Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 6: Bị Thương



“Từ Từ, nhanh đến phòng học đã xảy ra chuyện rồi.”

Thấy bộ dạng hốt hoảng của Chương Xuyến, Từ Du Mạn lập tức chạy ngay về phòng học. Cố Uyên cũng nghe được lời Chương Xuyến nói cũng vội vàng chạy đến phòng học. Cố Uyên có chút chạy chậm tuy rằng vội vàng nhưng không hoảng loạn. Từ Du Mạn thấy cửa phòng học một bãi máu kia tâm cả kinh. Trong lòng mắng “Ai mẹ nó không có mắt , đường rộng thế không đi lại đi trúng chỗ những mảnh cốc ly bể. Mắng đi mắng lại, Từ Du Mạn vẫn lo lắng tình trạng vết thương không may. Từ Du Mạn đi vào thì liền biết người không có mắt là ai rồi. Đó không phải là Dương Nguyệt Ý nước mắt dàng dụa cả mặt đang cuồng loạn sao? Thấy Từ Du Mạn tiến vào phòng học, tiếng khóc Dương Nguyệt Ý cùng tiếng quát tháo lớn hơn nữa.

“Chính là cậu! Chính là cậu hại tôi bị thương!”

Từ Du Mạn không có cãi lại, đi đến bên cạnh Dương Nguyệt Ý.Thấy Từ Du Mạn không có cãi lại Dương Nguyệt Ý cảm thấy Từ Du Mạn như là chột dạ, càng thêm được nước lấn tới:

“Cậu là người độc ác, là cậu cố tình đem những mảnh cốc vỡ này để trước cửa phải không? Cậu biết tôi sẽ đi chỗ đó nên cậu cố tình đem những mảnh cốc vỡ rắc trên đất . . .”

Dương Nguyệt Ý còn chưa nói xong, đã bị Từ Du Mạn ngắt lời:

“Cậu muốn mắng thì cứ tiếp tục đi, để chân cậu tiếp tục chảy máu đến tàn phế rồi mới đi phòng y tế?”

Dương Nguyệt Ý nghe nói trở thành tàn phế, liền hoảng hốt.

“Ai muốn trở thành tàn phế ? Không mau một chút đưa tôi đến phòng y tế! Ôi!”

Bởi vì Dương Nguyệt Ý kích động cho nên đá trúng chân đau làm nó càng đau thêm.

“Có ai có thể cõng Dương Nguyệt Ý được không?”

Từ Du Mạn dò xét các nam sinh một lần tuy nhiên không có nam sinh nào tình nguyện. Bình thường những nam sinh đối với Dương Nguyệt Ỷ ra vẻ nịnh bợ đến lợi hại, lúc này. . . . . . Từ Du Mạn vừa thấy liền hiểu rồi. Chỉ trách kĩ thuật trang điểm của Dương Nguyệt Ý quá tốt. Bình thường nhìn xa đã là mỹ nữ, nhìn gần vẫn là mỹ nữ. Nhưng hiện tại bởi vì nước mắt nên đó tương đương với hủy đi dung nhanh mỹ nữ. Một khuôn mặt kinh khủng như vậy. Ai dám cõng? Dương Nguyệt Ý cũng không biết mặt mình biến thành bộ dạng gì, thấy nam sinh trong lớp đứng xa mình, biểu cảm như vậy, cũng đoán được chút gì, vội vàng che mặt đi không để người khác thấy.

“Không cho xem, không cho xem có nghe thấy không. Biến, đều cút hết đi!”

Dương Nguyệt Ý càng thêm cuồng loạn đứng lên.Từ Du Mạn thấy bộ dáng Dương Nguyệt Ý không khống chế được rống to:

“Cậu đến cùng có đi phòng y tế hay không? Muốn chân hay là muốn la hét?”

Kỳ thực Từ Du Mạn biết, chân Dương Nguyệt Ý bất quá chỉ đứt một tí, căn bản không có nghiêm trọng như cô nói. Cô như vậy, đơn giản là vì muốn ngăn không cho Dương Nguyệt Ý hét ầm ỹ. Quả nhiên, Dương Nguyệt Ý liền im lặng. Chỉ là còn tiếng thút thít, khóc nức nở. Từ Du Mạn thấy thế, ngồi xổm trước Dương Nguyệt Ý.

