không, mọi người bên dưới đều bị cậu mê hoặc!”

“Ha ha.” Lâm Nhất Nhiên lại không có kích động như vậy, cô chỉ vỗ vỗ lưng Đường Cẩm, cười gượng hai tiếng: “Mau buông tớ ra, cậu kẹp đầu của tớ sắp ngạt thở rồi. . . .”

“Sao trông em có vẻ còn cao hứng hơn cả em gái Lâm vậy?” Từ Thụy tiến lên kéo Đường Cẩm ra, tươi cười nói: “Nhưng mà em gái Lâm à, hôm nay thật sự là em làm rất tốt! Không hổ danh là người do một tay Trần Tư Tầm dạy bảo.”

“Đúng đúng đúng, không hổ danh là người phụ nữ của Trần Tư Tầm.” Đường Cẩm giơ ngón tay cái, ghé sát vào tai Lâm Nhất Nhiên nói: “Không hổ danh, không hổ danh.”

“Cậu nói gì vậy. . . .”

“Cậu xấu hổ cái gì?” Đường Cẩm nhìn Lâm Nhất Nhiên có chút mất tự nhiên, cô xoay người, trông thấy Trần Tư Tầm đang xem cái gì đó, ngoắc ngoắc tay, “Thầy Trần, mau tới đây!”

Lâm Nhất Nhiên cũng xoay người theo, vừa lúc nhìn thấy Trần Tư Tầm ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Lâm Nhất Nhiên sửng sốt một phen, có chút ngượng ngùng quay đầu đi, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Trần Tư Tầm nở nụ cười, gật đầu chào với một giáo viên đang đứng bên cạnh, sau đó đi tới hỏi: “Sao vậy?”

“Đang khen cậu nha!” Từ Thụy vòng tay qua cổ Trần Tư Tầm, “Cậu dạy dỗ người ta thật tốt!”

“Đúng đúng đúng, thầy Trần giỏi quá!” Đường Cẩm cũng hùa theo Từ Thụy, kẻ xướng người họa.

Trần Tư Tầm bật cười, nhìn về phía Lâm Nhất Nhiên, cô vẫn không nhìn anh, anh lên tiếng: “Thất Thất nói em thi xong rồi thì qua chỗ cô ấy.”

“Đúng rồi, Thất tiểu thư còn mời chúng ta ăn cơm nữa.” Từ Thụy giống như là vừa nhớ tới chuyện gì, vỗ tay, ôm chầm lấy Đường Cẩm nói: “Hai tụi tớ đi trước, em gái Lâm chờ Trần Tư Tầm một lúc rồi hai người cũng qua bên đó nhé.”

“Chờ chút. . . .”

Thấy Từ Thụy và Đường Cẩm sắp đi, Lâm Nhất Nhiên không hề nghĩ ngợi gì, đột nhiên quát to: “Từ từ đã!”

“Sao vậy?”

Từ Thụy và Đường Cẩm khó hiểu quay đầu lại, Trần Tư Tầm khoanh tay ôm trước ngực, đứng ở một bên, Lâm Nhất Nhiên có chút xấu hổ, không biết nói gì, cô do dự một chút: “Ừm. . . .tớ đi với hai người nhé!”

Lâm Nhất Nhiên vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Từ Thụy, cô không dám nhìn đến Trần Tư Tầm, liếc cũng không dám liếc.

“A?” Đường Cẩm phản ứng đầu tiên, “Vì sao?”

“Vì. . . .vì. . . .” Lâm Nhất Nhiên gấp gáp tìm kiếm lý do, “Vì tớ đói bụng!”

“Được rồi.” Từ Thụy nhìn Trần Tư Tầm liếc mắt một cái, nói giảng hòa: “Chắc là em gái Lâm căng thẳng quá nên buổi trưa không ăn cơm, vậy đi theo bọn anh đi.”

“Được!” Lâm Nhất Nhiên nghe xong liền gật đầu, chạy chậm hai bước, đi theo sau Từ Thụy. Lúc ra khỏi cửa, cô muốn len lén quay đầu lại để nhìn Trần Tư Tầm một cái cũng không dám, chần chừ một chút, đến khi bị Từ Thụy bỏ xa một khoảng, Lâm Nhất Nhiên do dự, cuối cùng cũng không quay đầu lại, cắn răng chạy ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.