Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 70



Không quan tâm? Không quan tâm mà anh lại mất khống chế hôn cô như vậy sao?

“Thầy Cố có quan tâm.”

Cố Uyên lại cắn xuống cằm của Từ Du Mạn, lưu lại dấu răng của anh, sau đó hung ác nói: “Đúng, anh quan tâm, anh quan tâm đến phát điên. Trước kia là anh không ở bên em, lỗi của anh. Nhưng hiện tại em là của anh, chỉ có thể là của một mình anh.”

Âu Dương Nhất Phàm? Anh có nghe qua người này. Tổng giám đốc của tập đoàn Âu thị chứ gì ? Nhưng anh không biết hắn lại còn tổn thương Mạn Mạn của anh như vậy.

“Thật xin lỗi.” Nếu như biết rõ anh còn có thể trở lại, cô sẽ tin tưởng Âu Dương Nhất Phàm như vậy sao? Cô sẽ đồng ý lui tới với Tả Minh sao? Đáp án, cô cũng không biết.

“Không phải lỗi của em. Là anh không bảo vệ em thật tốt. Quên quá khứ đi, hiện tại có anh rồi.”

Hiện tại có anh rồi… Những lời này của Cố Uyên thành công khiến nước mắt của Từ Du Mạn tràn ra.

“Đừng khóc, ngoan. Có anh đây.” Từ Du Mạn rốt cuộc khắc chế không được, nhào vào trong ngực anh, lại đụng phải vết thương của anh.

“Ui...” Từ Du Mạn nghe được tiếng hít khí của Cố Uyên, biết mình lại làm chuyện ngu ngốc. Định ngồi dậy, nhưng Cố Uyên lại lấy tay đè lại lưng của cô, không để cho cô ngồi dậy, cố định cô ở trong ngực. Lại một lần nữa đụng phải vết thương của anh khiến cô nằm yên trong lồng ngực của anh, động cũng không dám động. Nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, cô yên tâm mà cười. Đúng vậy, em hiện tại đã có anh ở bên cạnh. Có anh thật tốt.

Từ Du Mạn chợt nghĩ đến mình còn có chuyện chưa nói, “Đúng rồi, hôm nay gặp Âu Dương Nhất Phàm rồi.”

“Hả?” Không đề cập tới còn đỡ, nhắc tới Âu Dương Nhất Phàm, anh liền hận không thể lột da của Âu Dương Nhất Phàm.

“Máu của em không đủ. Em quen biết với Âu Dương Nhất Phàm lúc truyền máu, cho nên em gọi hắn tới. Hắn hình như vẫn còn ý kia với em.” Từ Du Mạn nói càng lúc càng nhỏ tiếng, chỉ sợ Cố Uyên tức giận.

“Ừ.”

Ừ, là vậy thôi hả? Chỉ phản ứng như vậy sao? Từ Du Mạn muốn nhìn xem vẻ mặt của anh, lại bị anh giữ chặt.

“Đừng động.”

“A.” Từ Du Mạn tự biết đuối lý, không dám nhiều lời. Aiz, ai bảo cô là bên sai chứ, để cho thầy Cố khi dễ một lát đi. Nếu không trong lòng của thầy Cố không thăng bằng .

Khi Từ Du Mạn lần nữa mở máy vi tính lên, khu vực bình luận của cô đã hiện ra một loại trạng thái điên cuồng. Bên trong các độc giả vẫn luôn đi theo Từ Du Mạn từ khi cô bắt đầu viết văn học mạng dĩ nhiên không đồng ý rồi. Thấy có người nhằm vào Từ Du Mạn như vậy, người không đồng ý đầu tiên chính là các cô ấy rồi. Phải nói từ lúc cô bắt đầu đăng bài lên mạng internet đến bây giờ đã gần ba năm rồi, chính là tương đương với việc họ biết cô đã được gần ba năm rồi. Ba năm đủ biết một người, trừ phi người kia thật sự là ngụy trang quá tốt. Các cô hiểu Từ Du Mạn.

Cuộc sống đánh chữ ba năm của Từ Du Mạn chưa từng ngừng lại, người cũng rất thân thiết hòa nhã. Mỗi lần họ nhắn lại, Từ Du Mạn cũng sẽ rất nhanh trả lời họ, về điểm này rất nhiều tác giả đều làm không được.

