Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 7: Cha Đứa Nhỏ Là Hắn



“Con trai, tình hình chiến đấu như thế nào?”

“Tất cả đều như ý nguyện.”

“Con trai, con cần phải nỗ lực nha.”

“Con đã biết, thưa mẹ. Con sẽ nỗ lực .” Tình thế nhất định.

“Gọi điện thoại đến nói cho con một tiếng, ba con muốn trở về.”

“A?”

“Ba con vẫn lo lắng về công việc của con chưa có thuận lợi.” Mẹ Cố Uyên lo lắng nói.

“Con đã biết.”

Nói xong, Cố Uyên cúp điện thoại. Phu nhân xinh đẹp buông điện thoại, vẻ mặt tràn đầy yêu thương.

“Đứa nhỏ này vẫn là không thay đổi chút nào, ngay cả một tiếng tạm biệt cũng không nói.”

Cố Uyên là người trông coi lớp tự học tối nay. Một khi Cố Uyên trông coi lớp tự học tối sẽ xuất hiện một loại tình huống, chính là bục giảng lớn chật ních người, tất cả đều là hỏi bài. Sau khi xong lớp tự học tối, Từ Du Mạn liền chuẩn bị về nhà. Đến cổng trường nơi trạm xe buýt, Từ Du Mạn chờ xe buýt. Đêm nay chờ mãi mà không thấy xe bus, Từ Du Mạn đợi một lúc đã không kiên nhẫn rồi. Đang định đi bộ, Từ Du Mạn nghe thấy tiếng kèn. Vừa thấy là Cố Uyên .

“Giáo sư Cố.” Xuất phát từ lễ phép, Từ Du Mạn vẫn gọi Cố Uyên như vậy.

“Lên xe.” Cố Uyên giọng điệu vẫn là lạnh nhạt.

“Em kêu xe là được rùi ạ.” Vô công không chịu lộc, cô không muốn nợ ân tình.

“Lên xe.”

Cố Uyên lại nói. Từ Du Mạn phát huy nội tâm cường đại, bản thân nghĩ, đây là Cố Uyên muốn chuộc lổi thay buổi sáng nay phạt cô đứng sao. Có lý do như vậy Từ Du Mạn cũng không có từ chối lên xe Cố Uyên.

“Chỗ nào?”

Từ Du Mạn đọc địa chỉ nhà cho Cố Uyên, Cố Uyên không nói gì thêm, trực tiếp lái xe đưa Từ Du Mạn về nhà. Thời điểm xe chạy đến cửa tiểu khu thì bị bảo vệ ngăn lại. Chiếc xe hơi xa hoa này bọn họ chưa từng thấy qua. Từ Du Mạn bấm kiếng xe xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười:

“Chú ơi, là con.”

Chú bảo vệ thấy là Từ Du Mạn, cũng cười nói:

“Là Tiểu Mạn à, vị này là. . . . . . ?” Bảo vệ chưa từng thấy Từ Du Mạn đi xe hơi như vậy về nhà, cũng chưa từng thấy qua người đàn ông này, đương nhiên sẽ hỏi.

“Cháu là thầy giáo.Thấy trời trễ nên đưa em ấy trở về.”

“Ừ.” Chú bảo vệ đến gần Từ Du Mạn, nhỏ giọng nói: “Tiểu Mạn, người đàn ông này cũng không tệ.”

Từ Du Mạn không nói gì: “Chú ơi, con còn chưa tới 19 tuổi đâu, con còn đang học trung học đó.”

“Hắc hắc.” Chú bảo vệ thật thà gãi đầu. Ông đúng thật là quên Từ Du Mạn vẫn là học sinh, xem Từ Du Mạn giống như nữ oa nhi trong nhà ông vậy. Xe hơi thuận lợi tiến vào tiểu khu Hoa Dương rồi dừng lại dưới nhà Từ Du Mạn. Sau khi Từ Du Mạn xuống xe, Cố Uyên cũng không yêu cầu Từ Du Mạn mời lên nhà ngồi chút, liền trực tiếp lái xe rời khỏi tiểu khu Hoa Dương.

Từ Du Mạn nhìn Cố Uyên đi mất, trong lòng nghĩ: “Hoàn hảo, anh không có nói muốn vào nhà tôi ngồi một chút, hơn nữa tôi cũng sẽ không cho anh vào.” Nam đề nghị nữ mời ngồi một chút, tiến thêm một bước sẽ đưa ra yêu cầu đến phòng cô gái. Dù sao Cố Uyên cũng là người hiểu biết, bằng không. . . . . .

Từ Du Mạn lên lầu, vừa khéo đụng tới hàng xóm của cô, Lâm Thiển Tuyết. Lâm Thiển Tuyết là nhà thiết kế trang sức, 23 tuổi, đang mang thai một em bé. Nhưng Từ Du Mạn chưa từng thấy Lâm Thiển Tuyết dẫn cha đứa nhỏ đến, Lâm Thiển Tuyết cũng chưa từng có đề cập qua. Lâm Thiển Tuyết không đề cập tới, Từ Du Mạn đương nhiên cũng sẽ không thể hỏi. Bọn họ chắc là đang xảy ra chuyện gì.

