Tất cả đều mang lên
hỏi thầy Cố, thậm chí ngay cả đề bài môn tiếng Anh cũng nhờ anh giảng.
Vân Xảo chậm một bước, phía trên đã rất đông các bạn học đứng nhờ Cố
Uyên giảng bài, căn bản là không nhìn thấy anh đâu, chứ đừng nói là chen vào trong.
“Bọn họ tại sao lại như vậy?”
“…” Từ Du Mạn vô cùng im lặng nhìn Vân Xảo cùng mấy người bạn cùng lớp. Như vậy có để
cho thầy Cố nghỉ ngơi hay không, không phải muốn làm bận chết thầy Cố
nhà người ta sao. (Mạn Mạn nhà chúng ta đau lòng nhé.) Đề bài gì cũng
cầm đi hỏi, thật sự rất phiền phức?
Từ Du Mạn lúc này cũng không
còn tâm tư chuyên chú nghiên cứu đề bài nữa. Cũng may, tất cả mọi người
rất yên lặng, cô ngồi phía dưới cũng có thể nghe thấy thanh âm anh giảng bài.
Cố Uyên đang giảng bài tiếng Anh cho một bạn học. Từ Du
Mạn lắng nghe anh nói tiếng Anh. Anh nói tiếng Anh rất chuẩn, hơn nữa
ngữ điệu cũng chuẩn đến mức không thể chuẩn hơn, nói hay hơn nhiều so
với thầy giáo dạy môn tiếng Anh của bọn họ, hoàn toàn có thể để anh ghi
âm lại, sau đó cho bọn họ luyện nghe được rồi. Cũng đã sinh sống ở Anh
nhiều năm như vậy, tiếng Anh nói không tốt, không phải để cho người ta
chê cười sao?
Sau đó một bạn học hỏi một đề toán, Cố Uyên chỉ
nhìn thoáng qua liền nói với bạn học kia: “Cái này lớp trưởng của các em biết làm, có thể đi hỏi bạn ấy.”
Quả nhiên nữ sinh kia bất đắc
dĩ đi xuống khỏi bục giảng, đến hỏi Từ Du Mạn. Từ Du Mạn ở dưới lớp nghe anh bảo bạn họ đến chỗ cô, định trừng mắt nhìn anh. Nhưng tiếc rằng có
quá nhiều người, căn bản là trừng không tới anh. Ngược lại Trần Nghiêm
đứng bên ngoài lại cảm giác được ánh mắt của cô nên nhìn qua, nở nụ cười với cô, lộ ra một hàng răng trắng lóa.
Từ Du Mạn đột nhiên phát
hiện, hàng răng vàng khè làm cho người ta chỉ sợ tránh không kịp của
Trần Nghiêm đã biến mất, đổi thành răng trắng rồi? Lúc này cô mới quan
sát Trần Nghiêm một chút. Quan sát xong, trong lòng cô âm thầm hoài
nghi, đây là Trần Nghiêm sao? Nếu không phải khuôn mặt hại chết người
kia rất giống, đường nét vẫn như cũ, cô thật sự cho rằng đây không phải
là Trần Nghiêm. Có phải là bị người nhập vào thân rồi hay không?
Một thời gian không gặp mà Trần Nghiêm không giống như Trần Nghiêm lúc
trước? Răng vàng khè không còn, mặt rửa sạch sẽ, mái tóc trơn bóng cũng
sạch sẽ, quần áo cũng sạch sẽ hơn nhiều. Đây thật sự là Trần Nghiêm sao?
Trên bàn chợt có thêm một quyển vở, Từ Du Mạn mới phục hồi tinh thần, không
thể tin mà hỏi nữ sinh vừa tới kia: “Cậu ấy thật sự là Trần Nghiêm sao?”
Nữ sinh kia biết cô hỏi là ý gì, có chút bực mình trả lời: “Ừ”, sau đó
cũng không chờ Từ Du Mạn giảng bài cho mà đi vòng qua bên cạnh bàn của
cô, sau đó trở lại hỗ ngồi của chính mình. Cô căn bản cũng không phải
thật sự muốn hỏi về bài tập?