Lần này bị ngừng giữa chừng là lần đầu tiên, cho nên khi Mạn Mạn ngưng viết, câu đầu tiên mà bọn họ hỏi chính là có phải cô đã xảy ra chuyện gì hay không, nếu không theo hiểu biết của họ, Mạn Mạn bị làm sao cũng sẽ không ngừng viết giữa chừng. Những người mắng chửi Mạn Mạn kia, họ rất khinh thường, bởi vì những người đó không chân chính hiểu rõ về cô.

Mặc dù khinh thường nhưng gặp phải tác giả ngưng viết giữa chừng, trong lòng không thoải mái nói vài lời phát tiết bực tức, đó cũng là chuyện thường tình, cho nên bọn họ mới không nói gì thêm. Nhưng hiện tại cái người có ID “Vạch trần bộ mặt thật của cô”, nhìn tên tài khoản cùng với những lời nói đó, cũng biết đây là nick ảo có người đặc biệt mở, cố ý nhằm vào Mạn Mạn.

Mạn Mạn là bạn của bọn họ, dĩ nhiên không cho phép có người cố tình bôi nhọ cô như vậy, vì vậy, họ - độc giả có thâm niên này của cô lại bắt đầu một vòng chiến đấu. Vì danh dự của Từ Du Mạn mà chiến đấu.

Từ Du Mạn tỉ mỉ liếc nhìn từng lời từng lời nhắn phía dưới, cảm động tột đỉnh. Những người này đều là bạn bè của cô. Mặc dù chưa từng gặp mặt, khoảng cách địa lý cũng xa xôi như vậy, nhưng cô có thể cảm thấy tấm lòng của họ, ấm áp như vậy, khiến lòng của cô cũng ấm áp.

Lúc đầu cái nick “Vạch trần bộ mặt thật của cô” khí thế rất cao, không ngừng dùng một đống lời lẽ hèn hạ, cái gì cũng nói, dốc hết sức lực chửi bới Từ Du Mạn, thật giống như muốn làm cô thân bại danh liệt.

Chuyện như vậy, giống như là đối phó với các minh tinh mới vừa xuất đạo mà đã thành công vậy, những người đó ghen tỵ đỏ mắt rồi, cũng có người cố ý bôi nhọ người khác như vậy. Đây là chuyện thường gặp trong giới giải trí. Nhưng Từ Du Mạn chính là không nghĩ ra, không chỉ là nghĩ không ra người nào cố ý chĩa mũi nhọn vào cô, mà ngay cả việc họ chọn loại phương pháp này cô cũng không nghĩ ra. Cô cũng chỉ là một nhà văn nhỏ ở phía sau màn yên lặng viết văn, có cần tới mức như vậy không?

Từ Du Mạn chỉ biết những độc giả theo cô từ đầu liền bảo vệ cô. Cái gì mà Thanh Thanh, U Lan, thường tặng hoa tươi cho cô, cô dĩ nhiên nhận ra. Sau đó càng tranh cãi càng kịch liệt, một vài độc giả chưa từng thấy qua cũng nhào vô rồi. Là những người có đọc truyện cô viết mà vào, nhưng cô xem lời nhắn của những độc giả xa lạ này, không khó nhìn ra, trong số đó còn có rất nhiều người chưa từng xem qua tác phẩm của cô.

Những người chưa hề xem qua tác phẩm của cô cũng không quen biết Từ Du Mạn, đối với cô đương nhiên chính là không biết rõ. Trên căn bản chính là từ lời nhắn của các độc giả khác mà biết về cô, cũng nói mấy câu công bằng. Đương nhiên, trong lúc này cũng không thiếu độc giả đơn thuần là vào xem náo nhiệt. Tại sao có thể có nhiều độc giả xa lạ như vậy?

Từ Du Mạn nghi ngờ mở ra trang đầu của trang web, quả nhiên ở trên bảng bình luận nhìn thấy được tác phẩm của cô.

Bảng bình luận là một mảng được trang web đặc biệt thiết lập ra, nằm ở trang đầu, không khó nhìn thấy. Bình thường bảng bình luận là ba ngày đổi một lần, chính là trong thời gian ba ngày xem, số bài bình luận đạt tới một số lượng nhất định là có thể lên trên bảng. Lời nhắn lại bên dưới truyện của Từ Du Mạn xuất hiện ào ào rất nhanh, tiến vào bảng bình luận đó là bình thường, rõ rành rành.

