Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 44: Tôi muốn ngủ rồi, anh đi ra ngoài đi



Từ Du Mạn trong lòng lắc đầu, tại sao lúc người ta quát thét luôn có nước miếng phía sau tiếp trước phun ra vậy? Cô cảm thấy khó chịu, rất khó chịu. Trên mặt toàn là nước miếng. thật muốn đem đám nước miếng này lau sạch sẽ. Nhưng mà tay bị trói chặt, làm sao lau đi đây? 

“Có thể giúp tôi lau sạch nước miếng trên mặt không?” 

Từ Du Mạn nói. Cô cũng không biết làm sao lại nói ra lời này, bây giờ là lúc nào rồi, cô làm sao lại là không đổi được thói quen nói chuyện tùy tiện này đây? Nhìn gã đàn ông âm trầm, nét mặt ghê tởm, cô cũng biết, cô xong rồi. Thần linh ơi, cứu con với! Con bảo đảm không nói lung tung nữa đâu. Từ Du Mạn khóc không ra nước mắt, ở trong lòng yên lặng cầu nguyện một năng lực thần thánh cô chưa từng nhìn thấy sẽ cứu giúp cô. Cô dự cảm rất chính xác, từ trước đến nay chưa từng chuẩn xác thế này. Gã ta quả nhiên nghe cô nói muốn lau mặt liền giở giọng biến thái nói: 

“Lau mặt? Là muốn tôi dùng đầu lưỡi giúp cô liếm sao?” 

Nói xong đem mặt lại gần Từ Du Mạn. Cô cố nén ghê tởm trong lòng, tiếp tục ở trong lòng cầu nguyện trời xanh. Ông trời, giúp con với. Vô dụng, hắn ta vẫn đang chậm rãi, động tác vô cùng thong thả lại gần mặt của cô. Động tác của hắn cơ hồ là chậm gấp 8 lần, dường như mục đích của hắn không phải giống như hắn nói vậy, mà là muốn nhìn bộ dạng sợ hãi của cô. Đáng tiếc, cô căng thẳng thì có một chút, nhưng ít ra vẫn chưa tới mức sợ hãi. Thượng Đế, xin giúp con với. Vẫn là không có tác dụng. Quan Âm Đại Sĩ , cứu con với. Vẫn là không có tác dụng. Từ Du Mạn thật không nghĩ ra còn có ai nữa. Lúc miệng của hắn chỉ còn cách mặt của cô có 0.1cm nữa thôi, cô nghĩ tới. Như Lai Phật Tổ cứu mạng! Rốt cuộc hắn ta dừng lại. Bởi vì có người đúng lúc gõ cửa, Từ Du Mạn trong lòng nhanh chóng lẩm nhẩm hết ‘Như Lai Phật Tổ cứu mạng’. Cặp mắt hắn ta giống như muốn phun ra máu, hung ác nói: 

“Chuyện gì? !”

“Cậu chủ, ông… ông chủ đã trở lại.” Bên ngoài một đại thẩm há miệng run rẩy nói.

“Biết rồi” Gã quát bà thím bên ngoài, sau đó quay đầu nhìn Từ Du Mạn: “Lần này cô gặp may”

Đúng thật! Vận khí thật tốt, vận số thật quá tốt. Ở trong lòng cô âm thầm quyết định. Về sau không bao giờ tin cái gì mà Thượng Đế ông trời nữa, vẫn là Như Lai Phật Tổ truyền thống nhất của Trung Quốc chúng ta mới là thật. Về sau cô sẽ tin tưởng Như Lai Phật Tổ. Lúc tên kia rời khỏi phòng, âm thanh đóng cửa thật đinh tai nhức óc. 

Từ Du Mạn cố gắng động đậy tay của mình, nhưng mà bị trói quá chặt, căn bản là không nhúc nhích được. Từ buổi sáng trói đến buổi sáng bây giờ, cô chưa từng được ăn qua một hột cơm, không được uống một ngụm nước. Vẫn bị trói như vậy, tay chân cũng đã tê dại rồi. Có lẽ thả cô ra, cô cũng không thể động đậy rồi. Dần dần, cô không địch lại mệt mỏi, hai mắt nhắm lại, ngủ thiếp đi.

Khi Từ Du Mạn tỉnh lại, cô đã không còn bị trói vào trên ghế nữa, mà nằm trên giường bên cạnh chiếc ghế dựa. Hơn nữa còn có người đang đút cho cô uống nước. Là một dì khoảng chừng 50 tuổi ăn mặc bình thường, diện mạo hiền lành. Người này nhìn thấy Từ Du Mạn đã tỉnh lại, lập tức cười nói với cô: 

“Tiểu thư đã tỉnh rồi hả ? Uống chút nước đi, đôi môi cũng khô nứt rồi.” 