Lục tục có mấy nữ sinh bị Cố Uyên
yêu cầu như vậy, nhưng họ cũng không chờ Từ Du Mạn giảng bài cho liền
trở về chỗ ngồi của mình. Chỉ có một vài người thật sự có đề bài muốn
hỏi, mới ở nán lại chỗ Từ Du Mạn một lát, nghe cô giải thích đề bài, sau đó liền biết nên làm như thế nào. Cứ như vậy, giờ tự học buổi tối rất
nhanh liền trôi qua.
Ra tới cổng trường, lão Tiền liền
vội vàng đi tới trước mặt Cố Uyên: “Cậu chủ, ông chủ bảo cậu về nhà.”
Ông không phải người của quân khu, không phải bộ đội, tự nhiên sẽ không
gọi Cố Bác là tư lệnh.
“Trước tiên đưa Mạn Mạn về nhà đã.” Trải
qua sự kiện lần trước, Cố Uyên cũng không dám để cô về nhà một mình. Lần trước là ban ngày mà còn có thể xảy ra chuyện như vậy, đây là buổi tối, càng phải chú ý hơn.
“Không cần, anh về nhà trước đi.” Cô cự
tuyệt. Lão Tiền hẳn đã chờ ở chỗ này, nếu như Cố Uyên đã khuya còn chưa
về nhà, còn không biết bác Cố nghĩ như thế về cô đấy, như vậy muốn bác
Cố tiếp nhận cô thì càng khó khăn hơn.
“Không, anh nhất định phải đưa em về nhà mới yên tâm.” Cố Uyên nhất định muốn đưa cô về nhà, không cho cự tuyệt.
Từ Du Mạn biết anh lo lắng, nghĩ thầm bọn họ cũng không thể thời thời khắc khắc đều đi chung với nhau, chắc chắn sẽ có lúc cô đi một mình, lo lắng cho hết sao? Hơn nữa cô là người lớn rồi, có thể bảo vệ tốt cho bản
thân, tin rằng chuyện lần trước qua đi, cũng sẽ không xảy ra chuyện như
vậy nữa. Nhưng Từ Du Mạn không nói, anh muốn đưa thì cứ đưa đi, chỉ cần
có thể khiến anh yên tâm.
“Được rồi, em về nhà rồi, anh trở về đi.” Đưa cô về tới nhà, đứng ở dưới lầu nhà cô.
“Sao anh còn chưa đi về?” Từ Du Mạn cau mày, nhìn Cố Uyên vẫn chưa đi. Không biết ngượng làm thầy giáo mà nói không giữ lời.
“Em hình như quên cái gì đó?” Cố Uyên khom người, tiến tới trước mặt cô nhắc nhở.
Từ Du Mạn tặng anh một cái liếc mắt xem thường, ngay sau đó lại tặng anh
một cái hôn. Cố Uyên bày ra vẻ mặt ‘coi như em thức thời’, sau đó cùng
lão Tiền về nhà.
Từ Du Mạn đang chuẩn bị lên lầu, lại bị người
đàn ông đứng ở cửa, miệng đang hút thuốc lá, dưới chân còn có một đống
lớn tàn thuốc dọa cho giật mình. Âu Dương Nhất Phàm sao lại chạy tới đây chứ?
“Anh ở đây làm gì?” Từ Du Mạn không thể cho Âu Dương Nhất Phàm sắc mặt tốt mà lạnh lùng nói.
“Chờ em.” Trong giọng nói của Âu Dương Nhất Phàm có chút chán nản.
“Em thật sự ở cùng một chỗ với thầy giáo của mình sao?” Âu Dương Nhất Phàm
cảm thấy không thể tin được điều mà mình vừa chứng kiến. Tại sao Mạn Mạn thà rằng nhận lấy khả năng sẽ có tiếng xấu, ở bên thầy giáo của cô cũng không nguyện ý ở bên hắn?
“Đúng như anh đã thấy.” Nếu biết, nên sớm một chút hết hi vọng, cô hoàn toàn không có một chút tình cảm nào với hắn.
“Em sẽ không sợ bị người khác biết, bị người ta lên án sao?” Thầy trò yêu
nhau, cũng được xem là một loại tình yêu cấm kỵ, sẽ không được mọi người chấp nhận.