Mắt thấy người ủng hộ Từ Du Mạn ngày càng nhiều, “Vạch trần bộ mặt thật của cô” dần dần thua trận. Một người khó địch lại nhiều cái miệng. Không chịu yếu thế, “Vạch trần bộ mặt thật của cô” chạy đi tìm người giúp đỡ, bắt đầu mắng nhau ở trong khu bình luận truyện của Từ Du Mạn.

Mắng đã lâu, đề tài cũng đã lệch khỏi nội dung lúc đầu, hoàn toàn không đi vào chủ đề ‘Từ Du Mạn nói mình bị bắt cóc là cố ý lăng xê truyện của mình’ lúc đầu. Toàn bộ chính là đơn thuần là mắng chửi người, mắng chửi người.

Từ Du Mạn cảm thấy, người ta vì bảo vệ cô mà mắng lâu như vậy, cô không ra mặt biểu hiện một chút, hình như có hơi áy náy. Hơn nữa, cô cũng không muốn xem mọi người tiếp tục mắng chửi nhau như vậy, dù sao, khu bình luận truyện là dùng để cho độc giả đề xuất những kiến nghị với cô, liên lạc tình cảm giữa tác giả cùng độc giả, cãi nhau như vậy, khu bình luận sách của cô cũng sắp trở thành cái chợ rồi.

Từ Du Mạn không trả lời người nào, mà dùng ID của chính mình ở phía trên nói: ‘Cám ơn mọi người đã tin tưởng và ủng hộ Mạn Mạn, Mạn Mạn rất cảm động. Nhưng cãi nhau với loại người này chính là hạ thấp phẩm cách của các bạn, hạ thấp phẩm cách của các bạn liền chứng tỏ hạ thấp gu thưởng thức của các bạn, đó không phải là gián tiếp nói truyện của tôi không hay, cấp bậc thấp gì đó, đúng không nào? Họ muốn mắng liền để cho họ mắng, các bạn có phát hiện không, cãi nhau như vậy, độc giả mới vào đọc không phải chỉ có một hai người, họ đang gián tiếp quảng cáo cho tôi rồi. Trước giờ chưa từng vào đến bảng bình luận, nhưng hôm nay tôi lại vào được bảng bình luận, nói cho cùng công lao của mấy người kia khá lớn, đương nhiên, công lao của các bạn càng lớn hơn nữa. Hôm nay thật là cám ơn các bạn, Mạn Mạn quyết định hôm nay tăng thêm chữ, ha ha.’

Độc giả cũ của Từ Du Mạn nhìn thấy mấy lời của cô, cũng cảm thấy không có hứng thú nữa, U Lan chợt nói một câu thế này : ‘Cãi nhau với loại người này, đó là sỉ nhục chính mình, hơn nữa là sỉ nhục Mạn Mạn.’ Các độc giả ủng hộ cô rối rít phụ họa, không thèm cãi nhau nữa.

“Vạch trần bộ mặt thật của cô” cũng cảm thấy Từ Du Mạn nói hình như là thật, nhưng đây là ngược lại hoàn toàn với dự tính ban đầu của cô ta. Cô ta vốn định làm cho Từ Du Mạn thân bại danh liệt a, khiến độc giả của Từ Du Mạn cũng cách xa cô. Nhưng bây giờ độc giả không chỉ không rời đi, ngược lại càng thêm ủng hộ Từ Du Mạn rồi. Thật buồn bực chính là còn có thêm không ít độc giả mới. Trong sự buồn bực, “Vạch trần bộ mặt thật của cô” mang theo nhóm người của mình, ảo não biến mất không thấy nữa.

Sau khi “Vạch trần bộ mặt thật của cô” rời đi, khu bình luận truyện yên tĩnh một lát, chỉ thấy sau đó Thanh Thanh nhắn lại : ‘A, trước kia cảm thấy Mạn Mạn dịu dàng cỡ nào, hôm nay mới thấy rõ bộ mặt thật của Mạn Mạn, thì ra Mạn Mạn với nữ chính trong truyện của bạn độc miệng giống nhau. Trước kia thật đúng là chúng tôi xem thường Mạn Mạn rồi. Aiz, tôi phát hiện tôi càng ngày càng thích Mạn Mạn, làm sao bây giờ?’

U Lan nói tiếp: Đúng vậy đúng vậy. Xem ra tên ‘Vạch trần bộ mặt thật của cô’ kia thật đúng là vạch trần bộ mặt thật của Mạn Mạn rồi, Mạn Mạn càng thêm đáng yêu đấy.

