Lâm Nhất Nhiên vẫn còn nhớ rõ, vài ngày trước, Tân Lương vẫn còn ngồi trên sàn uống bia với mình, tuy lúc đó trông cô ấy cũng có vẻ đau khổ, nhưng vẫn luôn lạnh lùng và cao ngạo, Tân Lương còn nghiêng đầu cười, nói với cô: Lâm Nhất Nhiên, cậu đừng lo lắng!, còn khi nhắc tới Chiêu Dương, ánh mắt của Tân Lương sẽ trở nên dịu dàng, vô thức mỉm cười, cô ấy còn nhếch miệng, giơ lon bia nhìn về phía cô, cười vui vẻ nói: Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.
Làm sao có thể. . .Tại sao lại có thể như vậy?
“Tân Lương!” Lâm Nhất Nhiên tiến thêm mấy bước, nhìn thấy học trưởng Tiết Trạch đang kéo tay Tân Lương, giọng nói của cô hơi run, không xác định rõ, mở miệng: “Tân Lương?”
Tân Lương quay đầu lại, Lâm Nhất Nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, gương mặt của Tân Lương tiều tụy, môi khô nứt, chỉ mới vài ngày mà cô ấy đã gầy đi nhiều như vậy!
“Tân Lương. . . . .cậu. . . . .”
Nước mắt của Lâm Nhất Nhiên đã dâng lên, bây giờ cô ấy đi bộ phải có người dìu, còn đâu bộ dạng hăng hái kiêu ngạo không ai sánh bằng như lúc trước?!
“Đừng khóc!” Tân Lương nhếch khóe miệng, cố gắng tươi cười, cô tránh khỏi bàn tay của cậu nam sinh, tiến lên phía trước hai bước, “Đừng khóc.”
“Tân Lương!” cuối cùng Lâm Nhất Nhiên cũng không nhịn được, ôm chầm lấy Tân Lương òa khóc.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa.” Tân Lương sửng sốt một phen, vỗ vỗ sau lưng cô, nói khẽ: “Đừng khóc, Chiêu Dương thấy sẽ không vui đâu!”
Lâm Nhất Nhiên gắt gao ôm lấy Tân Lương, một câu cũng không nói được thành lời, cô chỉ có thể gật gật đầu.
“Tân Lương, chúng ta phải trở về rồi.”
Sau lưng cô nữ sinh, một cậu nam sinh ăn mặc đơn giản, cười dịu dàng nói: “Trở về thôi!”
Tân Lương khẽ ừ, buông Lâm Nhất Nhiên ra, “Lâm Nhất Nhiên, bây giờ chỉ còn lại hai người các cậu.”
“Hai người hãy thay tôi, tiếp tục bước về phía trước.” Giọng nói của cô có chút mơ hồ, ánh mắt mông lung, “Hãy thay tôi. . . . .hạnh phúc”
Lâm Nhất Nhiên che miệng, không nói được một lời, gắt gao nắm chặt tay của Tân Lương, Tân Lương chỉ nhẹ nhàng cười, lảo đảo bước đi.
“Tân Lương!” Cậu nam sinh trông thấy vậy, bước lên ôm Tân Lương vào trong ngực, đồng thời rút điện thoại ra, quát to: “Bác sĩ, mau gọi bác sĩ! Cô ấy lại muốn bỏ chạy rồi!”
Lâm Nhất Nhiên chết đứng tại chỗ, trợn mắt há mồm, nhìn Tân Lương đang lẩm bẩm điều gì đó, không ngừng vùng vẫy, muốn tránh khỏi bàn tay của cậu nam sinh, một đám bác sĩ mặc áo blouse trắng từ chiếc xe đối diện bước xuống, nâng Tân Lương đặt trên băng ca, Tân Lương liều mạng vùng vẫy, xung quanh trở nên hỗn loạn, y tá tiêm một mũi vào cánh tay của Tân Lương, động tác của cô dừng lại, cánh tay dần dần rũ xuống.
“Tân Lương?”
Lâm Nhất Nhiên đứng im tại chỗ, không tin vào mắt mình, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này, cô thì thào kêu tên Tân Lương, nước mắt đã không còn kìm nén được nữa.
Nhưng mà tất cả mọi người bên cạnh, không ai để ý đến sự tồn tại của cô, đem Tân Lương đang nằm trên cáng khiêng đi, ánh mắt của Lâm Nhất Nhiên lúc thì tan rã, lúc thì thanh tĩnh.
“Tân Lương. . . . . . . . . .” Lâm Nhất Nhiên tiến lên hai bước, muốn đuổi theo, nhưng mà Tân Lương đang nằm trên cáng lại giơ tay lên, nhìn về phía Lâm Nhất Nhiên ý bảo không cần, đôi môi mấp máy, trong mắt dần dần hiện lên nụ cười bình thản.