“Trên thế giới không có quy định học sinh không thể
yêu thầy giáo của mình, bây giờ là tự do yêu đương.” Nếu như sợ cô cũng
sẽ không ở bên Cố Uyên. Không đúng, nếu như sợ, Cố Uyên cùng lắm là
không làm giáo viên. Nhưng bọn họ sao có thể bởi vì lời nói nhảm của
người khác mà buông tay chứ?
“Mạn Mạn, chúng ta nói chuyện tử tế
được không?” Âu Dương Nhất Phàm nhỏ giọng nói, giọng điệu khẩn cầu như
vậy, khiến cô thật sự không tiện từ chối. Nên sớm nói rõ ràng mọi
chuyện. Cô không hy vọng có người nhúng tay vào tình cảm giữa cô và Cố
Uyên.
“Được.” Từ Du Mạn và Âu Dương Nhất Phàm cùng nhau lên lầu, mở cửa nhà để cho Âu Dương Nhất Phàm đi vào.
“Tùy ý ngồi.” Từ Du Mạn rót một ly nước lọc cho Âu Dương Nhất Phàm.
Đây là lần đầu tiên Âu Dương Nhất Phàm tới căn hộ này của cô. Trước kia,
lúc bọn họ còn quen biết, cô vẫn chưa chuyển qua đây, chỗ ở cũng không
có điều kiện tốt như bây giờ. Phòng ốc không lớn, chỉ là một cô gái như
cô ở cũng đủ rồi. Âu Dương Nhất Phàm hài lòng gật đầu một cái.
“Có gì muốn nói thì một lần nói cho xong đi, nói xong thì rời đi. Hiện tại
khuya lắm rồi, tôi không hy vọng bạn trai của tôi hiểu lầm.” Từ Du Mạn
tuyên bố trước. Cô cần nói rõ trước, cũng tránh cho có điều gì phiền
toái không cần thiết.
“Mạn Mạn, em hận anh sao? Hận anh phạm sai
lầm đối với em sao?” Âu Dương Nhất Phàm muốn kéo tay cô, lại bị cô tránh ra vì thế đôi mắt không che giấu được sự đau lòng.
“Không hận.
Tất cả mọi người đều uống say, không chỉ là trách nhiệm của mình anh.”
Từ Du Mạn cũng không biết chính mình sao có thể say rượu gì kia chứ.
Âu Dương Nhất Phàm như thấy được hi vọng: “Vậy tại sao em không muốn ở bên anh? Chúng ta đã…”
Không ngờ Từ Du Mạn nghe ra ý tứ trong lời nói của Âu Dương Nhất xong liền
tức giận: “Anh đừng lúc nào cũng lấy chuyện kia ra nói.”
Vừa thấy cô nổi giận, Âu Dương Nhất Phàm nóng nảy liền bắt lấy tay cô. Lần này
động tác rất nhanh, Từ Du Mạn cũng không kịp né tránh. Âu Dương Nhất
Phàm vội vàng giải thích : “Mạn Mạn, anh không phải ý đó, anh…”
Nói còn chưa dứt lời đã bị Từ Du Mạn cắt ngang : “Được rồi, không cần nói
nữa. Bây giờ ở bên ngoài mọi người 419 (tình một đêm) rất nhiều, cũng
không phải mỗi lần đều nhất định phải ở bên nhau, nhất định phải kết
hôn. Tôi không có cảm giác yêu đương với anh, không có khả năng ở bên
anh. Hơn nữa bạn trai tôi đã biết sự kiện kia, rất may mắn anh ấy không
hề vì vậy mà không cần tôi.” Mặc dù nhìn ra được anh rất tức giận, chắc
hẳn anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Âu Dương Nhất Phàm.
Từ Du Mạn mở miệng một tiếng bạn trai , mỗi một câu đều kích thích thần kinh của
Âu Dương Nhất Phàm. Ai cũng không biết, Âu Dương Nhất Phàm yêu cô bao
nhiêu, hắn yêu cô rất nhiều.
“Anh yêu em, anh rất yêu em.” Âu
Dương Nhất Phàm khắc chế không được cảm xúc của mình, nắm bả vai của cô
mà lung lay. Đầu của cô cũng sắp bị lắc cho hôn mê.
“Tôi không yêu anh. Xin anh về sau không nên tới tìm tôi nữa, bạn trai tôi sẽ ghen.”