Bà vẻ mặt đau lòng. Từ Du Mạn chuẩn bị thò tay tiếp nhận ly nước kia, nhưng lại không thể nhúc nhích tí nào được. Tay vẫn còn tê dại, xem ra mới vừa được cởi trói không lâu. Bác gái kia biết cô xảy ra chuyện gì, có chút áy náy nói với cô: 

“Thật xin lỗi, cậu chủ… cậu ấy…, tiểu thư thật xin lỗi…”

“Không cần phải nói xin lỗi, không liên quan đến bác.” 

Bác gái đút cho cô uống nước xong, liền vội vã rời đi. Từ Du Mạn biết chắc là hắn không để cho bác gái ở lại chỗ này quá lâu. Bác ta vừa mới đi ra ngoài thì hắn liền tiến vào:

“Biết tôi vì sao lại muốn cho cô uống nước mà không cho cô ăn cái gì không?”

Hắn ngồi ở bên giường, vuốt ve gò má của Từ Du Mạn, ánh mắt mê ly, vô cùng si mê gò má của cô. Chính là gương mặt này, làm sao lại đẹp như vậy chứ, làm sao lại làm cho hắn ngày nhớ đêm mong không bỏ được. Từ Du Mạn không né tránh, dù sao cũng tránh không được. Nếu như không phải hắn đánh lén, hắn liền không thể mang cô đi được. Hừ, nếu không phải chân cô bị thương, muốn dẫn cô đi cũng không phải dễ dàng như vậy.

“Để cho tôi uống nước, bởi vì đôi môi của tôi đã khô nứt, anh hôn lên không thoải mái thôi. Không để cho tôi ăn cơm, vì ăn cơm tôi liền có hơi sức rồi, anh sợ không chinh phục được tôi chứ gì?” 

Từ Du Mạn nói. Đôi môi bị cắn đau vẫn còn cảm giác đau đớn mờ ảo. Từ Du Mạn dùng đầu ngón tay cũng có thể nghĩ ra gã đàn ông này thừa dịp cô ngủ mà ăn đậu hũ của cô. Sau đó bởi vì đậu hũ cũng không non mềm như trong tưởng tượng, ăn không ngon như vậy, cho nên dưới cơn nóng giận cắn cô một cái để phát tiết. Về phần câu nói kế tiếp, thuần túy là dùng phép khích tướng thôi, muốn cho gã đàn ông này cho cô cơm ăn đấy. Dù sao cô cũng không giống những cô gái khác, gặp phải chuyện như vậy liền trà không nhớ cơm không nghĩ, ăn không vô không ngủ được. Cô muốn ăn no bụng, mới có hơi sức suy nghĩ, nghĩ biện pháp giải quyết hắn ta. Về phần ngủ, chỉ có ngủ ngon mới có tinh lực như vậy. Lại nói trốn không thoát. Dù sao nếu như nhất định phải đối mặt, ăn không ngon ngủ không ngon cũng phải đối mặt, ăn được ngủ được cũng phải đối mặt, như vậy cô tại sao không chọn ăn được ngủ được đây? Hắn ta nghe lời nói của cô xong liền nói: 

“Thật là thông minh, tôi chính là thích cô thông minh như vậy.”

“Nếu yêu thích tôi thông minh như vậy, anh phải để cho tôi ăn cơm đi, không ăn cơm, tôi liền không có hơi sức suy nghĩ, không có hơi sức suy nghĩ sẽ không thông minh.” Từ Du Mạn liếc hắn một cái.

“Ha ha, thật đúng là miệng lưỡi bén nhọn.” 

Gã đứng dậy ra cửa. Nếu như không ngoài dự đoán hắn ta là đi lấy thức ăn cho cô. Lúc tiến vào trong tay hắn còn cầm một cái bánh bao và một ly sữa bò. 

“Tôi vừa rồi đói bụng, đi ra ngoài ăn. Vẫn còn chưa ăn xong nên đem nó vào cho cô ăn. Cô chỉ xứng đáng ăn thức ăn thừa của tôi.”

Từ Du Mạn nhận lấy bánh bao cùng sữa tươi hắn đưa tới, nhanh chóng ăn. Tốc độ là nhanh, nhưng tuyệt không nhếch nhác, sao còn cảm thấy rất tao nhã? Hắn ngồi ở bên giường, nhìn cô ăn. Cô còn đang suy nghĩ người đàn ông này thật ra thì nội tâm cũng không xấu, cô không biết, lúc cô nghĩ như vậy, trong lòng hắn cũng âm thầm nghĩ hắn sao lại cầm đồ ăn đưa cho cô chứ? Chỉ là không sao, dù sao cô cũng phải là người phụ nữ của hắn, hắn cũng không thể để cho người phụ nữ của mình đói bụng được. Cô gái này phải là người của hắn. Từ Du Mạn sau khi ăn xong, lau sạch sẽ miệng, sau đó liền nằm lên trên giường lớn, đắp chăn:

“Tôi muốn đi ngủ rồi, anh đi ra ngoài đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.