“Đi lên đi.”

Dương Nguyệt Ý do dự một lát, thấy lớp học không có người khác nguyện ý cõng cô, đành trèo lên lưng Từ Du Mạn.Thời điểm Từ Du Mạn đứng lên có chút khó khăn. Cũng là người khác giúp đỡ cô một chút mới đứng lên được. Trên lưng Từ Du Mạn là Dương Nguyệt Ý, Vân Xảo cũng ở một bên giúp đỡ.Từ Du Mạn đi ra cửa liền thấy Cố Uyên đứng bên ngoài, cái gì cũng không nói, cõng Dương Nguyệt Ý trên lưng. Phòng Y tế của trường cũng cách phòng học không xa. Nếu quá xa thì những học sinh khác gặp tình huống khẩn cấp gì thì làm sao? Dương Nguyệt Ý thoạt nhìn thật gầy, nhưng là bởi vì người tương đối cao, thịt cũng tương đối rắn chắc, vẫn là có chút nặng. Cõng Dương Nguyệt Ý trên lưng tới phòng y tế, Từ Du Mạn mệt đến thở nhanh cũng không nổi. Nếu phòng y tế xa hơn chút nữa, sợ là phải chữa bệnh cho hai người rồi. Phòng y tế chỉ có một bác sĩ trực ban, là bác sĩ nữ:

“Sao lại thế này?”Nữ bác sĩ thanh âm thật bén nhọn, làm cho người ta không thích.

“Không cẩn thận dẫm trúng nên bị đứt ạ.”

Từ Du Mạn trả lời nói. Một bên đem vớ cùng giày Dương Nguyệt Ý cởi, cuốn ống quần.

“Thế nào lại không cẩn thận như vậy?”

,Nữ bác sĩ nói rồi lập tức mang cồn, thuốc còn có băng gạc cùng một số đồ dùng đến. Bắt đầu tẩy trừ miệng vết thương của Dương Nguyệt Ý.

“Sẽ đau đấy, ráng chịu chút nhé.” Nữ bác sĩ nhẹ giọng nói. Thanh âm vẫn là có chút bén nhọn, nhưng nghe qua lại rất dễ nghe thoải mái.

“A.”

Dương Nguyệt Ý đau, liền bắt loạn tay Từ Du Mạn, hung hăng cầm lấy như là muốn đem thịt Từ Du Mạn kéo xuống dưới. Rất đau!!! Nhưng Từ Du Mạn chỉ nhíu nhíu mày, ngay cả hừ một tiếng cũng không có. Tẩy trừ miệng vết thương rất nhanh đã xong. Nhưng còn có một việc rất đau đó là gắp những mảnh vụn trong vết thương ra. Thời điểm nữ bác sĩ động vào, Dương Nguyệt Ý không biết đến cùng là rất đau, hay là cố ý trả thù liền cắn cánh tay Từ Du Mạn. Dương Nguyệt Ý cắn cũng không hạ thủ lưu tình nên ngay lập tức liền thấy máu dính vào tay áo Từ Du Mạn. Vân Xảo ở bên cạnh nhìn thấy đều kinh hãi. Không chỉ nhìn chân Dương Nguyệt Ý, còn nhìn tay Từ Du Mạn. “Tay cậu.”Vân Xảo lôi kéo tay Từ Du Mạn lo lắng nói.

“Không sao.” Coi như bị chó cắn một chút. Đương nhiên câu này Từ Du Mạn cũng không có nói ra. Bọn họ ai cũng không để ý đến bên ngoài cửa sổ phòng y tế, Cố Uyên đứng ở nơi đó. Nhìn tình cảnh bên trong có chút vui mừng, còn có một chút không hiểu. Cố Uyên thấy bọn họ không có phát hiện gì liền rời khỏi phòng y tế. Anh tin tưởng,Từ Du Mạn sẽ xử lý tốt chuyện này. Cố Uyên trở lại phòng làm việc của mình. Rót một ly nước ngồi vào ghế tựa, nâng cái cốc, nhìn cái cốc, như rất đăm chiêu. Nghĩ một lát, Cố Uyên liền đặt môi lên vị trí mới bị Từ Du Mạn uống qua, uống một ngụm nước ấm. Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên. Cố Uyên nhìn tên hiển thị, mỉm cười rồi nghe điện thoại.” Mẹ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.