Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 67: Nhẹ Một Chút, Rất Đau!



Thầy Cố cùng với lớp trưởng của bọn họ đã mấy ngày chưa tới lớp rồi, hai người đêu đồng thời mất tích? Mọi người cũng khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ lung tung. Cuối cùng sau qua bàn bạc liền quyết định để Chương Xuyến gọi điện thoại cho thầy Cố hỏi một chút.

Thầy chủ nhiệm vài ngày không lên lớp, mặc dù thầy giáo dạy thay nói là thầy Cố có chuyện không thể tới, nhưng bọn họ hỏi thăm một chút cũng là việc nên làm. Mà lớp trưởng cũng không đi học, bọn họ thăm hỏi cũng là hợp tình hợp lý. Công việc vinh quang mà gian khổ ‘thăm hỏi Từ Du Mạn’ rất hợp lí mà giao cho Vân Xảo. Vân Xảo cùng Chương Xuyến đồng thời giơ hai tay đồng ý, hoàn toàn không có kháng nghị.

Hai người quyết định đồng thời gọi điện thoại. Gọi cùng lúc, có lẽ là tín hiệu điện thoại của Cố Uyên tốt hơn một chút, cho nên kết nối được trước:

“Thầy Cố phải không ạ?” Chương Xuyến cẩn thận từng li từng tí nói. Đây là lần đầu tiên cô gọi điện thoại cho thầy Cố đó, trong lòng thật căng thẳng … thật căng thẳng.

“Xuyến Xuyến?” Chương Xuyến nghe được đối phương gọi mình là Xuyến Xuyến, xém chút kích động đánh rơi điện thoại di động. Thầy Cố gọi cô là Xuyến Xuyến, ha ha, thầy Cố gọi cô là Xuyến Xuyến! Thầy Cố có phải có ý với cô hay không?

“Xuyến Xuyến? Tại sao không nói lời nào?”

Ặc… hình như không phải thầy Cố, là một cô gái nhận điện thoại. Chẳng lẽ thầy Cố đã có bạn gái? Đợi đã nào...! Cái thanh âm này… Đúng rồi là Mạn Mạn! Bên này điện thoại di động của Từ Du Mạn cũng được gọi tới. Sao hôm nay đều gọi điện thoại tới đây cùng lúc thế? Từ Du Mạn nghe điện thoại di động của mình.

“Nhóc Xảo. Nghĩ như thế nào mà gọi điện thoại cho tớ thế? Không uổng công tớ thương cậu như vậy, ha ha.” Từ Du Mạn vừa bận rộn nói chuyện, vừa giơ cái điện thoại di động lên.

Chương Xuyến bên này cũng nghe thấy Từ Du Mạn nói với Vân Xảo:

“Mạn Mạn, điện thoại của thầy Cố ở chỗ của cậu sao?” Có JQ (gian tình)! Khẳng định, xác định cùng với nhất định là có.

“Ừm… này, thầy Cố hiện tại không tiện nghe điện thoại.” Đúng là thật không tiện nghe điện thoại, không phải gạt người. Chương Xuyến cùng Vân Xảo thần thần bí bí nhìn nhau. Trong khi liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt cùng với vẻ mặt của hai người cũng đang tiến hành một đoạn đối thoại.

‘Chương Xuyến: tớ không nghe lầm chứ?

Vân Xảo: Thật khéo là tớ cũng nghe như vậy, cho nên tớ khẳng định cậu không nghe lầm.

Chương Xuyến: tất cả tiểu thuyết, phim ảnh trên TV tớ xem nhiều như vậy, bình thường nói ai đó không tiện nghe điện thoại, vậy thì đối phương đều là đang tắm!

Vân Xảo: … Giống lắm.

Chương Xuyến: Vậy… chúng ta tiếp tục sao?

Vân Xảo: Dĩ nhiên.’

Vân Xảo nói với Từ Du Mạn: “Mạn Mạn, cậu mới vừa nói chuyện với ai à? Tớ hình như nghe được cậu nói cái gì mà không tiện cái gì mà thầy Cố đó.

Từ Du Mạn ước chừng đã đoán được là chuyện gì xảy ra, “Nhóc Xảo, cậu nghe lầm thôi? Tớ vừa rồi không nói gì mà, tớ đang ở trên đường, có thể là cô gái bên cạnh nói đó.”

“Ha ha, nhưng tớ nghe thanh âm của cô đó sao giống như thanh âm của cậu thế? Hơn nữa trên đường làm sao lại yên tĩnh như vậy?”

“Đúng ha, tớ cũng thấy kỳ quái, trên đường sao lại chỉ có tớ với cô gái bên cạnh nhỉ.”

“. . . . . .”

Vân Xảo không biết nên làm sao nói tiếp, quay đầu lại, nháy mắt với Chương Xuyến, Chương Xuyến liền hiểu ý tứ của Vân Xảo, đến lượt cô tấn công.