“Không, em là của anh, em chỉ có thể là của anh.”
Âu Dương Nhất Phàm bị Từ Du Mạn kích thích đến mức cặp mắt đỏ lên, giống
như sư tử phát giận, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đem Từ Du Mạn – người
chọc giận hắn ăn vào trong bụng.
“Anh đừng như vậy có được không !” Từ Du Mạn bị vẻ mặt của Âu Dương Nhất Phàm hù sợ nên có chút luống cuống.
Bộ dáng đáng thương của Từ Du Mạn khiến Âu Dương Nhất Phàm thoáng bình
tĩnh lại, hắn ta ôm lấy eo cô, muốn hôn lên môi cô. Từ Du Mạn nghiêng
đầu trốn tránh cái hôn của Âu Dương Nhất Phàm, lại biến khéo thành vụng
bị Âu Dương Nhất Phàm ngậm vào vành tai nho nhỏ.
Âu Dương Nhất
Phàm khẽ liếm vành tai của cô, trong miệng mơ hồ không rõ nói: “Mạn Mạn, ở bên anh, anh sẽ yêu em thật nhiều, cưng chiều em thật nhiều.”
Từ Du Mạn bắt đầu ân hận, cô không nghĩ Âu Dương Nhất Phàm lại có thể như
vậy, thật là dẫn sói vào nhà. Âu Dương Nhất Phàm mà cô biết vẫn luôn là
một người vô cùng lịch thiệp, dễ tính, trừ lần đó uống say xảy ra chuyện không vui, những lúc khác đều vẫn rất quân tử, chưa từng làm ra hành
động nào không nên đối với cô.
Lần đó là uống rượu
say, cũng không có gì là hoàn toàn không thể tha thứ. Cho nên lần này cô mới tin Âu Dương Nhất Phàm, để cho Âu Dương Nhất Phàm vào nhà của mình. Không ngờ hắn ta lại…
Cảm thấy tay của Âu Dương Nhất Phàm bắt
đầu làm bậy, có phần muốn tiến vào trong quần áo của cô từ bên hông, Từ
Du Mạn cố gắng giãy giụa, nhưng Âu Dương Nhất Phàm gắt gao giữ chặt eo
cô, căn bản là không thể động đậy. Đôi tay tự do của cô đã dụng hết toàn lực đánh Âu Dương Nhất Phàm rồi, vẫn không khiến hắn nhúc nhích chút
nào. Từ Du Mạn bắt đầu sợ hãi, sợ mình thật sự sẽ bị Âu Dương Nhất Phàm
cưỡng bức, vậy cô sao có thể xứng đáng với Cố Uyên được.
Nghĩ như vậy, nước mắt của cô liền khắc chế không được chảy ra, hung hăng cắn
vào cổ của Âu Dương Nhất Phàm. Âu Dương Nhất Phàm cảm thấy có chất lỏng
nóng bỏng chảy vào cổ của hắn, lại có cảm giác có chất lỏng chảy ra. Đau đớn trên cổ khiến Âu Dương Nhất Phàm khôi phục chút thần chí. Hắn đây
là đang làm gì chứ? Sao có thể làm tổn thương Mạn Mạn?
Âu Dương Nhất Phàm buông Từ Du Mạn ra, nhìn thấy nước mắt trên mặt cô,
không biết làm thế nào cho phải, trái tim chợt đau, đau đến mức khiến
hắn muốn khóc. Đau đớn trong lòng hoàn toàn vượt qua đau đớn trên cổ.
Âu Dương Nhất Phàm lấy tay sờ lên cổ thì mới biết đã bị Từ Du Mạn cắn
rách, máu đỏ tươi dính trên tay, nhìn thấy mà ghê nhưng cũng nhắc nhở Âu Dương Nhất Phàm bản thân hắn vừa rồi rốt cuộc đã làm chuyện ngu xuẩn
gì.
“Mạn Mạn, anh…” Âu Dương Nhất Phàm muốn giải thích nhưng lại không nói gì nữa. Hắn cũng không biết giải thích thế nào.
“Không cần nói, cút. Về sau đừng bao giờ để tôi nhìn thấy anh nữa, cút.” Từ Du Mạn chỉ vào cửa nhà, giận không kềm được rống to.
