Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 79: Thầy Cố, Anh Được Không!



“Tôi… cô.” Viên Hân tức giận gương mặt lúc trắng lúc xanh, không nói ra lời. Dù nói thế nào bà ta vẫn là mẹ của con bé đáng ghét này, nhưng nó lại nói chuyện như vậy với bà, thật là không có giáo dục:

“Thật là không có giáo dục, sao có thể nói như vậy với mẹ mình chứ?”

Viên Hân vung tay định cho Từ Du Mạn một cái tát, lại bị cô bắt được cổ tay không thể động đậy.

“Không có giáo dục? Đương nhiên đứa trẻ không cha không mẹ làm sao có thể có giáo dục chứ? Bà cực kỳ có giáo dục, tùy tiện đánh người, bà được dạy bảo thật tốt.”

Từ Du Mạn đột nhiên hất tay Viên Hân ra. Viên Hân lảo đảo mấy bước mới đứng vững cơ thể. Cổ tay bây giờ đã đỏ một mảng, đau muốn chết. Thật không nghĩ tới con bé đáng ghét này lại có khí lực lớn như vậy.

Mấy bạn học bên trong đều chú ý tới tình hình bên ngoài. Từ cuộc đối thoại giữa Từ Du Mạn và Viên Hân, không khó nghe ra Viên Hân chính là người đàn bà đã bỏ rơi Từ Du Mạn trong miệng thầy Cố. Tiếp đó lại nghe Viên Hân nói như vậy, còn có bộ dạng ngang ngược hung hãn kia, lại còn muốn đánh Từ Du Mạn, bạn cùng lớp nổi giận. Thật sự chưa từng thấy người đàn bà nào không biết xấu hổ như vậy.

Vân Xảo thông minh chạy tới phòng làm việc tìm Cố Uyên. Những bạn học khác vây quanh Từ Du Mạn cùng Viên Hân, hơn nữa còn thỉnh thoảng nói một ít lời chọc tức Viên Hân. Càng khoa trương hơn chính là Chương Xuyến. Chương Xuyến ở một bên âm dương quái khí nói:

“Ơ, tôi vốn đang nói là quý cô ở chỗ đó sao lại chạy tới đây, thì ra tôi vẫn đánh giá cao bà rồi. Cô gái sợ là còn cao cấp hơn so với bà. Cô gái người ta bán rẻ thân thể không đáng xấu hổ, còn kẻ bán đứng lương tâm chính là không phải người.”

Viên Hân còn chưa từng gặp qua người nào nói chuyện với bà như vậy. Kể từ sau khi gả cho Mộ Thư Bàng, những người đó ai mà chẳng thỉnh thoảng đều chạy tới nịnh bợ bà, ai còn dám bới móc bà như vậy? Viên Hân tức giận khiến bộ ngực lớn cố tình để lộ ra càng không ngừng phập phồng lên xuống, thật sự rất quyến rũ ánh mắt người khác. Từ Du Mạn cũng chú ý tới, sau đó mỉa mai cười cười. Người đàn bà này phí không ít tiền ở bệnh viện chỉnh hình..

“Thì ra bà chính là người đàn bà đã vứt bỏ lớp trưởng của chúng ta mà thầy Cố đã nói, không ngờ bà còn có mặt mũi trở lại tìm lớp trưởng của chúng ta, còn có tinh thần như vậy.”

“Vẫn là lớp trưởng của chúng ta là người tốt, nếu là tôi, nhất định quăng cho bà mấy bạt tai rồi.”

“Số mệnh của lớp trưởng thật khổ.”

Từ Du Mạn nghe đông đảo bạn học nghị luận, thật sự không biết nên khóc hay nên cười nữa. Cố Uyên đang ở trong phòng làm việc soạn bài, nghe được Vân Xảo nói mẹ của Mạn Mạn tìm đến cô, vội vàng để cây viết trong tay xuống, đi theo Vân Xảo tới lớp học. Xa xa đã nhìn thấy chỗ vây quanh một đống người.

Cố Uyên vừa tới, các học sinh đều rối rít tự giác tránh ra một lối đi, để anh có thể đi vào. Nhìn thấy Từ Du Mạn vẫn rất tốt, lại nhìn thấy nét mặt của Viên Hân, anh liền biết người rơi vào thế yếu chính là Viên Hân mà không phải là Mạn Mạn của anh. Vốn đang lo lắng Mạn Mạn sẽ ứng phó không được, nhưng xem ra lo lắng của anh có chút dư thừa.

Cố Uyên đi qua nắm tay Từ Du Mạn, đứng bên cạnh cô, liếc xéo Viên Hân. Viên Hân không cao lắm nên phải ngẩng đầu lên mới có thể thấy khuôn mặt của Cố Uyên.

Cố Uyên cúi đầu nhìn Viên Hân, cho người ta một loại cảm giác quân lâm thiên hạ. Người này chính là thầy giáo kiêm bạn trai của con bé đáng ghét này sao? Chính là Cố Uyên trong miệng người phụ nữ kia? Viên Hân có chút háo sắc nghĩ. Nếu không phải là người phụ nữa kia, bà cũng muốn tiếp cận đoạt lấy Cố Uyên, thật sự là quá đẹp trai.