Bàn chân của Lâm Nhất Nhiên như bị đóng đinh tại chỗ, cô che miệng, từ từ ngồi sụp xuống đất, trơ mắt nhìn đám người nâng Tân Lương lên xe, nghênh ngang rời đi.
Bên hông xe có hai chữ rất to: AD
Mọi người đều đã rời đi, nơi đây cũng dần dần yên tĩnh trở lại, Lâm Nhất Nhiên mở to miệng, cố gắng hít thở, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
“Được rồi, đừng khóc nữa!”
Lâm Nhất Nhiên không ngẩng đầu, mặc kệ cho người đàn ông đang ôm lấy mình, cô túm chặt áo sơmi của anh, khóc muốn ngừng thở.
“Đừng khóc nữa!” Trần Tư Tầm nhìn cô gái đang ở trong ngực mình, anh đau lòng nhíu mày, “Rồi cô ấy sẽ khá hơn thôi.”
“Sẽ không, sẽ không.” Lâm Nhất Nhiên lắc đầu, trong đầu cô hiện lên hình ảnh của Tân Lương mấp máy môi khi nãy.
Cô ấy nói: Chiêu Dương.
“Cô ấy. . . .sẽ không thể trở nên tốt hơn được nữa.”
Bệnh viện AD, bệnh viện tâm thần lớn nhất thành phố A.
Tân Lương, cô ấy . . . . . . .điên rồi.
Lâm Nhất Nhiên còn nhớ rõ, lúc trước, Bội Tưởng nói chuyện với cô, cũng đã từng nhắc qua: Thứ duy nhất có thể hủy diệt một người phụ nữ, đó chính là tình cảm!
Có lẽ thật sự, trên đời chỉ có hai chữ tình yêu mới có thể khiến bạn cam tâm tình nguyện đi đến bước đường cùng.
Lâm Nhất Nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình, “Chúng ta nhất định phải thay cô ấy, hạnh phúc bước về phía trước.”
Chân mày xinh đẹp của Trần Tư Tầm theo thói quen lại nhướng lên, anh vốn không phải là một người sống quá mức tình cảm, càng đừng nói đến tình cảm của chính mình, tại sao vừa nhìn thấy khuôn mặt còn mang theo nước mắt của cô, anh chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Buổi tối ở thành phố A, ánh đèn sáng lên rực rỡ, gió lạnh ùa vào khiến cho cảnh đêm càng thêm mỹ lệ.
Bội Tưởng là một người phụ nữ cực kỳ biết cách hưởng thụ, đương nhiên sẽ không bỏ qua thời gian tốt như vậy, cô ngồi xem phim ở trong rạp, đang đến đoạn hay thì chiếc điện thoại rất biết cách sát phong cảnh rung lên, Bội Tưởng nhíu mày, cầm lấy điện thoại, hơi ngẩn ra, là Lâm Nhất Nhiên gọi đến.
Lúc này, Lâm Nhất Nhiên đang ngồi trong quán cafe lần trước, vẻ mặt nặng nề, cô nhìn ly cafe trước mặt, ngẩn người một lúc lâu.
Trần Tư Tầm vốn đã đưa cô về nhà, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất phiền muộn, nghĩ tới lời nói của Bội Tưởng, cô cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó vướng mắc, nên cuối cùng dứt khoát hẹn gặp cô ta.
Lâm Nhất Nhiên xoa xoa sống mũi, lại giương mắt nhìn thấy Bội Tưởng mặc một bộ sườn xám đang thướt tha đi đến.
“Nhất Nhiên, tìm chị có việc gì à?” sau khi ngồi xuống, Bội Tưởng nhấm nháp một chút cafe, nhìn Lâm Nhất Nhiên nở nụ cười: “Chuyện lần trước em đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
Lâm Nhất Nhiên vẫn cúi đầu nhìn vào ly cafe của mình, trầm mặc không nói gì.
Bội Tưởng cũng không nói, chỉ cười cười bưng lên ly cafe, tâm tình rất tốt, đưa tay lấy một quyển tạp chí bên cạnh, lật qua lật lại.
“Anh ấy và chị Thất Thất không có quan hệ gì.”
Một lúc lâu sau đó, Lâm Nhất Nhiên mới mở miệng, giọng nói lạnh nhạt: “Đúng không?”
“Bọn họ có quan hệ như thế nào thì liên quan gì ở đây?”
Bội Tưởng đặt ly cafe xuống, tách sứ trắng chạm vào bàn thủy tinh “cạch” một tiếng.
“Nhất Nhiên, hình như em vẫn chưa hiểu rõ.” Bội Tưởng hạ tay xuống, trang sức trên cổ tay va chạm vào nhau, phát ra tiếng “đinh đang” , “Trọng điểm không phải là Trần Tư Tầm và Lâm Tâm Thất có quan hệ như thế nào, mà căn bản là các người không thích hợp, các người không xứng.”