Tiểu Tịch lại nói tiếp: Hôm nay chúng ta có phúc lợi, Mạn Mạn muốn thêm chữ, đây là cơ hội khó có được cỡ nào? Phải biết rằng, trước kia mặc dù Mạn Mạn chưa bao giờ ngừng viết giữa chừng, nhưng mỗi ngày đều là số lượng chữ nhiều giống nhau.

Còn có độc giả có nick ‘Chưa từng đọc qua sách của Mạn Mạn’ cũng nhắn lại: Nghe mọi người nói giống như nữ chính trong truyện của tác giả này rất độc miệng, đúng không? Tôi thích nhất nữ chính lợi hại. Vì điểm này, truyện của tác giả này tôi nhất định phải theo.

Từ Du Mạn lúc vừa mở máy tính thấy tác giả giật dây chuyện này, bộ sưu tập truyện của cô lập tức tăng 743 lượt xem, đây thật là một con số khổng lồ, cô ở trang đầu tốt nhất đề cử cả một ngày cũng chỉ tăng được hơn một ngàn lượt.

Từ Du Mạn lúc đầu là cố ý châm chọc cái người ‘Vạch trần bộ mặt thật của cô’ kia, hiện tại, trong lòng thật sự cảm ơn cô ta, ha ha. Cảm ơn tuy là cảm ơn, nhưng Từ Du Mạn vẫn muốn biết rõ, rốt cuộc là nick ảo của ai, ai muốn chĩa mũi nhọn nhằm vào cô như vậy? Từ Du Mạn không phải trinh thám, cô không tra được. Chỉ có đi một bước nhìn một bước, là hồ ly thì đều sẽ lộ ra cái đuôi.

Aiz, nói muốn thêm chữ, còn không có bản thảo tồn, không có biện pháp, Từ Du Mạn bất đắc dĩ ôm laptop đau khổ ép mình bắt đầu đánh chữ.

Tống Lâm Bạch mấy ngày qua đi tìm Từ Du Mạn nhiều lần, mỗi lần câu trả lời nhận được đều là không biết. Sau đó Tống Lâm Bạch lại chạy đến tiểu khu mà Từ Du Mạn ở để tìm cô. Chú bảo vệ tiểu khu cũng biết Tống Lâm Bạch, Tống Lâm Bạch đêm đó đã để lại ấn tượng rất sâu sắc đối với chú ta. Nhưng từ miệng chú bảo vệ, Tống Lâm Bạch vẫn không có được đáp án, vẫn chưa biết. Tống Lâm Bạch lần trước cũng chỉ đưa Từ Du Mạn đến cửa tiểu khu, cũng không đưa cô vào nhà, bên trong tiểu khu lại có nhiều tòa nhà như vậy, cậu làm sao biết rốt cuộc là tòa nhà nào. Chú bảo vệ nhìn ra Tống Lâm Bạch muốn tới từng nhà để tìm, mới nói thật với cậu ta.

Tống Lâm Bạch biết Từ Du Mạn mất tích, trong lòng không biết lo lắng sợ hãi cỡ nào, vì vậy quyết định trở về nhờ anh trai giúp một tay. Tống Lâm Bạch chưa từng hoài nghi năng lực của ông anh trai hoàn mỹ của mình. Lần này, Tống Lâm Bạch không thể không hoài nghi khả năng không có chuyện gì không làm được của anh trai mình trước giờ. Tại sao lâu như vậy mới nhận được tin tức!

Khi Tống Lâm Bạch nhận được tin tức, thì Từ Du Mạn đã ngây ngốc ở bệnh viện hai ngày rồi, đúng lúc đến bệnh viện thăm Từ Du Mạn lại gặp phải Từ Du Mạn đang cùng Cố Uyên hôn môi.

Từ bên ngoài cánh cửa khép hờ, Tống Lâm Bạch nhìn đến một màn kia ở bên trong, trái tim liền tan nát. Cậu sớm nên biết, từ ngày mưa hôm đó thì nên biết quan hệ của bọn họ cũng không đơn thuần là quan hệ thầy trò. Chỉ là sau đó thấy Từ Du Mạn cũng không đi về cùng thầy Cố, nên cậu mới không nghĩ theo hướng khác.

Thì ra… thì ra là Mạn Mạn đã sớm ở cùng một chỗ với thầy Cố.

Thì ra… Mạn Mạn cự tuyệt cậu, cũng là vì thầy Cố.

