Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 16: Cố Uyên Và ‘Dì Cả Mẹ’ Rất Có Duyên



Sau đó Từ Du Mạn mới biết, trường học cho rằng lớp mười hai chịu áp lực quá lớn, ảnh hưởng không tốt cho học sinh. Cho nên đặc biệt đổi mới một chút, để cho học sinh lớp mười hai cũng được tham gia. Vận động một chút, ra mồ hôi, xoa dịu tâm tình, nghiêm túc chuẩn bị cho kì thi. Bây giờ trong phòng học của bọn họ đang náo loạn hết cả lên. Toàn bộ đều đang bàn tán chuyện này. Bất quá phần lớn học sinh đều ủng hộ. Duy nhất không ủng hộ cũng chỉ có mấy con mọt sách đeo mắt kiếng dày cỡ một cm, cả ngày lẫn đêm đều ôm một quyển sách không ngừng đọc. Từ Du Mạn vẫn là không thích những hoạt động như vậy, nhưng cô hoàn toàn tán thành việc nhà trường cho phép học sinh lớp mười hai tham gia hoạt động này. Vẫn là để cho bọn họ thả lỏng một chút. Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, các bạn học liền bắt đầu xôn xao bàn tán xem nên ghi danh tham gia hạng mục nào.

“Từ Du Mạn, em qua phòng làm việc của tôi một chuyến.”

Sau khi tan lớp, Cố Uyên nói. Thấy Từ Du Mạn đã đi học, sắc mặt cũng rất hồng hào, chắc hẳn đã khỏe lại như bình thường rồi. Từ Du Mạn không phản bác, Cố Uyên chính là thầy chủ nhiệm lớp, cô là học sinh, làm sao có thể đối kháng với thầy giáo chủ nhiệm đây. Thật ra, cô đã đối kháng với Cố Uyên rất nhiều lần rồi. Mặc dù Từ Du Mạn cũng không cho rằng đó là đối kháng. Từ Du Mạn đứng ở cửa phòng làm việc, cũng không đi vào.

“Thưa thầy, thầy tìm em có chuyện gì ạ?”

Nói chuyện không hề lạnh lùng nữa mà rất cung kính. Nhưng mà, thái đội cung kính như vậy thật giống thái độ cư xử với các thầy cô khác lại làm cho Cố Uyên có chút không vui.

“Vào đây.”

Giọng nói cung kính của Từ Du Mạn là cái thứ nhất, cái thứ hai chính là Từ Du Mạn thế nào cũng không bước vào phòng làm việc của anh.

“Hì hì, thầy có chuyện gì thì nói luôn tại đây đi, dù sao cũng không phải là chuyện mà người khác không thể nghe .”

Từ Du Mạn cười gượng cự tuyệt Cố Uyên. Từ Du Mạn càng kéo dài thời gian không chịu đi vào phòng thì đôi mắt của Cố Uyên càng thẫm lại. Từ Du Mạn ơi Từ Du Mạn, mày thật là thông minh. Nếu như anh ta nhất định muốn cô đi vào, liền không phải là nói rõ lời anh ta nói không thể để người khác nghe được sao, làm sao có thể không làm cho cô liên tưởng?

“Nếu như tôi chính là muốn nói những lời mà người khác không thể nghe được thì sao?”

Tương kế tựu kế. Cố Uyên cười nói, đôi mắt sâu thẳm nhưng vẫn chưa rời khỏi người Từ Du Mạn.

Từ Du Mạn bị nhìn ra sự thật rất không được tự nhiên, vô cùng không được tự nhiên.

“Ha ha, thầy là thầy giáo, em là học sinh, làm sao có thể nói chuyện mà người khác không thể nghe.”

Đây là đang ám chỉ anh là thầy giáo, phải tự trọng sao? Nụ cười của Cố Uyên càng đậm hơn. Chẳng lẽ chính mình đã bị Từ Du Mạn nhìn thấu tâm tư rồi sao? Hình như mình cũng chưa từng có lời nói nào quá đáng hay là hành động nào quá phận chứ? Nhưng mà Từ Du Mạn hẳn là đã nhìn ra một chút đầu mối, như vậy, con cá nhỏ đã phát hiện ra lưới đánh cá thì trước khi nó trốn thoát phải thu lưới lại thôi.

“Nhưng mà Mạn Mạn giống như còn quên mất một thân phận quan trọng khác của chúng ta.”

Từ Du Mạn không khỏi dùng ngón tay cuốn lấy vạt áo, căng thẳng kính sợ nói : “Thân phận gì?”

Cố Uyên cũng không ngồi ở chỗ ngồi mềm mại của mình nữa, đứng dậy đi tới cửa. Dựa sát vào Từ Du Mạn, môi của Cố Uyên cơ hồ dính vào trên cổ Từ Du Mạn rồi. Từ Du Mạn rõ ràng cảm thấy được hô hấp của Cố Uyên.

“Đương nhiên là, thân phận của đàn ông và phụ nữ.”

“Thầy…”

Từ Du Mạn còn muốn nói gì đó thì đã bị Cố Uyên một phen kéo vào trong phòng làm việc. Từ Du Mạn còn chưa phản ứng kịp, cửa cũng đã bị Cố Uyên đóng lại.