“Khụ khụ, Mạn Mạn.”

“Hả?”

“Cậu với thầy Cố đang ở cùng nhau?”

“Ừ, thầy ấy đang ở bên cạnh tớ, nhưng thầy ấy không tiện nghe điện thoại.”

Chương Xuyến cùng Vân Xảo đồng thời nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt nhau. Không phải đang tắm, bởi vì thầy Cố ở bên cạnh cô ấy, hơn nữa không có tiếng nước chảy. Trong đầu của Chương Xuyến, Vân Xảo hiện lên cảnh tượng giống nhau. Trên giường người đàn ông đang khai khẩn trên người của cô gái, bất chợt điện thoại vang lên. Cô gái với cặp mắt mê ly ôm lấy đầu người đàn ông, ngăn cản anh ta tiến công: “Anh… có điện thoại.”, “Mặc kệ nó!” Người đàn ông không quan tâm tiếp tục di chuyển miệng tới những nơi khác. Cô gái không ngăn cản được, nhưng điện thoại liên tục vang lên, không có cách nào khác, cô gái đành phải nói, “Chậm một chút, em nghe điện thoại.” Sau đó cô gái nhận điện thoại nói: “Anh ấy hiện tại không tiện nghe điện thoại.”

“Thầy Cố đang ở bên cạnh cậu, sao thầy lại không rảnh không tiện nghe điện thoại mà cậu lại tiện nghe điện thoại chứ?”

“A, tay chân của thầy không tiện, không rảnh nghe điện thoại.” Chương Xuyến cùng Vân Xảo tiếp tục vội vã liếc nhau một cái, xem ra họ đã đoán đúng.

“Mạn Mạn, thành thực khai báo, cậu và thầy Cố đang ở cùng nhau?”

“Đúng vậy.”

“Thầy Cố hiện tại có thể đang bận, cho nên không tiện nghe điện thoại, cậu liền nghe giúp thầy ấy?”

“Đúng vậy. Ừm… Đau!” Đau? Trong đầu của Chương Xuyến với Vân Xảo tiếp tục xuất hiện mấy cảnh cấm trẻ nhỏ gì đó.

“Thật ra thì cậu cũng đang bận hả?” Vân Xảo gia nhập cuộc đối thoại.

“Ừm….” Chương Xuyến cùng Vân Xảo cũng không phân biệt rõ cái ‘ừm’ này của Từ Du Mạn là trả lời họ hay chỉ là khống chế không được mà thở gấp. Hô hấp của Mạn Mạn có chút dồn dập nha. Chương Xuyến cùng Vân Xảo vẫn còn đang chìm trong tưởng tượng của mình, cũng không nói gì nữa. Lại nghe Từ Du Mạn kêu một tiếng:

“Nhẹ một chút, đau chết mất.”

“Ặc… Chúng tớ không quấy rầy cậu với thầy Cố nữa, hai người tiếp tục… tiếp tục.”

Chương Xuyến và Vân Xảo cực kỳ ăn ý nói cùng lúc, lại nghe Từ Du Mạn nói:

“Đừng vội cúp máy, các cậu tới đây một chuyến đi.” Chương Xuyến cùng Vân Xảo nghĩ đến tà ác hơn rồi, chẳng lẽ Mạn Mạn thích bị người ta quan sát tại chỗ? Nói thật, rất hấp dẫn người ta, họ còn chưa từng quan sát tại chô cảnh xuân của người thật đấy. Dáng người và gương mặt của Mạn Mạn so với Tiểu Lan Tiểu Thương tốt hơn nhiều. Chưa nói đến là thầy Cố so với mấy tên đàn ông kia, đó là một người là mây, một người là phân và nước tiểu, khác nhau một trời một vực. Màn biểu diễn của Mạn Mạn với thầy Cố, thật là muốn nhìn.

“Được, nhà cậu hay là nhà của thầy Cố?”

“Bệnh viện! Ở bệnh viện.” Từ Du Mạn đồng thời cúp máy, nói “Nhóc Xảo thật sự Xuyến Xuyến dạy hư rồi.”

“Tôi thấy xấu nhất là em đó.” Dung Hiên nói xong, bôi thuốc vào chổ bị thương trên chân của cô.

“Ha ha, em chính là giáo dục họ một chút, làm cho tư tưởng của các cô ấy đừng tà ác như vậy, phải rõ ràng đơn thuần giống như nước, họ chính là muốn suy nghĩ theo hướng tà ác.” Từ Du Mạn nói đến hợp tình hợp lý.

“Nhẹ một chút, rất đau đó.” Cố Uyên nhìn thấy Từ Du Mạn lập tức đổi sắc mặt, liền biết là đụng phải chỗ đau của cô, liền lên tiếng nhắc nhở. Thật là lúc đang nói chuyện đùa rất đau lại cố nén, cũng không nói không rên lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.