“Chị có tư cách gì đánh giá chúng tôi như vậy?”
Lâm Nhất Nhiên ngẩng mạnh đầu, nhìn khuôn mặt trang điểm khéo léo của người đối diện: “Chị có tư cách gì nói như vậy?”
Bội Tưởng khẽ cười một tiếng, giống như là cô gái đang ngồi đối diện nói chuyện thật buồn cười.
“Tôi có tư cách gì ư?”
Bội Tưởng quan sát mặt mày sáng sủa của Lâm Nhất Nhiên, không tự giác trưng ra một vẻ mặt khinh thường, “Chỉ bằng thời gian tôi ở bên cạnh Trần Tư Tầm gần mười năm, xung quanh anh ta có bao nhiêu người phụ nữ, dạng gì cũng có, chỉ dựa vào một con nhóc mười tám tuổi như cô mà muốn kéo anh ta đến bên cạnh mình, quả thực là một chuyện viển vông.”
Lâm Nhất Nhiên trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng: “Chị không biết rằng. . . . .trên thế giới này, có bao nhiêu người yêu nhau mà lại không thể đến được với nhau sao?”
Không đợi Bội Tưởng trả lời, Lâm Nhất Nhiên vẫn tiếp tục nói.
“Trên thế giới này, có rất nhiều người yêu nhau nhưng lại không thể đến được với nhau, rõ ràng là yêu nhiều như thế, lại bởi vì vô số nguyên nhân khiến cho họ không thể ở bên nhau, chị có biết bọn họ đã đau khổ như thế nào không? Mà hiện tại, tôi và anh ấy yêu nhau, may mắn có thể được ở bên nhau, chị dựa vào cái gì mà lại khoa tay múa chân, nói nhăng nói cuội, chị dựa vào cái gì mà nói chúng tôi không thích hợp, chị dựa vào cái gì mà muốn chia rẽ hai chúng tôi?”
Lâm Nhất Nhiên nói một lèo cực nhanh, lời nói sắc bén, ánh mắt sáng quắc nhìn vào Bội Tưởng, hai hàng lông mày hờ hững mà quật cường, dáng vẻ không khác gì Tân Lương, vô cùng mỏng manh nhưng lại vô cùng kiêu ngạo.
Bội Tưởng chau mày nhìn cô nữ sinh trước mặt, dường như không nghĩ tới, chỉ cách có vài ngày ngắn ngủi mà cô lại có được cái khí thế như vậy, suy nghĩ gần như thấu triệt tất cả.
“Bội Tưởng, để tôi nói cho chị biết.” Lâm Nhất Nhiên chậm rãi đứng dậy, nhìn người phụ nữ trước mặt, trong mắt cô hiện lên hình ảnh của Tân Lương đang nắm tay Chiêu Dương đứng trước toàn trường, khi đó, cô ấy kiêu ngạo, phóng khoáng không ai sánh nổi.
“Tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi, chúng tôi yêu nhau.” Cô chậm rãi mở miệng, gằn lên từng tiếng, nói rành mạch, rõ ràng, rất có khí phách, “Cho dù điều đó là sai lầm nhưng cũng đáng giá.”
Lúc trước, Tân Lương cũng kéo tay Chiêu Dương như vậy, đứng ở trước mặt bao nhiêu người, lạnh lùng kiêu ngạo nói ra những lời này. Lúc trước, Lâm Nhất Nhiên chỉ biết đứng từ xa hâm mộ tình cảm của hai người bọn họ, ngưỡng mộ tình yêu thật vĩ đại, cô cũng đã từng sau khi quen với Lý Điển mà nhàn nhạt nói ra rằng: “Thì ra tình yêu cũng chỉ có như vậy.”
Nhưng mà bây giờ, tuy Lâm Nhất Nhiên cô không xinh đẹp bằng Bội Tưởng, cũng không thể sánh được với mười năm mà Bội Tưởng ở bên cạnh Trần Tư Tầm, nhưng cô vẫn kiêu ngạo đứng trước mặt Bội Tưởng nói ra những lời này, đơn giản chỉ vì cô thật sự đã yêu, mà mãi đến khi gặp anh, cô mới biết được, thì ra, tình yêu thật sự vĩ đại như vậy.
Anh mạnh mẽ thay đổi cuộc sống của cô, mạnh mẽ thay đổi suy nghĩ của cô.
Anh là chất độc Arsenic trioxide, làm cho cô cười, làm cho cô nghĩ rằng đó là đường mật khiến cô uống cạn, rồi dần dần thẩm thấu, dần dần vì anh mà thay đổi.