Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 53: Là Trùng Hợp Hay Là Âm Mưu?



Úc nghe Từ Du Mạn nói xong, khuôn mặt lập tức từ quang đãng biến thành nhiều mây. Chỉ thấy nụ cười nơi khóe miệng đã không còn, toàn thân tản ra khí lạnh khiếp người. Hỏng bét rồi, sờ phải chòm râu con cọp rồi. Từ Du Mạn nghịch ngợm lè lưỡi, mặt không đổi sắc nhìn Úc đang tức giận.

“Cô nói thêm một câu ‘tôi xinh đẹp’ nữa thử xem?”

Úc cũng không vội đi ngủ, nếu như Từ Du Mạn còn dám nói, như vậy hắn quyết định sẽ ngủ ngay tại chỗ này, để chứng minh cho cô xem hắn là anh hay là chị. Úc ung dung thong thả đến ngồi xuống giường lớn.

Thật đúng là, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Từ Du Mạn cô mặc dù không phải là tuấn kiệt, dù gì cũng là một cô nhóc có đầu óc, có một số thứ một lần là đủ rồi, nếu nhiều hơn nữa chính mình sẽ chịu thiệt:

“Hì hì, anh Úc của chúng ta bộ dáng thật là đẹp trai anh tuấn, thật có khí phách đàn ông. Chỉ là anh Úc yêu quý, bây giờ đã khuya lắm rồi, anh không về phòng ngủ hả? Nếu không ngày mai không có tinh thần thưởng thức màn biểu diễn của thầy Cố, anh nói có phí không? Vậy thì không đáng đâu.”

Hai mắt của Từ Du Mạn lấp lánh có hồn nhìn Úc, chỉ sợ Úc thật sự sẽ ngủ lại chỗ này. Cô nam quả nữ, ảnh hưởng rất không tốt.

“Ha ha, anh Úc? Được, cách xưng hô này tôi thích. Xem ra cô làm cho tôi vui vẻ, tôi tạm tha cho cô.”

Úc đi ra ngoài. Chính hắn cũng không hiểu được, làm sao lại dễ dàng bỏ qua cho Từ Du Mạn như vậy. Trước kia những người gọi anh là chị, nói bộ dạng anh xinh đẹp đều có kết quả rất thảm. Hơn nữa, hắn không phải không nghe ra ý của Từ Du Mạn, cái gì mà khí phách đàn ông, những lời này toàn bộ đều là nói trái với lòng mình, qua ánh mắt giảo hoạt của cô hắn đã nhìn ra rồi. Nhưng mà, hắn thế nhưng cảm thấy cô gái nhỏ khôn vặt nghịch ngợm kia có chút đáng yêu. Không đúng, hắn làm sao lại cảm thấy cô đáng yêu chứ, hắn bỏ qua cho cô ấy là bởi vì nếu như không có cô thì Cố Uyên nhất định sẽ không chơi tiếp nữa, mất nhiều hơn được. Nghĩ thông suốt xong, Úc lúc này mới tươi cười rời đi. Đợi sau khi hắn rời đi, Từ Du Mạn lại vội vã chạy ra ban công, nhìn ánh sáng đang dần dần yếu đi, trong mắt của cô cũng không cách nào che giấu nổi ưu phiền nữa. Thầy Cố, sao thầy ngốc như vậy, biết rất rõ ràng là người đàn ông kia đang đùa giỡn với thầy, lại còn là leo lên trên đó.

Đột nhiên chút ánh sáng nơi xa kia cũng không còn nữa, Từ Du Mạn không biết phải làm sao. Có phải thầy Cố gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn hay không? Sẽ không, hẳn sẽ không. Đang lúc Từ Du Mạn lo lắng sắp rơi nước mắt, lại nhìn thấy chỗ đó giống như lại xuất hiện ánh sáng. Mặc dù rất yếu, khoảng cách xa như vậy nên rất khó nhìn thấy nhưng cô vẫn nhìn thấy. Chắc chắn thầy Cố đang dùng di động chiếu sáng. Điện thoại di động, sử dụng điện thoại di động!

Từ Du Mạn lục lọi khắp nơi trên người mình, điện thoại di động của cô không có ở đây. Đúng rồi, lúc Dương Kiệt tìm đến cô, cô mới rời giường, ai ở nhà còn mang điện thoại di động bên người chứ? Cho nên lúc Dương Kiệt bắt cóc cô, điện thoại di động vẫn đang ở trong nhà. Mặc dù biết cái phòng ngủ này không thể nào có di động để cho cô liên lạc với bên ngoài, nhưng cô vẫn là ôm một tia hi vọng như vậy, lục tung cả phòng ngủ lên. Có lẽ động tĩnh quá lớn khiến cho Úc lại đi vào. Úc cau mày:

“Cô đang làm cái gì? Có để cho người ta ngủ hay không? Ầm ĩ chết được…”

Nói xong Úc liền rời đi. Lòng Từ Du Mạn chợt lạnh, ngơ ngác ngồi trên giường. Cô làm sao có thể không biết hiệu quả cách âm của gian phòng này tốt cỡ nào? Cho dù cô đập vỡ đồ đạc ở bên trong, bên ngoài cũng không nghe thấy âm thanh bên trong. Nhưng Úc nói ồn ào làm cho hắn không ngủ được, làm sao có thể? Úc biết cô lục tung ở bên trong, vậy thì chứng minh… chứng minh gian phòng này có máy theo dõi? Từ Du Mạn cảm thấy có thứ gì đó cộm lên dưới mông mình, không thoải mái. Theo lý thuyết cái giường này êm như vậy làm sao lại cứng ở dưới mông vậy, Từ Du Mạn ngồi dậy vén chăn và ga giường lên, phía dưới có một chiếc điện thoại di động.