Mặc dù trước kia Âu Dương Nhất Phàm có lỗi với cô, nhưng cô vẫn tin tưởng
nhân phẩm của hắn. Bây giờ hắn đã phá vỡ chút tin tưởng còn lại của cô
đối với hắn.
Âu Dương Nhất Phàm vẻ mặt chán nản, hắn dường như mơ hồ biết, về sau, Mạn Mạn e rằng sẽ không bao giờ để cho hắn đến gần
nữa. Đây đều là lỗi của hắn. Nghĩ muốn nói gì đó nhưng vẫn là cô đơn mở
cửa, rời đi. Hắn không muốn buông tay, không muốn buông tha Mạn Mạn. Cho dù là trói buộc cũng được, cũng nhất định phải giữ cô ở bên người.
Sáng sớm hôm sau, Từ Du Mạn còn chưa thức dậy, đã bị Cố Uyên đánh thức.
Không đúng, phải nói là bị hôn mà tỉnh. Từ Du Mạn vốn đang ngủ say, bỗng nhiên có cảm giác hít thở không thông, mơ mơ màng màng, trong miệng
nhét vào thứ gì đó, không ngừng khuấy động, cướp lấy nước miếng trong
miệng cô.
Từ Du Mạn mở mắt, quả nhiên là Cố Uyên. Đạt được mục
đích, Từ Du Mạn cũng đã tỉnh, nhưng Cố Uyên cũng không vì vậy mà bỏ qua
cho cô, mà hôn càng thêm kịch liệt, dường như muốn đem cái lưỡi của cô
ăn vào trong bụng. Hồi lâu anh mới thả cô ra: “Bảo bối, ăn sáng.”
Từ Du Mạn mơ mơ màng màng nói: “Không muốn, còn muốn ngủ.” Tối hôm qua cô rất khuya mới ngủ.
“Hôm nay phải đi học. Mau dậy nào, bữa sáng cũng làm xong rồi.” Cố Uyên siết chặt lỗ mũi của cô, bộ dạng ngủ nướng của Mạn Mạn nhà bọn họ thật đáng
yêu, rất muốn đồng ý với cô. Sau đó cùng cô cúp cua, cùng ngủ một giấc.
“A.” Từ Du Mạn cũng biết bây giờ đã trễ lắm rồi, phải dậy rồi, cho nên xoay
người rời giường. Nhắm mắt sờ soạng tìm bộ quần áo mà tối hôm qua cô đặt ở bên cạnh để hôm nay mặc, sau đó cũng nhắm hai mắt cởi áo ngủ ra, mặc
áo ngực vào.
Con gái đều biết, lúc mặc áo ngực là phải bỏ hai bầu ngực vào trong, cho nên cô duổỗi tay vào trong, sau đó điều chỉnh.
Đang làm Từ Du Mạn nghe thấy tiếng hút khí cùng với thanh âm nuốt nước miếng ở bên cạnh. Đột nhiên con sâu ngủ liền hoàn toàn biến mất, cô nhanh
nhẹn hết sức kéo chăn qua che lại, sau đó nhìn chằm chằm vào Cố Uyên:
“Sao anh còn chưa đi ra ngoài?” Lại còn ở trong phòng cô nhìn lén. Thầy
giáo sắc lang… thầy giáo sắc lang.
“Em không bảo anh đi ra ngoài.” Cố Uyên trái lại rất biết chơi xấu.
“Không bảo anh đi ra ngoài, nhìn thấy em muốn mặc quần áo anh cũng không biết
tự giác đi ra ngoài sao? Phi lễ chớ nhìn, có hiểu không?” Từ Du Mạn dạy
bảo Cố Uyên.
“Anh muốn nhìn, tại sao lại phải đi ra ngoài?”
“Anh…” Từ Du Mạn thế nào cũng không nghĩ đến da mặt anh dày như vậy, lại còn
nói lời như vậy. Đỏ bừng cả mặt, không biết nên nói gì nữa, đành phải
không ngừng lặp lại ‘anh…anh…anh..’, cái chữ này dùng để biểu đạt tâm
tình cô không nói nên lời.