“Thưa thầy, xin hỏi thầy tìm em tới có chuyện gì?” Từ Du Mạn cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim. Mới vừa rồi… mới vừa rồi hẳn là không bị người nào nhìn thấy chứ?

“Học sinh Từ Du Mạn, em có ý kiến gì về đại hội thể dục thể thao không?” Cố Uyên nghiêm trang nói.

“Thưa thầy Cố, thật ra thầy tìm em tới là vì chuyện này thì hoàn toàn không cần đóng cửa.” Trong lòng Từ Du Mạn còn nghĩ tới sự kiện đóng cửa kia.

“Ha ha.” Thấy dáng vẻ quẫn bách của Từ Du Mạn, Cố Uyên cảm giác tâm tình của mình trở nên rất tốt.

“Thưa thầy Cố, em cho rằng đại hội thể dục thể thao tổ chức phải tốt, phải hay, phải tuyệt vời ạ.”

“Hết rồi sao?”

“Hết rồi ạ.”

“Vậy em đi đi.” ... ........ Vậy em đi đi? Mồ hôi điên cuồng…

“Đợi chút.” Ngay khi Từ Du Mạn mới vừa kéo cửa ra còn chưa kịp đi ra ngoài, Cố Uyên đã gọi cô lại.

“Thưa thầy, còn có chuyện gì sao?”

“Người đàn ông kia là ai?” Khi Cố Uyên nói đến người đàn ông kia, ánh mắt thâm trầm nhìn Từ Du Mạn, khiến tim Từ Du Mạn đập thình thịch .

“Người đàn ông nào?” Từ Du Mạn cũng là ‘Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não’ (nghĩa là : mù mờ, không hiểu rõ)(1). Người đàn ông nào chứ?

“Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.

“Chính là lần trước em té xỉu, sau đó có một người đàn ông đến gặp em.”

Cố Uyên cảm thấy, những chỗ bị tên đàn ông kia đánh vẫn còn cảm giác đau đớn mơ hồ. Còn hại anh lúc trở về bị Mạc Trầm Phong cùng Trương Chương Việt xét hỏi, bị các giáo viên khác và học sinh dùng ánh mắt khác thường nhìn anh. Chỉ là bị người khác nhìn chăm chú quen rồi nên cũng không có gì.

“Làm ơn, em đã té xỉu, làm sao biết người đàn ông đến gặp em là ai.”

Còn có những người đàn ông nào? Từ Du Mạn vừa nghe Cố Uyên nói liền biết Cố Uyên đang nói đến Mộ Trường Phong.

“Thầy Cố, thầy có phải sống cạnh biển hay không?”

“Em biết rồi à?” Cố Uyên rất kinh ngạc.

“Bởi vì thầy lo quá nhiều chuyện rồi. Nhớ kỹ, chúng ta chỉ có một loại thân phận, đó là thầy giáo và học trò.”

Từ Du Mạn nói xong, cũng không phát hiện ra sự thất vọng trong mắt Cố Uyên, đang chuẩn bị rời đi lại bị Cố Uyên gọi lại.

“Đợi chút.” Từ Du Mạn không nhịn được xoay người lại, nói với Cố Uyên:

“Thầy Cố, chú Cố, Cố đại gia, thầy có lời gì vấn đề gì làm ơn nói xong một lần có được không?”

“Em… dì cả tới.”

“Chỗ nào .... ở đâu?” Từ Du Mạn dùng sức trông ra phía ngoài, chính là không thấy được dì cả trong miệng của Cố Uyên. Từ Du Mạn quay lại nhìn Cố Uyên, Cố Uyên đã khống chế mà nở nụ cười của mình.

“Đừng cười nữa, dì cả của em đâu?”

“Phía sau.”

Từ Du Mạn lúc này mới ý thức được, là kinh nguyệt. Ai bảo hình tượng của Cố Uyên khiến Từ Du Mạn căn bản không nghĩ đến ‘dì cả’ trong miệng Cố Uyên chính là ‘dì cả mẹ’ kia. Ai bảo cô thật sự có một người họ hàng được cô gọi là dì cả! Từ Du Mạn lấy tay sờ ra phía sau, chết rùi, tất cả đều là máu. Tại sao không có một chút dấu hiệu báo trước mà còn tới kinh khủng như vậy? Hơn nữa không phải còn một tuần nữa mới đến sao? Có phải do lần tắm nước lạnh kia hay không? Chỉ là Cố Uyên ở trước mặt xem ra không muốn giúp cô, ngược lại còn bày ra dáng vẻ xem kịch vui.

“Cái đó… thầy… thầy Cố...” Thật là có chút khó mở miệng. Cố Uyên cũng không phải là người nào của cô? Chính là một người đàn ông xa lạ mới quen biết, đưa ra yêu cầu như vậy, cho dù Từ Du Mạn da mặt dày, cũng sẽ xấu hổ.

“Hả?” Cố Uyên đẩy mắt kính trên sống mũi. Chữ ‘hả’ kia, thật ý vị sâu xa, quyến rũ lòng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.