Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 20: Cô Nam Quả Nữ



“Mạn… học tỷ, tôi đưa chị về nhé.”

Rất rõ ràng, cậu thiếu niên Tống Lâm Bạch vốn là muốn gọi Mạn Mạn, nhưng lại sợ Từ Du Mạn mất hứng, mới kịp thời đổi giọng gọi học tỷ.

“Không cần, chúng ta không tiện đường.” Từ Du Mạn lại phụ ý tốt của người ta.

Nhìn thấy có tình địch, Dương Kiệt hai mắt bốc hỏa: “Cậu là ai?”

“Tôi có cần thiết có nghĩa vụ nói cho anh biết tôi là ai sao? Học tỷ, tôi đưa chị về.”

“Mạn Mạn có tôi đưa về.”

“Bên cạnh anh còn có một người đang chờ anh đưa về đấy.”

Xung quanh người tới xem bọn họ càng lúc càng nhiều, Từ Du Mạn rống to:

“Được rồi. Cậu, vẫn là đưa bạn gái về rồi nói sau. Còn cậu, tự mình về đi, chúng ta không quen thân như vậy.”

Hai người nghe lời nói của Từ Du Mạn, đều đặc biệt đau lòng. Dương Kiệt vẻ mặt lúng túng, cô gái bên cạnh còn đang lôi kéo tay cậu ta mà làm nũng. Tống Lâm Bạch cúi đầu, không nói lời nào, cũng không đi. Cố Uyên đã sớm phát hiện tình huống bên này, đau đầu đến mức xoa xoa huyệt thái dương. Cầm một cây dù đi tới bên cạnh Từ Du Mạn:

“Đi thôi.”

Từ Du Mạn không để ý đến Cố Uyên. Xung quanh đối với mấy người bọn họ cũng đang bàn tán ầm ĩ, đặc biệt lúc Cố Uyên xen vào, âm thanh bàn tán càng lớn hơn nữa. Từ Du Mạn không cự tuyệt cũng không đồng ý, Cố Uyên liền cười nhạt chờ đợi Từ Du Mạn ra quyết định. Nhất định sẽ để cho anh đưa về, không phải sao? Đáng tiếc, Cố Uyên đã đoán sai. Ba người bọn họ, Từ Du Mạn không để cho người nào đưa về. Đội mưa về? Dĩ nhiên không phải. Dương Kiệt nhìn bóng lưng Từ Du Mạn rời đi, cùng bóng lưng của người đàn ông đang che ô cho Từ Du Mạn, chợt ném cái ô trong tay đi, bỏ lại nữ sinh kia rồi đội mưa rời đi. Tống Lâm Bạch thì sao, cái gì cũng không làm, yên lặng rời khỏi. Cố Uyên ánh mắt tĩnh mịch nhìn hai người dưới ô ở phía trước, bàn tay có chút trắng bệch, gân xanh nổi lên. Cây dù trong tay bị nắm sắp biến dạng rồi. Là hắn, người đàn ông tới nhà Từ Du Mạn lần trước. Bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?

“Sao lại chạy tới trường học của tôi vậy, trường học của tôi cũng không có chị Tuyết.”

Mộ Trường Phong giúp cô thoát khỏi khốn cảnh như vậy, trong lúc vô tình, thái độ của Từ Du Mạn trở nên tốt hơn một chút.

“Tuyết Tuyết nhìn thấy trời mưa, bảo anh tới đón em. Lời của cô ấy, anh phải nghe theo bằng mọi giá. Tuyết Tuyết thật thông minh, cũng đoán được em không mang theo dù.” Mộ Trường Phong nói.

“Biết tới đón tôi, sao không mang theo hai cái dù?” Cái dù không lớn, Mộ Trường Phong gần như đem cả cái dù che cho Từ Du Mạn, còn anh ta thì gần như ướt phân nửa. Tự làm tự chịu, ai bảo không biết mang theo nhiều hơn một cái dù.

