Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa?

Chương 34: Cái gọi là trêu đùa đối phương



Ads Lâm Nhất Nhiên vẫn luôn cảm thấy ăn cơm là cái công việc cần dùng đến thể lực, nhưng mà hôm nay, cô rốt cuộc cũng phát hiện được, thì ra nấu cơm cũng là một nghệ thuật.

Đứng ở bên cạnh, nhìn động tác của Trần Tư Tầm vô cùng thành thạo, Lâm Nhất Nhiên cũng không biết mình nên giúp đỡ cái gì, cuối cùng cô chỉ đứng im mở to mắt nhìn anh.

“Em nói này. . . .sao anh lại biết nấu ăn vậy?”

“Thời còn đi học, mấy đứa bạn cùng phòng rất thích ăn đồ ăn Trung Quốc, cho nên anh vẫn thường hay làm cho bọn họ ăn.” Bàn tay của Trần Tư Tầm vung lên, đem hành vừa thái xong ném vào trong chảo, ngọn lửa ở phía dưới bùng lên thật cao, tay phải của anh đeo bao tay, cầm chảo hất lên, đồ ăn bên trong tung lên rồi lại rơi xuống.

Oa! Cái chiêu thức này, tư thế này tuyệt đối là cấp bậc cao thủ nha.

Lâm Nhất Nhiên chắp tay thành hình chữ thập, vẻ mặt sùng bái nhìn cái người đang bưng thức ăn ra ngoài phòng, “Sư phụ, người quả thật là quá tuyệt vời!”

“Quá tuyệt vời như vậy sao còn không mau qua đây?” Trần Tư Tầm đem chén đĩa đặt xuống, tay phải chống lên bàn, lấy một hạt đậu phộng nếm thử, “Em không đói bụng à?”

“A! Sư phụ, người còn chưa có rửa tay!” Lâm Nhất Nhiên xông lên trước, chỉ vào Trần Tư Tầm kêu to: “Không sạch sẽ! Coi chừng đau bụng!”

“Hình như hơi nhiều dấm.” Trần Tư Tầm cũng không để ý tới cô, lẩm bẩm nói một mình, sau đó lại lấy thêm một hạt đậu phộng nhét vào miệng Lâm Nhất Nhiên, nhìn cô đang trợn tròn đôi mắt, “Em nếm thử một chút xem.”

“Anh còn chưa có rửa tay mà!!!” Lâm Nhất Nhiên nhai rộp rộp, nhìn chằm chằm Trần Tư Tầm, hơi sửng sốt một chút, “Hình như là hơi chua.”

“Anh cũng thấy vậy.” Trần Tư Tầm không nhịn được, véo nhẹ má cô, nhìn thấy cô nhăn mặt, anh lại bật cười thành tiếng, “Được rồi, đợi anh nấu xong rồi đi tắm luôn.”

“Aizz, không được, vừa rồi anh cầm đồ ăn dính hết lên tay rồi! Trên tay đều là dấm.” Lâm Nhất Nhiên quyết không tha, dứt khoát kéo tay anh, “Đi, đi rửa ngay!”

“Được được được, anh đi ngay đây!” Trần Tư Tầm vui vẻ, mặc kệ để cho cô kéo mình đến chỗ rửa mặt, nhưng rồi anh chỉ đứng im, không nhúc nhích.

“Anh làm gì vậy?” Lâm Nhất Nhiên khó hiểu, liếc mắt nhìn anh, “Rửa tay đi!”

“Em rửa đi!” Trần Tư Tầm nhếch miệng nhìn Lâm Nhất Nhiên, “Không phải em muốn rửa tay sao?”

“Đúng vậy!”

“Vậy em rửa đi!” Trần Tư Tầm giống như đại gia, đưa hai bàn tay đến trước mặt Lâm Nhất Nhiên, “Đến đây.”

Lần này Lâm Nhất Nhiên đã hiểu rõ ý đồ, không ngờ Trần Tư Tầm lại muốn cô rửa tay cho anh.

Lâm Nhất Nhiên trừng mắt liếc Trần Tư Tầm một cái, sau đó cô nhướng mày cười cười, kéo tay anh qua, mở vòi sen, cũng không quan tâm là nước nóng hay lạnh, cô chà xát qua loa bàn tay của anh, sau đó đắc ý nhìn anh một cái giống như muốn nói là mình rửa xong rồi.