“Chị Tuyết.”

Từ Du Mạn không giống một số người thành phố, ngay cả hàng xóm của mình cũng không biết hoặc là không quen thuộc. Quan hệ cô cùng Lâm Thiển Tuyết rất tốt. Có đôi khi nhà Lâm Thiển Tuyết có món gì ngon hoặc là nhà cô có món gì ngon, các cô đều sẽ mời nhau ăn. Lâm Thiển Tuyết là người chuyển đến sau, thời điểm chuyển đến đã mang thai, xấp xỉ hai tháng, bụng không có lộ rõ. Nhưng hiện tại bụng Lâm Thiển Tuyết đã lớn, đi lại cũng có chút khó khăn. Nghe Lâm Thiển Tuyết nói còn một tháng nữa sẽ sinh rồi.

“Từ Từ tan học trở về rồi à.”

Lâm Thiển Tuyết là người phụ nữ rất mạnh mẽ. Mang thai đến tháng thứ 6 vẫn cứ kiên trì công tác, đến trước khi sinh vài ngày mới nghỉ. Không thể đến công ty, cô thiết kế bản vẽ tại nhà, công tác chưa từng bỏ xuống. Lâm Thiển Tuyết là một trong những người mà Từ Du Mạn rất bội phục.

“Chị Tuyết, đã trễ thế này chị còn đi đâu sao?” Lớp tự học kết thúc cũng đã 10 giờ tối rồi.

“Chị đi ra ngoài mua đồ ăn. Trong tủ lạnh đã hết rồi.” Lâm Thiển Tuyết cười cười nói.

“Nếu vậy chị Tuyết để em giúp chị đi mua cho. Chị muốn mua cái gì?”

“Nhưng. . . . . .”

Chị Tuyết, chị còn cùng em khách khí cái gì nữa? Đợi em một chút! Em đem mấy thứ này vào liền giúp chị đi mua nha.”

Từ Du Mạn lập tức mở phòng để sách xuống liền vội vàng đóng cửa nhà, đi ra ngoài, Lâm Thiển Tuyết quả nhiên còn ở bên ngoài chờ cô.

”Chị Tuyết,chị muốn mua cái gì?”

Lâm Thiển Tuyết cũng không khách khí, những thứ muốn mua liền nói cho Từ Du Mạn.Trí nhớ Từ Du Mạn rất tốt, không cần lập lại cũng nhớ.

“Chị Tuyết, chị trở về phòng trước đi em liền lập tức mua đến cho chị. Nhưng chị đừng ngủ nha nếu không em vào không được.” Từ Du Mạn đang chuẩn bị tiến vào thang máy.

“Từ Từ.” Lâm Thiển Tuyết gọi Từ Du Mạn lại.”Tiền cũng không lấy một lát em mua thế nào hả?”

Lâm Thiển Tuyết oán trách nói. Từ trong túi lấy ra mấp trăm đồng đưa cho Từ Du Mạn. Từ Du Mạn tiếp nhận tiền, đi vào thang máy. Siêu thị cách tiểu khu bọn họ cũng không xa, ngay đối diện tiểu khu. Thấy Từ Du Mạn đi ra, chú bảo vệ cùng Từ Du Mạn tán dóc vài câu.

“Người lúc nãy thật sự là thầy cháu sao?” Chú bảo vệ không tin, nào có người xuất chúng như vậy đi làm thầy giáo? Mặc dù ông từ nông thôn tới, nhưng nhìn người cũng khá lắm.

“Đúng vậy mà chú, là chủ nhiệm lớp cháu đấy.”

“Người xuất sắc như vậy làm sao lại đi làm thầy giáo chứ?” Nhìn bộ dáng kia, phong độ, rất giống với tổng giám đốc trong tiểu thuyết ngôn tình con gái ông đang đọc.

“Ha ha, cái này cháu cũng không biết. Thôi không táu ngẫu cùng chú nữa, cháu đi giúp chị Tuyết mua một vài thứ đây.”

“Được.”

Nhìn Từ Du Mạn đi vào siêu thị đối diện kia,chú bảo vệ lắc đầu, tiếc nuối nói: “Thật sự là một đứa bé đáng thương còn có hiểu biết.” Rất nhanh, Từ Du Mạn liền mua xong vài thứ, đến cửa nhà Lâm Thiển Tuyết. Từ Du Mạn bấm chuông cửa nhà Lâm Thiển Tuyết, nhẫn nại đợi. Một thoáng chốc, cửa liền mở ra. Chỉ thấy một tay Lâm Thiển Tuyết chống nạnh, một tay chỉ vào cô, lạnh lùng nói:

“Đi ra ngoài cho tôi.” Gì? Đi ra ngoài? Từ Du Mạn có chút không rõ chân tướng. Bắt đầu nghi hoặc, Từ Du Mạn chợt nghe trong nhà truyền đến thanh âm của đàn ông.

“Tuyết Tuyết, em đừng như vậy.” Không khó nhận thấy, trong giọng nói người đàn ông có đau khổ có cầu xin. Từ Du Mạn chau chau mày, hay là, người này chính là cha của con chị Tuyết mà mấy tháng nay không xuất hiện sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.