Cố Uyên giơ tay lên lau nước mắt cho cô, cánh tay và lòng bàn tay cũng có chút đau, nhưng không quan trọng.
“Cha anh không chấp nhận em. Anh bàn điều kiện với cha anh, anh rời khỏi êm, tuân theo ý muốn của ông ấy đi Anh, hoàn thành nhiệm vụ mà ông ấy sắp
xếp cho anh. Nhưng ông ấy phải bảo đảm cuộc sống của em, hơn nữa sau khi anh trở về, phải đồng ý để cho anh cưới em làm vợ.”
Không ngờ
cha lại gạt anh đưa Mạn Mạn đi, còn đưa cô đến một gia đình như vậy, để
cho cô chịu nhiều cực khổ. Anh muốn quay về nhưng quay về không được,
cầu xin cha mình thì ông ấy cũng không để ý tới anh. Anh bị kìm chân ở
Anh, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình, tranh thủ để có thể quay trở
về sớm hơn, sớm được nhìn thấy Mạn Mạn của anh, làm cho cô hạnh phúc.
“Tại sao đi cũng không nói cho em biết? Em cho là anh không cần em nữa…”
“Đồ ngốc, anh sao lại không cần em chứ? Anh sợ nói cho em biết, em sẽ khóc, anh sẽ không nỡ rời đi.”
“Nhưng cũng có thể nói cho em biết một tiếng, anh có biết lúc đó em đau lòng
nhiều thế nào không hả, chính là một đứa trẻ không ai muốn.” Từ Du Mạn
thấp giọng nói, nước mắt còn vương trên mặt, nhưng đã cười. Cười rộ lên, đó là nụ cười đẹp nhất .
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh sai
rồi, Mạn Mạn, em đánh anh đi.” Cố Uyên nói xin lỗi, anh biết lần này cô
thật sự tha thứ cho anh rồi.
“Ừ…” Cố Uyên hoàn toàn không nghĩ
tới Từ Du Mạn thật sự đánh mình, vừa khéo đánh trúng vết thương của anh
khiến anh không khỏi kêu rên ra tiếng. Từ Du Mạn nghe được tiếng kêu rên của anh, mới phản ứng kịp mình thật sự đánh anh rồi.
“Thật xin
lỗi, thật xin lỗi thầy Cố, em không phải cố ý đâu.” Từ Du Mạn tay chân
luống cuống, không biết làm anh bị thương ở chỗ nào rồi.
Cố Uyên
cầm tay của Từ Du Mạn đặt lên ngực mình: “Không sao đâu, Mạn Mạn.” Từ Du Mạn nhìn mình và anh nắm tay nhau thật chặt, sao đã nắm tay rồi?
“Thầy Cố, tay của anh… không đau sao?”
“Không đau, còn nữa, Mạn Mạn….”
“Hả?”
“Có thể đừng gọi anh là thầy Cố không? Cảm giác giống như anh dụ dỗ cô gái
nhỏ vậy. Giống như trước đây, gọi anh là Cố ca ca được không?”
“Không muốn, em chính là thích gọi thầy Cố, nghe nhiều rất thoải mái.” Thật ra cô vẫn rất thích xem tiểu thuyết về tình yêu thầy trò, cảm thấy thầy
trò yêu nhau cũng rất tốt. Ha ha, hiện tại cô cũng hoàn thành một bí mật nhỏ mà chính mình trước kia cảm thấy không thể thực hiện rồi, có được
một tình yêu thầy trò.
“. . . . . .” Cố Uyên dù thế nào cũng
không nghĩ ra Từ Du Mạn còn có ý nghĩ này. Nếu anh biết ý tưởng của cô,
không biết sẽ có vẻ mặt gì đây?
“Thầy Cố ….” Từ Du Mạn nhẹ nhàng dựa đầu trước ngực Cố Uyên, nhỏ giọng kêu.
“Ừ.”
“Thầy Cố.”
“Ừ.”
“Thầy Cố.”
“Ừ.” Từ Du Mạn liên tục gọi ‘thầy Cố’, Cố Uyên vẫn đáp lời. Không có ý tứ gì khác, chỉ đơn thuần gọi và đáp. Sự yên tĩnh hài hòa giữa bọn họ, cái
loại ăn ý này đã không ai có thể phá vỡ được. Cô không hỏi Cố Uyên ở Anh sống như thế nào, anh cũng không hỏi cô đã trải qua cuộc sống ra sao,
hiện tại hỏi chuyện này đã không còn ý nghĩa nữa rồi.
Không biết
đã qua bao lâu, cô mới lại nghĩ tới chính sự của mình: “Đúng rồi, câu
hỏi của em còn chưa hỏi xong đâu. Đều tại anh, làm cho em thiếu chút nữa đã quên mất chính sự.”
Cố Uyên dung túng cho Từ Du Mạn làm nũng, kiểu làm nũng này trước đó anh cầu còn không được. Bây giờ có được rồi, anh nhất định sẽ vô cùng quý trọng:
“Em hỏi anh có phải cũng
thích cô ta hay không, anh nói rồi anh chỉ thích em thôi.” Anh nói ra
lời trong lòng mình. Đúng vậy, trong lòng anh vẫn luôn chỉ có một mình
Mạn Mạn. Từ cái ngày đó Mạn Mạn tiến vào trong lòng anh, trái tim anh
liền đầy rồi, cũng không có chỗ cho người khác nữa. Ban đầu A Việt với
Trầm Phong còn từng cười anh là hòa thượng đấy.
“Vậy bây giờ người phụ nữ kia đâu? Sau đó các anh đã xảy ra chuyện gì?”