Cố Uyên xoa đầu cô, dịu dàng mà khàn
khàn nói : “Được rồi, cũng không phải chưa từng xem qua. Mau mặc đồ vào, nếu không sẽ tới trễ.” Cố Uyên lần này tự giác đi ra ngoài, hơn nữa còn giúp cô đóng cửa phòng lại. Anh cũng không dám ở lại chổ này thêm nữa,
sợ chính mình thật sự sẽ xin nghỉ không lên lớp.
Từ Du Mạn nhìn cửa phòng đóng chặt, tối hôm qua cô hình như quên đóng cửa, hu…hu…hu, thật là, khóc không ra nước mắt.
Mặc quần áo tử tế xong, Mạn Mạn đi rửa mặt, sau đó hưởng thụ bữa sáng phong phú mà anh chuẩn bị cho cô. Cuộc sống như thế hình như rất tốt, chỉ là
nếu như không bị Cố Uyên nhân cơ hội chiếm tiện nghi thì càng tốt hơn.
Không thể không nói tài nấu nướng của Cố Uyên thật sự rất tốt, ăn hết mà còn
chưa thỏa mãn, nếu không phải thời gian không đủ, nếu không phải cô ăn
không nổi nữa, cô thật sự rất muốn thêm một chén nữa.
Cùng Cố
Uyên đi tới trường học, ừm, vì để tránh mấy chuyện linh tinh, cô không
xuống xe ở cổng trường, mà ở ngã rẽ cách trường học không xa cô đã xuống xe tự mình đi tới trường.
Cố Uyên lúc đầu không đồng ý, bị người khác biết thì sao, có thể làm gì được anh? Nhưng Từ Du Mạn lại nói còn
không lâu nữa sẽ đến cuộc thi, cô không muốn bởi vì những chuyện linh
tinh mà ảnh hưởng đến cuộc thi của cô. Cố Uyên đành phải nghe theo cô,
không để cho người khác biết tình yêu của bọn họ. Aiz, ai bảo anh chính
là cưng chiều bảo bối nhà anh như vậy chứ.
Từ Du Mạn đi bộ vào
trường học, Cố Uyên cũng nhanh chóng lái xe vào trường. Hai người cũng
không nhìn thấy, có một người ở phía sau bọn họ, nhìn Từ Du Mạn từ trên
xe của Cố Uyên bước xuống.
Lúc lên lớp, Cố Uyên vẫn đối xử bình
đẳng. Ngoại trừ thỉnh thoảng có một chút tiếp xúc qua ánh mắt với Từ Du
Mạn, có chút cố ý gọi cô trả lời câu hỏi, thật sự là đối xử như những
học sinh khác. Sau khi tan học Cố Uyên vẫn đưa Từ Du Mạn về nhà rồi mới
rời đi, dĩ nhiên, nụ hôn kia thế nào cũng trốn không thoát.
Lần
này, Âu Dương Nhất Phàm cuối cùng cũng không xuất hiện ở đầu hành lang
dọa người nữa. Từ Du Mạn yên tâm về đến nhà, sau đó pha cho mình một ly
cà phê đen, sau đó hít vào thật sâu, rồi mở máy tính ra. Từ Du Mạn thích nhất chính là vừa mở máy tính ra liền nhìn thấy những lời nhắn đáng yêu của độc giả. Lại có một lời nhắn thu hút tầm mắt của cô. Người nhắn
chính là Viên Viên, là một độc giả lâu năm của cô. Viên Viên nói cô ấy
có một người bạn tốt là cao thủ máy tính, sau chuyện lần trước cô bị
người ta cố ý vu hãm phỉ báng, cô ấy đã nhờ bạn mình giúp tra xét IP của cái tên ‘vạch trần bộ mặt thật’ kia, sau đó phát hiện, cùng địa chỉ IP
với một tác giả tên Ly Ly, xem ra hẳn là cùng một người.
Từ Du
Mạn có một chút ấn tượng với cái người Ly Ly này, hình như lúc trước,
khi cô mới đến không lâu, là lần đầu tiên viết truyện trên trang web
này, nội dung văn của cô và Ly Ly có rất nhiều chỗ tương tự, hẳn là phần lớn đều giống nhau, cho nên người tên Ly Ly này đã nói cô đạo văn.
Chuyện này hơi ầm ĩ.
