Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 13: Đánh Nhau



Trước mười phút lên lớp, Cố Uyên đến phòng học nhìn một lần, toàn lớp đã đến được 45 học sinh rồi. Một phút lại đến một lần.Sau đó từng phút cho đến năm phút. Học sinh từ từ lục đục đi đến tất cả. Cuối cùng tiếng chuông vào học vang lên, chỉ có một chỗ ngồi vẫn còn trống. Cố Uyên biết, đó là chỗ ngồi của Từ Du Mạn. Có lẽ là tối hôm qua chơi quá muộn nên đến chậm chăng. Cố Uyên nghĩ trong lòng “Có lẽ một chút nữa Từ Du Mạn sẽ đến”. Tiết một kết thúc, Từ Du Mạn cũng không có đến .Cố Uyên lấy điện thoại ra điện cho Từ Du Mạn. Trong điện thoại truyền đến bài hát “bởi vì tình yêu”. Cố Uyên bình thường cũng rất thích bài này, nhưng là hôm nay anh không có tâm tư thưởng thức bài này. Khi bài hát sắp kết thúc, chỉ nghe trong điện thoại di động truyền đến giọng người phụ nữ lạnh như băng. “Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang điện tạm thời. . . . . .” Cố Uyên cúp điện thoại rồi gọi lại. Vẫn giống nhau, bài hát sắp hết, vẫn là giọng nữ lạnh băng kia. Cúp máy gọi lại. Cúp máy gọi lại. Cúp máy gọi lại. Cố Uyên không biết rốt cuộc mình điện bao nhiêu cú. Rốt cục,cũng có người bắt máy. “A lo? Ai vậy?”

Cố Uyên nghe thấy giọng nói đầu bên kia điện thoại không thể che giấu suy yếu mỏi mệt, bỗng nhiên cảm thấy dây cung trong lòng bỗng giương căng lên rồi bị chặt đứt.

“Là tôi, Cố Uyên.”

“À, Cố Uyên . . . giáo sư Cố? Khụ khụ.”

“Em bị bệnh rồi hả?” Giọng nói Cố Uyên bỗng cao lên.

“Đừng ầm ĩ, em muốn ngủ.”

“Alo. . . Alo?”

Điện thoại vẫn còn, nhưng đầu bên kia không có người đáp lại. Cố Uyên không có vội vã cúp máy, mà là nghe tiếng hít thở của Từ Du Mạn. Hôm nay Cố Uyên không có lớp, tính lái xe đi tìm Từ Du Mạn. Theo như nghe trong điện thoại, Từ Du Mạn thật suy yếu, có thể là bị bệnh rồi. Anh là thầy chủ nhiệm lớp, hẳn là nên đi thăm một chút?? Kỳ thực, trong lòng Cố Uyên nghĩ như thế nào, ai biết được chứ. Cố Uyên tâm loạn như ma, nghĩ nhanh chút đến nhà Từ Du Mạn.Trời lại không chiều ý người, tự nhiên bị kẹt xe. Người bình thản như Cố Uyên mà giờ trong lòng lại rất sốt ruột. Đợi cả tiếng đồng hồ vẫn còn bị kẹt. Cố Uyên ấn còi, ấn còi xong, bản thân Cố Uyên cảm thấy có phải mình quá khẩn trương rồi không? Có lẽ thanh âm ấn còi của Cố Uyên trở thành một ngòi nổ. Mọi người cũng cảm thấy thiếu kiên nhẫn, bắt đầu ấn còi liên tục. Mắt thấy chắc còn kẹt xe lâu lắm. Cố Uyên tìm một người giúp anh lái xe trở về, bản thân đi xuống xe. Thật may mắn, nhà Từ Du Mạn cách trường học cũng không xa. Lúc đó có kẹt xe, nhưng vẫn còn đi bộ được. Thật sự sai lầm, bây giờ mọi người ai cũng ỷ vào xe, trên thực tế có đôi khi đi xe không tốt bằng đi bộ. Xe chạy một đoạn đường dài, Cố Uyên chỉ đi hơn mười phút là đến tiểu khu Hoa Dương. Lúc này đây, Cố Uyên thuận lợi đi vào. Cố Uyên không có nghe thấy chú bảo vệ nói gì. Nhìn bóng lưng Cố Uyên, chú bảo vệ lại bắt đầu bát quái:

“Thật tốt cậu ta đến đây, bằng không chắc chắn ta sẽ đi tìm hắn. Tiềm[1] Từ Từ chẳng lẽ không phụ trách sao? Làm sao có thể?” Lần này rốt cục Cố Uyên nghe được lời chú bảo vệ nói.

“Chú? Tiềm là ý gì vậy?”

“Tiềm cũng không hiểu? Bản thân tìm Baidu đi.”

“Chú, Baidu[2] là ai?”

“Ngu ngốc.”

“Chú ơi, chú còn chưa nói với cháu Baidu là ai thế? Làm sao con biết được?”. . . . . .”

... ........

“Aizz,thật là phiền! Sao lại ấn chuông cửa hoài thế! Không phải tiền thuê nhà tháng này đã trả rồi? Tiền còn lại mình còn mua quần áo nữa.”

Từ Du Mạn khó khăn mở to mắt, lại phải bò dậy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, Cố Uyên liền thấy Từ Du Mạn mặc váy ngủ phim hoạt hình đi ra. Váy ngủ chắc là mua đã lâu lắm rồi, nếu không làm sao lại ngắn như vậy, vừa khéo che khuất được bắp đùi. Lộ ra đùi trắng nõn, làm Cố Uyên nhìn qua liền thấy toàn bộ.