“Thói quen.”

Từ Du Mạn không nói gì. Cũng may là Mộ Trường Phong lái xe tới. Đi không bao xa là ra khỏi trường học, liền có thể lên xe rồi. Lâm Thiển Tuyết làm việc đúng là một chút cũng không mập mờ, một chút cũng không nể mặt, kiểu qua cầu rút ván điển hình. Mộ Trường Phong đưa Từ Du Mạn về nhà rồi, sau khi trả lại cái dù cho Lâm Thiển Tuyết, Lâm Thiển Tuyết lại đem Mộ Trường Phong đuổi ra khỏi nhà cô. Không có cách nào, Mộ Trường Phong lại chạy tới nhà Từ Du Mạn.

“Nếu chị ấy đã đuổi anh ra ngoài rồi, anh nên về nhà, còn ở lại chỗ tôi làm gì? Cô nam quả nữ, anh không sợ chị Tuyết hiểu lầm sao?” Quả nhiên Từ Du Mạn cũng là loại qua cầu rút ván.

“Em đúng là trẻ con.” Mộ Trường Phong lườm Từ Du Mạn một cái, có chút buồn cười nói.

“Đúng vậy, tôi chính là một đứa bé cái gì cũng không hiểu. Cho nên có chuyện gì cũng đừng tìm tôi giúp đỡ. Ví dụ như chăm sóc chị Tuyết, nghĩ cách cho anh, tôi là một đứa bé làm sao biết cái gì có thể làm ?” Từ Du Mạn một lời trúng đích, bắt được điểm yếu của Mộ Trường Phong.

“Mạn Mạn của chúng ta là người lớn rồi, vô cùng khéo léo vô cùng hiểu chuyện, còn vô cùng tài giỏi đấy. Nào là chăm sóc phụ nữ có thai, giúp đỡ người khác hòa hảo, cách nào cũng tốt, cũng đặc biệt hữu hiệu, còn có thể làm nguyệt lão đấy.” Mộ Trường Phong nịnh hót nói.

Không ngờ được Mộ Trường Phòng lại dùng phương thức như vậy để lấy lòng Từ Du Mạn. Từ Du Mạn đang uống trà đấy, không chú ý, bị lời nói ghê tởm bất ngờ của Mộ Trường Phong làm cho buồn nôn phun ra. Khiến cho trên bàn đều là nước trà. Từ Du Mạn vội vàng rút khăn giấy ra lau sạch sẽ nước trên bàn.

“Tôi nói này Mộ đại thiếu, anh nói chuyện đàng hoàng một chút, đừng làm tôi buồn nôn, được không?” Từ Du Mạn thuận tay đem giấy vẫn còn đang nhỏ nước ném vào trong thùng rác.

“Được, muốn anh nói chuyện đàng hoàng cũng được nhưng em phải giúp anh.” Mộ Trường Phong nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, hoàn toàn xem nơi này trở thành nhà của chính anh ta.

“Tôi có điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Tiểu nha đầu này, lại có chủ ý xấu gì đây?

“Hiện tại chưa nghĩ ra, chờ tôi nghĩ kỹ sẽ nói cho anh biết.”

“Được, đồng ý.” Mộ Trường Phong cũng không do dự gì, đồng ý với Từ Du Mạn.

Mấy ngày nay anh ta cũng có những hiểu biết nhất định về Từ Du Mạn, tóm lại Từ Du Mạn cũng sẽ không bảo anh làm mấy chuyện phạm pháp như giết người buôn ma túy…,nên cũng tùy Từ du Mạn càn quấy.

“Có cái gì muốn hỏi tôi thì nói đi.”

Muốn nói điều kiện có lợi, Từ Du Mạn cũng phải làm việc chứ, cô rất có đạo nghĩa giang hồ, không làm những chuyện ngang ngược kia. Mộ Trường Phong muốn nói lại thôi, muốn nói lại không biết nói thế nào. Qua thật lâu, Mộ Trường Phong mới giống như một tiểu cô nương không được tự nhiên, ấp a ấp úng hỏi:

“Tuyết Tuyết cô ấy, có phải đã có bạn trai hay không?”