Chẳng qua cậu hiểu được, bản thân cậu hoàn toàn không có cách nào so sánh được với thầy Cố, cậu thua rồi. Còn chưa bắt đầu đã thua rồi. Như vậy cậu nên giống như lời Mạn Mạn nói, làm một học đệ tốt của Mạn Mạn, ít nhất như vậy cậu còn có thể đến gần cô, ở bên cạnh cô.

Chính cậu cũng không biết rốt cuộc sao lại thích một Từ Du Mạn lớn tuổi hơn mình đến như vậy nữa? Rốt cuộc từ lúc nào thì bắt đầu thích cô nhỉ? Có lẽ là từ buổi ăn trưa hôm đó ở căn tin.

Nhà cậu rất giàu, đây là đánh giá của người khác đối với cậu. Ngày đó cậu nhất thời cao hứng tới căn-tin để ăn cơm, từ trước đến nay đều là quản gia từ trong nhà mang cơm đến cho cậu. Thức ăn ở căn-tin một chút cũng không hấp dẫn, cũng không ngon. Cậu chỉ ăn một chút xíu liền hết hứng ăn. Có điều cậu vẫn tương đối thích bầu không khí trong căn-tin, cho nên dù không ăn, cậu vẫn ngồi ở chỗ đó.

Cậu nam sinh ngồi đối diện ăn như hổ đói, thoạt nhìn rất chật vật nhưng rất nhanh liền ăn hết phần thức ăn nhiều gấp hai lần của cậu, sau đó vội vã rời đi. Cậu còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy một người đàn ông, là một người đàn ông mà không phải học sinh, từ phong thái là có thể nhận ra được. Một người đàn ông ngồi vào chỗ đối diện với cậu. Vừa ngồi xuống, đĩa cơm trong tay còn chưa đặt lên bàn thì một nữ sinh liền nhanh chóng đặt đĩa cơm của cô ấy lên bàn rồi.

Nữ sinh kia không biết nên hình dung như thế nào ?Cậu không biết làm sao miêu tả một cô gái, chỉ biết là cô gái rất đẹp. Cậu nhìn cô gái kia thật lâu, nhìn cô cùng người đàn ông tranh chấp, trước kia không phát hiện ra nữ sinh cãi nhau cũng có thể mê người như vậy, trước kia cậu chỉ cảm thấy rất ồn ào.

Cậu có chút ngây người nhìn cô, lúc phục hồi tinh thần, mới phát hiện ra mặt của mình đã đỏ lên rồi. Cậu cảm thấy hơi mất thể diện, nữ sinh đã ngồi lên trên bàn, vì vậy cậu vội vàng chạy ra khỏi nhà ăn. Ở cửa ra vào căn-tin, cậu còn không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn. Nhìn thấy nữ sinh ngồi vào chỗ vốn là của cậu, mặt càng đỏ hơn, nhanh chóng chạy trốn khỏi cái nơi kỳ quái này.

Sau đó cậu không nhịn được nghe ngóng tin tức của nữ sinh kia. Thì ra cô còn lớn tuổi hơn cậu, là chị học ở lớp trên. Nói thật lúc ở căn-tin cậu thật đúng là nhìn không ra. Cô nữ sinh ấy tên là Từ Du Mạn, tên nghe rất êm tai.

Cậu luôn luôn không nhịn được mà chạy đến lầu trên len lén ở bên ngoài cửa sổ nhìn cô. Nhìn cô và bạn cùng lớp ồn ào, bộ dáng giảo hoạt kia luôn xua đi không được. Không biết cậu đến cùng là làm sao vậy, buổi tối lại nằm mơ thấy Mạn Mạn, hơn nữa còn là loại mộng xuân cậu chưa từng có. Mỗi lần tỉnh lại, cậu đều cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, cậu mà lại có loại mộng xuân đó!

Trên quần ẩm ướt làm cho cậu có chút bối rối, cảm giác mình quá mức mất mặt, cũng cảm thấy chính mình hình như là một tên con trai hư hỏng. Có thể là dì phụ trách giặt quần áo nói cho anh trai, anh trai đã biết chuyện của cậu. Anh trai hỏi cậu, cậu kể hết cho anh mình.Anh trai là người mà đời này cậu kính trọng nhất.

