Thật ra thì Từ Du Mạn cũng cảm thấy Cố Uyên nói rất có lý, nếu không thật bất tiện. Cô gọi anh lại không phải là không cho anh đánh chìa khóa, mà là cô muốn nói cho anh, cô thật ra còn có một cái chìa khóa dự phòng. Từ Du Mạn thông minh gặp phải Cố Uyên liền biến thành ngu ngốc, Cố Uyên thông minh gặp phải từ Du Mạn, cũng biến thành đầu óc hết linh hoạt. Đánh xong chìa khóa, Cố Uyên cũng không trở lại luôn. Hôm nay anh có tiết phải lên lớp, cũng không thể cúp cua.
Từ Du Mạn mới xin nghỉ 3 ngày không lâu trước đó, giờ lại xin nghỉ, có giáo viên tự nhiên có chút bất mãn. Nhưng ngại vì Cố Uyên tự mình đến nói, cũng không tiện nói gì thêm. Sau khi Cố Uyên đi, các giáo viên liền bắt đầu trao đổi bàn tán:
“Em Từ Du Mạn này đến cùng là xảy ra chuyện gì? Trước kia gần như chưa bao giờ xin nghỉ.”
“Đúng vậy đúng vậy. Nó không phải thật sự được kẻ có tiền bao nuôi giống như lời đồn đại trong trường học mấy ngày trước chứ, cho nên cảm thấy có học hay không cũng không sao?”
“Tôi thấy có khả năng đó.”
“Tuyệt nhiên không đem giáo viên chúng ta để vào mắt.”
Những giáo viên này lúc trước đều rất yêu mến Từ Du Mạn bây giờ cũng ở đây bàn tán sau lưng cô. Xem ra lời đồn đại mấy ngày trước ảnh hưởng thật sự rất lớn. Làm cho trận bàn tán này dừng lại chính là thầy giáo dạy toán. Phải nói trong tất cả thành tích của Từ Du Mạn chỉ có môn Toán là kém nhất, mặc dù cũng có thể thi được hơn 110 điểm, nhưng là so với môn Tiếng Anh 140 điểm, Ngữ Văn 130 điểm còn kém xa.
Buổi trưa Cố Uyên đi siêu thị mua một chút rau dưa rồi đi tới nhà Từ Du Mạn. Mở cửa, đầu tiên anh đi tới phòng bếp cất thức ăn xong, sau đó lại đến phòng của cô để xem cô đang làm gì, rồi lại trở lại phòng bếp nấu cơm trưa. Cố Uyên tìm được cái tạp dề mà Từ Du Mạn vẫn thường dùng mang lên trên người, thuần thục rửa rau. Chợt anh ngừng lại một chút. Anh cười cười, trong tươi cười có sự hết mực cưng chiều. Anh phát hiện, anh càng lúc càng giống một ông chồng nấu nướng trong gia đình. Từ Du Mạn cũng càng ngày càng giống một nhàn thê lười mẫu. Nơi này, cũng giống như nhà của bọn họ. Ừ, cái nhà này rất ấm áp, về sau có thể suy tính vẫn nên ở lại nơi này.
Cố Uyên ở trường học lên lớp, cảm giác tâm thần có chút không tập trung. Giống như sắp xảy ra chuyện gì vậy, cảm thấy bất ổn. Thời gian càng trôi qua, cảm giác lo lắng này lại càng thêm mãnh liệt. Anh chưa từng trải qua tình huống như vậy, lo lắng tràn ngập trong suy nghĩ của anh. Không được! Nhất định là Mạn Mạn đã xảy ra chuyện! Cố Uyên đóng sách giáo khoa lại:
“Cả lớp tự học.”
Ra khỏi phòng học, Cố Uyên liền lấy điện thoại di động ra. Phía trên có một cuộc gọi nhỡ, là Mạn Mạn gọi tới. Anh vội vàng gọi lại, nhưng nghe được lại là câu mà anh không muốn nghe nhất: “Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được.”
Cố Uyên ngay cả phòng làm việc cũng không có quay lại, vừa đi về phía bãi đậu xe của trường học, vừa gọi điện thoại cho Từ Du Mạn, vẫn là không liên lạc được. Lần này không giống như lần trước, trên đường không bị kẹt xe. Cố Uyên lái xe đến nhà Từ Du Mạn chỉ mất mười phút. Thật may là chính anh đã có chìa khóa, Cố Uyên tự mình mở cửa ra. Cố Uyên thật sự làm đúng như lời đã nói với Từ Du Mạn, anh chỉ làm một cái chìa khóa cửa nhà, cũng không đánh thêm chìa khóa phòng ngủ của cô. Bình thường Từ Du Mạn cũng sẽ không khóa phòng ngủ lại, nhưng hôm nay Cố Uyên lại không mở được cửa phòng ngủ của cô, cửa bị khóa lại rồi.