“Ừhm, đồ nhi làm rất tốt.”

Trần Tư Tầm cũng không tức giận, anh vẩy vẩy tay rồi lại kéo tay của Lâm Nhất Nhiên, “Để khen thưởng đồ nhi, vi sư cũng giúp ngươi rửa tay nha.”

“Này!” Lâm Nhất Nhiên kháng nghị, “Không được trêu chọc người ta.”

“Sao vậy? Đồ nhi không hài lòng sao?”

Trần Tư Tầm mở vòi sen, thử chút nước ấm, sau đó nâng tay Lâm Nhất Nhiên lên, từ từ xoa nắn đôi bàn tay của cô.

Lâm Nhất Nhiên bị anh vây trong ngực, cảm thấy mùi vị quen thuộc trên người anh, tim cô đập rất nhanh, dòng nước ấm áp chạm vào bàn tay, dường như các lỗ chân lông đều mở ra, quả thực là thoải mái từ đầu đến chân.

Trần Tư Tầm rửa rất kỹ, anh bỏ chút nước rửa tay vào trong lòng bàn tay rồi xoa thành bọt, sau đó bao phủ hết lên bàn tay cô.

Trần Tư Tầm cao hơn Lâm Nhất Nhiên một cái đầu, anh hơi cúi người, mái tóc trên trán rũ xuống nên không nhìn rõ được khuôn mặt anh, khóe môi nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp, ngọn đèn màu vàng chiếu lên người anh, ấm áp, kiên nhẫn và dịu dàng vô cùng.

Bàn tay bị anh nắm lấy, hô hấp của anh phả vào bên tai cô, Lâm Nhất Nhiên có chút sợ sệt, hơi rụt cổ, lại nhìn thấy khuôn mặt của anh đang cười với mình, đầu óc cô “oanh” lên một tiếng, cảm giác khẩn trương đã lâu không thấy lại quay trở về.

“Làm sao vậy?”

“Không, không có gì.” Lâm Nhất Nhiên ngượng ngùng quay đầu đi, rút bàn tay từ trong tay anh ra, xoay người lại, nhìn vào khuôn mặt của anh, trong lòng âm thầm tính toán, “Chỉ là muốn như vậy.”

Lâm Nhất Nhiên giơ tay, gạt đi bọt nước trên mặt anh xuống, sau đó cô xoay người, lau khô tay mình rồi lại nhìn anh cười hì hì nói: “Sư phụ nhanh lên một chút, nếu không đồ nhi sẽ ăn sạch hết đó.” Nói xong, cô xoay người chạy thật nhanh ra khỏi chỗ rửa mặt.

Đôi bàn trắng nõn, móng tay hồng nhạt được cắt gọn gàng, sạch sẽ.

Lâm Nhất Nhiên ngồi ở ngoài bàn ăn, ngẩn người nhìn tay của mình.

Mẹ nói, nếu có người nào đối xử tốt với con, thì con nhất định phải biết quý trọng, bởi vì trên thế giới này, không có một ai có nghĩa vụ phải đối xử tốt với mình, cho nên nhất định mình phải học được cách trân trọng người đó, sau này sẽ không phải hối hận.

Anh rất tốt, thật sự rất tốt, kín kẽ trầm ổn, dịu dàng săn sóc, cô phải trân trọng anh như thế nào mới không phải hối hận đây?

Lâm Nhất Nhiên chống cằm, ngơ ngác nhìn vào phía bên trong chỗ rửa mặt.

Lúc Trần Tư Tầm đi ra, trông thấy cô đang ngẩn người nhìn về phía mình, ánh mắt trống rỗng.

“Em sao vậy?”

“A, không sao.” Lâm Nhất Nhiên bị giọng nói đột ngột xuất hiện làm cô giật mình, vội vàng thu hồi ý nghĩ, nhìn anh mỉm cười, “Lại đây, em không có ăn trước đâu.”

“Ừm, ngoan lắm!” Trần Tư Tầm xoa đầu Lâm Nhất Nhiên, ngồi xuống đối diện cô.