“Tại sao lại nói như thế?”

Mộ Trường Phong không biết nhưng cô biết rõ chị Tuyết chắc chắn thích Mộ Trường Phong, tuyệt đối không sai. Hơn nữa, chị Tuyết tới chỗ này đã mấy tháng như vậy, cô chưa bao giờ thấy trong nhà chị Tuyết từng xuất hiện người đàn ông nào. Nhưng mà, vẫn từng nhìn thấy có đàn ông đưa chị Tuyết về nhà. Chị Tuyết không cho hắn vào nhà, liền chứng minh người theo đuổi kia còn phải cố gắng nữa a.

“Chị Tuyết là người phụ nữ ưu tú như vậy, đương nhiên sẽ có rất nhiều đàn ông yêu thích.”

Phải công nhận rằng Từ Du Mạn thành thạo nhất là kiểu lời nói lập lờ nước đôi này. Không trả lời thẳng vấn đề của Mộ Trường Phong.

“Đúng vậy! Tuyết Tuyết ưu tú như vậy, sao lại không có ai yêu mến và theo đuổi!”, Từ Du Mạn nhìn thấy bộ dạng sa sút tinh thần của Mộ Trường Phong, anh ta sẽ không phải là muốn bỏ cuộc chứ?

“Nếu như chị Tuyết thật sự có bạn trai, anh định làm gì?”

“Anh cũng không biết.”

Anh thật không biết nên làm thế nào ? Là buông tha, để cho Tuyết Tuyết sống cuộc sống hạnh phúc mà cô mong muốn còn anh một mình đau khổ? Hay là giành lại Tuyết Tuyết? Nhưng mà như vậy, Tuyết Tuyết có thể hạnh phúc sao?

“Ding dong… ding dong….” Chuông cửa vang lên.

“Anh tốt nhất suy nghĩ một chút, tôi đi mở cửa.”

“Là thầy sao?” Từ Du Mạn tuyệt đối không nghĩ tới người ngoài cửa lại là Cố Uyên.

“Thầy Cố, xin hỏi có chuyện gì không?”

Sắc mặt của Cố Uyên có chút không bình thường, lại thấy Từ Du Mạn vẫn đứng ở cửa, một chút cũng không có ý muốn để cho anh đi vào trong, không tránh được sắc mặt càng thêm khó coi. Cố Uyên dường như từ trong kẽ răng gằn ra mấy chữ:

“Thế nào? Không mời thầy giáo vào trong nhà ngồi một chút sao?”

“Ặc.”

Từ Du Mạn vẫn không tránh ra, giống như còn có chút cảm giác có tật giật mình, giống như bên trong có cái gì không thể để cho anh nhìn thấy.

“Thầy giáo Cố, có lời gì nói ngay tại chỗ này đi! Cô nam quả nữ, ảnh hưởng cũng không tốt. Hơn nữa, em cũng chuẩn bị ngủ rồi.”

Từ Du Mạn giấu đầu hở đuôi, khiến Cố Uyên chứng thực được phỏng đoán của mình. Người đàn ông kia là Mộ Trường Phong của tập đoàn Mộ thị, hắn đang ở trông nhà Từ Du Mạn? Bọn họ có quan hệ thế nào? Tại sao anh một chút cũng không biết?

“Mạn Mạn, sao em lúc nào cũng đem câu ‘cô nam quả nữ’ giắt bên khóe miệng vậy hả?”

Lúc này Mộ Trường Phong giống như một tên playboy, lười biếng đi tới, nắm lấy bả vai của cô:

“Ui, là thầy Cố à, đã trễ thế này còn chạy đến nhà học sinh nữ có chút không thích hợp nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.