Anh cậu nói rằng cậu đã trưởng thành, có cô gái mà mình yêu mến rồi. Cậu ngây ngẩn cả người, thì ra cái này gọi là thích sao? Anh trai nói, thích một người phải dũng cảm, gan dạ theo đuổi. Thích thì nhất định phải lấy được. Anh của cậu còn nói, nếu như bỏ lỡ, tương lai hối hận cũng không kịp. Cậu cũng cảm thấy anh mình nói đúng, cho nên cậu hành động.

Ở đại hội thể dục thể thao, nhìn thấy Dương Kiệt xum xoe lấy lòng Mạn Mạn, cậu nghĩ tới lời nói của anh trai, bỏ lỡ liền hối hận không kịp. Cậu lấy cớ cái ly lần trước bị cậu làm rơi vỡ, lần đầu tiên tiếp cận Mạn Mạn. Cái ly kia là cái ly giống y như đúc với cái ly của Mạn Mạn mà cậu đã tìm ở rất nhiều nơi mới tìm được.

Không ngờ bạn học của Mạn Mạn nói chuyện rõ ràng như vậy, cậu có chút kinh sợ và chạy mất. Chạy đi rồi, cậu thật hận không thể đánh mình hai cái, mình tại sao cứ vô dụng như vậy?

Trời mưa, tài xế tới đón cậu. Cậu để cho tài xế về nhà trước, mình chỉ giữ lại một cây dù. Cậu nhớ rõ, Mạn Mạn hôm nay không mang theo dù.

Dương Kiệt cũng muốn đưa Mạn Mạn về nhà, nhưng cây dù của Dương Kiệt hiển nhiên là của nữ sinh bên cạnh hắn kia. Mạn Mạn cự tuyệt, trong lòng cậu rất vui mừng. Nhưng Mạn Mạn cũng cự tuyệt cậu. Thầy Cố tới. Cậu sau này mới biết người cùng với Mạn Mạn ở trong căn-tin tranh giành chỗ ngồi chính là Cố Uyên - thầy Cố mới trở về từ nước Anh, khó trách lúc ấy liếc mắt một cái liền cảm thấy người ấy có phần không giống người thường. Không ngờ thầy Cố cũng định đưa Mạn Mạn về, nhưng Mạn Mạn vẫn cự tuyệt.

Cuối cùng, Mạn Mạn cùng với một người đàn ông xa lạ, có cảm giác cùng người giống anh trai mình rời đi. Người kia là bạn trai của Mạn Mạn sao?

Không biết người nào lan truyền lời đồn, nói Mạn Mạn là người tình của người khác, chính là người đàn ông lần trước. Cậu tin tưởng người kia cho dù là bạn trai của Mạn Mạn, cũng không phải là Mạn Mạn bám theo người giàu có. Mạn Mạn làm sao có thể là người như vậy chứ?

Mạn Mạn chưa đi học. Cậu nghe nói là bị bệnh, nhưng cậu căn bản cũng không biết nhà của Mạn Mạn ở đâu. Muốn đi thăm cô cũng không phải không có cách nào, anh trai của cậu nhất định có thể tra ra được. Nhưng cậu không muốn lấy cách này để biết nhà của cô, cậu muốn để cho cô dẫn cậu tới nhà của cô. Sau đó Mạn Mạn đã quay trở lại.

Nghe nói thầy Cố tổ chức trò chơi lời thật lòng hay hành động theo yêu cầu. Quả nhiên, thầy giáo từ nước ngoài trở về, phương pháp giáo dục chính là không giống nhau. Cậu quyết định vẫn phải nói ra, muốn thổ lộ với cô. Biết tiểu khu nhà Mạn Mạn ở nơi nào, cậu rất vui mừng, đồng thời cũng bị cô uyển chuyển cự tuyệt, rất đau lòng.

Mặc dù anh trai nói rằng, bản thân mình muốn thì phải dùng hết tất cả biện pháp cũng phải lấy được. Nhưng cậu từ trước tới giờ đều không giống như anh trai, cậu lựa chọn buông tay.

Bị cự tuyệt, cậu có mấy ngày không vụng trộm đi nhìn Mạn Mạn nữa. Sau lại đi, mới biết Mạn Mạn lại không đi học. Không có được tin tức của cô, vẫn là đi làm phiền anh trai rồi.

Toàn bộ bạn cùng lớp của Mạn Mạn đều biến mất một buổi sáng, cậu nghĩ là họ đi bệnh viện thăm Mạn Mạn. Cậu vẫn muốn đi bệnh viện thăm cô một chút, với tư cách là một học đệ, một người bạn đi thăm cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.