“Đừng xoa đầu em.” Lâm Nhất Nhiên giơ tay ôm đầu, nhíu mày nói: “Người ta không cao nổi bây giờ.”

“Như vậy là tốt rồi, vẫn muốn cao hơn nữa để làm gì?”

“Không được, em muốn cao 1m7 cơ!” Lâm Nhất Nhiên quơ đũa kháng nghị.

“Như vậy thì cao quá.”

“Như vậy thì sau này con của em mới cao được như thế.” Lâm Nhất Nhiên nghiêm túc nói, “Em mà thấp thì sau này con của em cũng sẽ thấp.”

“Sinh con gái không được sao?”

“Không, em muốn sinh con trai trước rồi sau đó mới sinh con gái.”

“Lâm Nhất Nhiên!” Trần Tư Tầm gọi tên cô, vẻ mặt chăm chú nói: “Em có biết rằng, vóc dáng của con cái đều phụ thuộc khá nhiều vào người cha hay không?”

“Ừm?” Vẻ mặt của Lâm Nhất Nhiên mơ mơ hồ hồ, “Cho nên?”

“Cho nên, vóc dáng của anh rất tốt rồi.” Trần Tư Tầm nhẹ nhàng bâng quơ nói, nâng chén canh lên uống một ngụm, “Ừhm, mùi vị không tệ, em có muốn nếm thử một chút không?”

“Vẫn là nên quên đi.” Cái mặt mo của Lâm Nhất Nhiên ửng đỏ, cô ho khan một tiếng, nói lảng sang chuyện khác, “Lùn quá trông rất béo.”

“Béo ôm mới thoải mái!”

“Béo thành heo đè chết anh!”

“Béo thành heo không có ai thèm theo đuổi em đâu.” Trần Tư Tầm nhíu mày cười xấu xa, “Lại nói, em có muốn thử một chút xem có thể đè chết anh được hay không?”

Lâm Nhất Nhiên bị anh nói như vậy, cảm thấy nghẹn lời, cô sửng sốt một chút, không biết phải lộ ra vẻ mặt như thế nào mới phải.

Trần Tư Tầm hài lòng nhìn cô sững sờ tại chỗ, đem chén canh của mình đẩy tới trước, lại giơ tay xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Ngoan, ăn cơm đi!”

“Ừhm. . . . . . .”

Hiếm khi thấy Lâm Nhất Nhiên không có phản ứng, cô nghe lời, bưng lên chén canh của anh lên, ngoan ngoãn uống.

Người đàn ông ngồi đối diện nhếch khóe môi, bất kỳ ai cũng có thể thấy được sự cưng chiều từ trong đáy mắt anh, nghĩ đến lúc anh đối mặt với Bội Tưởng đều là vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, Lâm Nhất Nhiên bỗng dưng cảm thấy sống mũi ê ẩm, cô buông chén canh xuống, trịnh trọng nói: “Trần Tư Tầm, em nhất định sẽ trân trọng tình cảm này!”

Lâm Nhất Nhiên chưa từng gọi thẳng tên anh bao giờ, trước kia cô vẫn luôn gọi anh là thầy, về sau gọi thân mật hơn một chút, lúc này nói ra ba chữ kia, dù là người như Trần Tư Tầm cũng không nhịn được, có chút kinh ngạc.

Nhưng mà, Lâm Nhất Nhiên vừa nói xong liền hối hận, trông thấy Trần Tư Tầm sửng sốt, cô cảm thấy xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui vào, vội vàng bưng chén canh lên uống một ngụm thật lớn, “Em nói là. . .ý của em là. . . nước canh này rất ngon, nhất định phải quý trọng, nhất định phải quý trọng!”

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ánh mắt có chút né tránh, Lâm Nhất Nhiên bưng chén canh, vội vàng giải thích.

Trần Tư Tầm chống tay lên trán, anh cúi đầu, cười rộ lên, khóe môi tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, ý cười trong đôi mắt nồng đậm đến mức thật khó để có thể phai nhòa.

“Ừhm.” Anh nói, “Anh biết mà, Lâm Nhất Nhiên!”

ôi trời ơi JQ bay đầy trời

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.