Ly Ly tới sớm hơn cô hai năm, khi đó Ly Ly
cũng xem như trung thần của trang web này, mà cô chẳng qua là người mới. Cho nên, phần lớn người vẫn tương đối tin tưởng Ly Ly. Sau đó biên tập
Hiểu Linh chịu trách nhiệm phần truyện của cô đưa ra chứng cớ, chính là
hình ảnh chụp lại màn hình bọn họ nói chuyện phiếm thương lượng phần
phác thảo tác phẩm, mới giúp cô được giải oan. Chính là sự kiện lần đó
mà cô trở nên có chút nổi tiếng, cô xem như mọi chuyện thuận lợi.
Lúc ấy Từ Du Mạn còn có chút khó hiểu, Hiểu Linh sao lại chụp lại màn hình
chứ, ai không có việc gì mà lúc tán gẫu còn chụp lại màn hình. Hiểu Linh nói khi họ biên tập đều có thói quen này, chính là để phòng ngừa chuyện đạo văn. Từ Du Mạn lúc ấy còn cảm thán cái thói quen biên tập này thật
sự là tuyệt đối sáng suốt.
Thì ra là Ly Ly. Cũng đã qua ba năm,
ba năm bình yên vô sự, sao bỗng nhiên lại chọc tới cô chứ? Thật là nhân
vật phiền toái. Từ Du Mạn không biết, bởi vì sự kiện đạo văn kia, trên
căn bản mọi người biết sự kiện kia liền không muốn đọc truyện của cô ta
nữa, độc giả của cô ta cũng giảm đi rất nhiều, cô ta sao có thể không
nổi giận. Vì vậy Ly Ly vẫn ghi hận trong lòng, nghĩ cũng muốn cho Từ Du
Mạn nếm thử mùi vị thân bại danh liệt. Ba năm Ly Ly đều tìm cô gây phiền phức, nhưng Từ Du Mạn làm người luôn ôn hòa lễ độ, lại chưa từng ngừng viết dở chừng, đối với độc giả cũng tốt, đánh giá của biên tập cũng
tốt, căn bản không tìm được nhược điểm nào. Điều này làm cho Ly Ly vô
cùng buồn bực.
Lần này Từ Du Mạn đột nhiên ngừng viết giữa chừng, cuối cùng cũng để cho Ly Ly tìm được cơ hội, cho nên cũng không lập kế
hoạch rõ ràng, đã bắt đầu màn phỉ báng kia. Không nghĩ tới lần này ngược lại đổ tội cho Từ Du Mạn, lại giống như lúc cô mới xuất hiện đã giúp cô tăng lên không ít độc giả.
Từ Du Mạn biết là ai là được rồi, dù
sao cũng không mang đến tổn thương thực chất nào cho cô, độc giả ủng hộ
cô thì vẫn ủng hộ, người không ủng hộ cô cũng ủng hộ, cho nên cô cũng
không để Ly Ly ở trong lòng, chỉ coi hành động trả thù của cô ta là vở
kịch một vai của cô ta, Ly Ly cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép diễn trò,
căn bản không đáng cho cô để ý. Từ Du Mạn vì độc giả của mình có thể có
lòng chú ý như vậy mà cảm động. Kết quả của cảm động chính là viết nhiều hơn. Gõ chữ liên tục đến 1 giờ sáng cô mới đi ngủ. Đêm nay, cô ngủ rất
ngon. Mình không tìm lời đồn đãi, nó lại luôn tìm tới mình, hơn nữa dây
dưa không dứt. Từ Du Mạn trong lòng cảm thán như vậy. Rốt cuộc là thế
nào?
Giống như lần trước nói Từ Du Mạn được người ta bao nuôi,
lần này cô vừa vào trường đã nhận thấy nhiều ánh mắt như vậy, khinh bỉ,
còn có xem thường. Thậm chí, từ trong ánh mắt của không ít nữ sinh, cô
thấy được sự ghen tỵ và hâm mộ. Từ Du Mạn cũng không biết rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy.
Ở đối diện có hai nữ sinh
đi tới, hai người này nhìn thấy Từ Du Mạn liền bắt đầu bàn luận xôn xao. Cô dừng lại muốn nghe xem rốt cuộc là chuyện gì. Quả nhiên cô lấy được
tin tức mình muốn biết.