“Mạn Mạn, Mạn Mạn, em ở bên trong sao?”
Cố Uyên đập cửa, vừa hô lên. Nhưng, trừ âm thanh vỗ vào cửa còn có âm thanh của Cố Uyên, thì không còn bất kỳ thanh âm nào khác đáp lại anh. Cố Uyên đập cửa trong chốc lát, liền bắt đầu lui về phía sau. Sau đó, dùng hết toàn lực xông về phía trước, lần đầu tiên, không thành công. Cửa vẫn đóng chặt như cũ. Lần thứ hai, như cũ. Lần thứ ba lần thứ tư, rốt cuộc cửa bị anh xô vào bật tung ra. Vừa là bất ngờ nhưng vẫn nằm trong dự liệu. Trong phòng của cô trống rỗng, cô cũng không ở trong phòng. Cố Uyên lại gọi điện thoại cho cô lần nữa, vẫn là không cách nào kết nối. Cố Uyên tay chân luống cuống, không biết nên làm sao bây giờ. Mạn Mạn đi đâu rồi cơ chứ? Tại sao điện thoại cũng không gọi được, tại sao trong lòng lại lo lắng như vậy? Cố Uyên tự điều chỉnh hô hấp của mình, hít sâu mấy lần xong, trong lòng anh bình phục rất nhiều. Mới vừa rồi trong lòng là quá luống cuống. Cố Uyên bình tĩnh lại mới là vững vàng nhất.
Đầu tiên anh kiểm tra giường của Từ Du Mạn, là tự cô đứng dậy. Từ Du Mạn sau khi rời giường có một thói quen, sẽ đem chăn đẩy qua bên cạnh, đem chỗ mình muốn ngủ để trống. Lần sau lúc ngủ chỉ cần đem chăn kéo qua là được rồi. Hình dạng của chăn cũng giống như lúc bình thường sau khi cô rời giường, anh khẳng định có thể cô tự mình rời giường chứ không phải bị người ta ép buộc. Anh lại nhìn phòng khách một chút, trên bàn trà trong phòng khách còn bày một cái ly giấy có nửa ly nước. Xem ra, có người đã tới, hơn nữa còn là người cô quen biết. Anh lại cẩn thận kiểm tra một lần nữa, không có phát hiện cái gì khác thường. Vừa mới định đi ra ngoài, chợt, Cố Uyên liếc thấy trên bàn trà có một đầu mối khác.
Trong mắt Cố Uyên thoáng qua một tia sáng, đi tới, dùng ngón tay dính một chút chất lỏng lưu lại trên bàn trà, đưa tới dưới mũi ngửi một cái. Chỉ thấy anh dương lên một nụ cười giống như ác ma. Cố Uyên lấy ra một tờ khăn giấy, lau sạch sẽ chất lỏng còn dư lại trên bàn trà, sau đó đem khăn giấy bỏ vào túi. Anh không rời đi mà nhấn chuông nhà của Lâm Thiển Tuyết. Lâm Thiển Tuyết nâng cao bụng bầu ra mở cửa:
“Là anh sao?” Lâm Thiển Tuyết rõ ràng rất bất ngờ Cố Uyên sẽ tìm đến cô
“Đi vào ngồi đi.”
“Không cần. Hôm nay cô có thấy có người đến tìm Mạn Mạn không?”
“Không có, sao vậy?”
“Không thấy Mạn Mạn đâu, có người đã tới.” Cố Uyên kể lại ngắn gọn.
“Cô cứ nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng. Tôi đi trước.”
Cố Uyên cười với Lâm Thiển Tuyết, thật ra thì anh đoán được Lâm Thiển Tuyết cũng không nhìn thấy, phụ nữ sắp sinh làm sao có thể không có việc gì lại chạy ra ngoài quan sát người khác chứ. Sau khi Cố Uyên rời đi, Lâm Thiển Tuyết đóng cửa lại, hướng tới Mộ Trường Phong đang ẩn núp bên trong hỏi