“Em bị bệnh rồi à?” Cố Uyên biết lời này hỏi cũng như không, mặt Từ Du Mạn hồng như vậy, đi còn không vững, không phải sinh bệnh thì là cái gì? Từ Du Mạn không có trả lời Cố Uyên, cô căn bản không có nghe thấy Cố Uyên đang nói cái gì. Mở cửa xong, Từ Du Mạn liền đi về phía phòng mình. Chưa đi được hai bước liền không đứng vững được nữa. May mắn Cố Uyên kịp thời ôm được Từ Du Mạn, bằng không Từ Du Mạn sẽ cùng sàn nhà tiếp xúc thân mật. Đụng chạm vào da thịt của Từ Du Mạn, Cố Uyên nhíu mày:

“Sao lại nóng như vậy?”

Cố Uyên đem Từ Du Mạn ôm ngang trở về phòng cô. Đem Từ Du Mạn đặt ở trên giường, Cố Uyên từ đầu giường Từ Du Mạn tìm được một chút thuốc đơn giản cho Từ Du Mạn uống. Sau đó đắp chăn lại cho Từ Du Mạn. Làm xong hết thảy, Cố Uyên cũng không có rời đi. Ngược lại đem ghế trước bàn vi tính của Từ Du Mạn chuyển lại bên giường, ngồi xuống. Lấy điện thoại ra chụp khuôn mặt ngủ say của mỹ nhân Từ Du Mạn, sau đó gọi điện thoại.

“A Việt, có việc cần cậu giúp một việc.”

“Đại ca Cố Uyên chúng ta lần đầu tiên nhờ mình giúp đỡ nên chuyện gì mình cũng giúp. Chuyện gì?”

Đầu bên kia điện thoại, là Trương Chương Việt.

“Tìm bác sĩ giùm mình, mình sẽ đem địa chỉ gửi ngay cho cậu.”

“Ai sinh bệnh rồi hả?”

Trương Chương Việt có chút lo lắng, tưởng Cố Uyên sinh bệnh rồi. Nhưng nghĩ đến giọng nói Cố Uyên cũng không giống như người sinh bệnh, mới yên lòng.

“Cậu không cần biết nhiều. Mình cúp điện thoại đây.”

Cố Uyên cúp điện thoại, an vị ngồi bên giường nhìn Từ Du Mạn. Cố Uyên không có chú ý tới, mắt mình nhìn Từ Du Mạn lúc này rất ôn nhu mà trước đó chưa bao giờ có. Cố Uyên là lần đầu tiên tiến vào phòng Từ Du Mạn, đương nhiên không thể tránh khỏi tò mò đánh giá. Phòng Từ Du Mạn cũng không giống với một số cô gái ở tuổi này, căn phòng màu hồng, nơi nơi chất đầy thú nhồi bông. Phòng Từ Du Mạn rất đơn giản. Tường chính là màu trắng đơn giản. Một tủ quần áo, một giá sách, một cái bàn máy tính, một cái giường. Không có đồ gì dư thừa. Thú bông cũng chỉ có một đó là một con thú nhồi bông lớn. Con thú nhồi bông này cơ hồ chiếm cả một khoảng không gian.Thấy con thú nhồi bông kia, ánh mắt Cố Uyên trở nên sâu thẳm. Chuông cửa vang lên, Cố Uyên đoán chắc là bác sĩ do Trương Chương Việt mời đến. Mở cửa ra, lại không phải là.

“Xin hỏi anh là?” Cố Uyên nhìn người đàn ông ngoài cửa này tuổi tác không lớn lắm, hỏi.

“Tôi đến tìm Từ Từ, cô ấy đâu rồi?” Mộ Trường Phong một điểm cũng không khách khí. Ai vậy? Thế nào lại xuất hiện ở trong nhà Từ Từ?

“Anh là gì của cô ấy?” Cố Uyên nhíu mày. Gần đây anh nhíu mày hình như nhiều hơn lúc trước.

“Anh là ai?” Hai người đàn ông cao to giống nhau, nhưng phong cách lại khác nhau, đối chọi gay gắt. Luồng khí mạnh mẽ không ngừng xuyên thấu ở giữa hai người.

“Tôi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là tôi đến tìm Từ Từ .” Mộ Trường Phong tựa hồ không muốn nói gì thêm với Cố Uyên, lướt qua Cố Uyên bước vào phòng Từ Du Mạn. Cố Uyên đi theo phía sau Mộ Trường Phong, còn chưa có biết cái gì, đã bị Mộ Trường Phong thình lình ra một quyền đánh trúng. Một quyền của Mộ Trường Phong là dùng toàn sức lực của hắn, Cố Uyên cũng không có chuẩn bị gì. Đành phải chịu một quyền này của Mộ Trường Phong. Cố Uyên lảo đảo vài bước, hoàn hảo ổn định thân mình, cũng không có ngã sấp xuống. Động tác Cố Uyên cực tao nhã lau vết máu trên khóe miệng. Anh từ trước đến nay không đánh người, nhưng là người khác đánh vào mặt anh, anh còn nén giận không có tỏ vẻ thì không là đàn ông rồi. Huống chi là khi anh không rõ nguyên nhân lại bị đánh một quyền. Cố Uyên chậm rãi đi đến trước mặt Mộ Trường Phong, cũng đánh vào mặt Mộ Trường Phong một quyền. Tiếp theo, chính là anh một quyền tôi một quyền đánh nhau. Đương nhiên, bọn họ còn chưa có đánh đã nghiền thì phải dừng lại bởi vì chuông cửa lại vang lên rồi.

[1] Tiềm:XXOO

[2] Baidu: là website nổi tiếng của TQ, vừa như google, vừa như wiki.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.