Từ Du Mạn nhìn thấy điện thoại di động, trong lòng cả kinh, trực giác nói cho cô biết, đây nhất định là Úc đã sớm sắp đặt, nói không chừng là một cái bẫy nào đó. Cho dù không phải thì gian phòng này còn có máy theo dõi, cô không thể nào gọi cho điện thoại cho thầy Cố mà thần không biết quỷ không hay. Như vậy nên làm gì với cái điện thoại di động này? Từ Du Mạn suy tư một lát, nghênh ngang cầm điện thoại ra ngoài, sau đó vẻ mặt tự nhiên mở máy. Tất nhiên là không còn nhiều pin, miễn cưỡng có thể mở được máy nhưng cũng gần hết pin. Từ Du Mạn suy nghĩ một chút, bắt đầu ấn nút trên điện thoại di động. Trong phòng giám sát, Úc nhìn động tác của cô, chợt nở nụ cười.

Những người bên cạnh không hiểu tại sao ông chủ của mình đã đoán sai còn cười được? Úc cười bởi vì hắn cảm thấy Từ Du Mạn là một cô nhóc thú vị. Người bình thường có được điện thoại di động không phải đều gọi điện thoại sao? Nhưng cô lại gửi tin nhắn, thật không thể nói cô không thông minh. Gửi tin nhắn cũng không tốn pin như vậy. Vốn là hắn còn tính toán ngay khi Từ Du Mạn vừa gọi điện thoại thì hắn sẽ gọi điện thoại cho Cố Uyên khiến cô không gọi được. Xem ra hắn tính sai rồi. Thực ra hắn cũng không tính sai. Mọi chuyện phát triển như vậy vẫn nằm trong sự kiểm soát của hắn. Hắn ngược lại là muốn thực sự lãnh giáo một chút xem Cố Uyên thông minh cỡ nào, mạnh mẽ cỡ nào.

Cố Uyên leo lên vách đã không mất nhiều thời gian nhưng trên vách đá trống rỗng, ngay cả cỏ dại cũng không có, tất cả chỉ có mấy tảng đá lớn nhỏ. Cố Uyên đang dựa vào ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại di động phát ra để tìm kiếm đầu mối thì đột nhiên có một tin nhắn gửi tới. Ai gửi tin nhắn cho anh? Mọi người biết anh đều biết rằng anh không bao giờ nhắn tin. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Cố Uyên vẫn mở tin nhắn ra nhìn. Xem tin nhắn không tốn bao nhiêu thời gian, ngộ nhỡ có tin tức gì quan trọng thì sao?Là một số điện thoại xa lạ. Nhưng thời điểm anh mở ra nhìn thấy nội dung tin nhắn, ánh mắt thoáng hiện tinh quang. Tin nhắn viết: em ở biệt thự cách vị trí của thầy không xa. Mặc dù số điện thoại xa lạ, không ký tên, cũng không có gì khác lạ nhưng Cố Uyên có thể khẳng định đây là do Từ Du Mạn gửi tới. Anh đứng lên, nhìn ra xa bốn chung quanh. Rốt cuộc ánh mắt dừng ở một nơi không quá xa. Chỗ có ánh đèn có thể chính là căn biệt thự mà Mạn Mạn nói hay không? Kỳ thật cũng không khó nghĩ, có lẽ đây là cái bẫy mà tên kia cố ý sắp đặt, cố ý dẫn anh đi qua. Nhưng dù là cố ý dẫn dụ anh qua, chỗ đó cũng có thể có đầu mối của Mạn Mạn. Cố Uyên phán đoán phương hướng, đó là một ngọn núi lân cận núi Trường Mã, đó là núi Uẩn. Trên núi Uẩn còn có một dãy biệt thự mà anh không biết. Biết rõ địa điểm và mục tiêu kế tiếp nên anh cũng không cần thiết ở trên này khổ sở tìm kiếm đầu mối.

Sau khi chuẩn bị xong, anh tính toán giải pháp trèo xuống dưới. Bởi vì xuống núi cũng khó như lúc leo núi. Anh gặp phải chính là vấn đề này. Đầu tiên Cố Uyên thu toàn bộ sợi dây lên, đem đầu cuối của sợi dây cột vào bên hông của mình, leo xuống như vậy cũng không quá phí sức, hơn nữa ngộ nhỡ không nắm chắc, như vậy không phải là còn có chút bảo đảm an toàn sao. Anh kiểm tra một lần nữa, xác định sợi dây đã buộc chặt rồi mới bắt đầu leo xuống.

Từ Du Mạn nhìn màn hình điện thoại đã tối lại, vừa khởi động máy, hoạt họa mới vừa đặt xong, đã nhìn thấy thông báo lượng pin quá thấp, rồi thông báo nhắc nhở tắt máy nên cô liền tắt phần hoạt họa. Vốn cô đã suy nghĩ muốn gọi điện thoại, nhưng thứ nhất là gọi điện thoại sẽ bị nghe thấy. Nguyên nhân quan trọng hơn chỉ sợ là gọi điện thoại, điện thoại mới vừa thông liền tự động tắt máy. Cho nên mới lựa chọn gởi tin nhắn. Quả nhiên tin nhắn ngắn gọn như vậy vừa gửi ra ngoài, điện thoại di động liền tự động tắt máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.