Cố Uyên cùng Từ Du Mạn cũng không bỏ qua vẻ mất hồn của Viên Hân trong nháy mắt nhìn thấy Cố Uyên và cả ánh mắt háo sắc này nữa. Trong lòng Từ Du Mạn không biết là cảm giác gì, còn Cố Uyên chính là khinh thường loại đàn bà này.

“Chúng tôi đang trong giờ học, làm phiền bà rời khỏi đây.” Cố Uyên mặc dù trong miệng nói là làm phiền, nhưng ai cũng có thể nghe ra ý vị ra lệnh trong đó. Tuy rằng bình thường Cố Uyên khá lạnh nhạt, nhưng đối với Từ Du Mạn chính là dịu dàng như nước, đối với loại đàn bà ghê tởm là Viên Hân này thì đương nhiên là xa lánh rồi. Hơn nữa Cố Uyên vốn có một loại khí thế không giận mà uy, giọng nói bình thản lại khiến Viên Hân không dám không tuân theo.

Trước đó bị người khác nói như vậy, Viên Hân vốn trọng sĩ diện liền không nén được giận, đã muốn rời đi, bây giờ bị Cố Uyên nói vậy, bà sao còn dám ở lại liền đẩy đám người ra bỏ chạy.

“Được rồi, mọi người vào lớp học đi.” Cố Uyên nói, ai dám không nghe lệnh. Mọi người toàn bộ đều trở về phòng học, quy củ ngồi vào ghế giả bộ đọc sách.

Cố Uyên bảo Từ Du Mạn đến phòng làm việc của anh một chuyến, vừa vào trong phòng, anh liền ôm lấy cô: “Mạn Mạn, vừa rồi anh đối với bà ấy như vậy, em sẽ không tức giận chứ?”

“Sẽ không, em vui mừng còn không kịp nữa là.” Cho dù xảy ra chuyện gì, Cố Uyên đều là chỗ dựa kiên cường cho cô, trụ cột của cô.

“Mạn Mạn, em thật sự không muốn bắt bà ấy thừa nhận quan hệ với mình sao? Dù sao bà ấy cũng là…”

Từ Du Mạn che kín miệng của Cố Uyên, không để cho anh nói ra chữ kia: “Bà ấy không xứng.” Người như vậy thật sự không xứng. Thừa nhận quan hệ thì có ý nghĩa gì chứ?

Nếu như bà ta nói chuyện tử tế, dịu dàng một chút, yêu thương cô một chút, sau đó thành khẩn một chút, nói không chừng cô liền mềm lòng. Nhưng chính bộ dạng kia của Viên Hân, Từ Du Mạn có thể chấp nhận mới là lạ. Nhìn ra được, người đàn bà kia cũng không phải thật lòng muốn thừa nhận quan hệ mẹ con với cô, không phải thực sự biết sai thì nhất định là có âm mưu gì đó. Từ Du Mạn lại ngu tới mức tự mình nhảy vào cái bẫy đó sao?

“Mạn Mạn, mặc kệ người khác đối đãi thế nào, anh trước sau đều là hậu thuẫn kiên cố nhất của em. Ngực của anh, vai của anh đều là của em.”

Cố Uyên làm sao có thể không biết chứ, trong lòng cô thật ra rất khổ sở. Ai đụng phải một người mẹ như vậy, trong lòng lại không khó chịu chứ. Vì bản thân mà cứ như vậy từ bỏ con gái còn nhỏ tuổi của mình. Sau đó mười hai năm không quan tâm, rồi đột nhiên xuất hiện, lại ngang ngược hung hãn như vậy, có mục đích. Aiz, Mạn Mạn cũng thật là một đứa bé số khổ.

Viên Hân tức giận đùng đùng đi ra khỏi trường học, đôi giày cao gót mười phân vang lên cộp cộp trên đường. Trở lại bên chiếc xe thể thao xinh đẹp sáng bóng của chính mình, Viên Hân mới nhớ tới mục đích mình tới đây là gì. Hỏng việc rồi, xong rồi.

Đều tại con bé đáng ghét đó, bà bằng lòng nhận lại nó, nó không vui mừng phát khóc thì thôi, lại còn châm chọc bà, cho nên mới khiến bà tức muốn ngất đi mà quên mục đích tới đây. Còn chưa khởi động xe, điện thoại lại vang lên.

“Thật là thành sự không đủ bại sự có dư đó. Nếu lần sau lại như thế này, đừng trách tôi không khách khí. Nghĩ cách nhất định phải xoay chuyển thất bại lần này. Tôi nghĩ bà hẳn là cảm thấy thời gian 1 tháng quá dài, cho nên tôi nghĩ hẳn là cho bà nửa tháng. Nửa tháng khiến Từ Du Mạn rời khỏi Cố Uyên.” Viên Hân nhận điện thoại, chưa kịp nói chuyện, liền bị đối phương hung hăng mắng một trận.

“Vâng, vâng ạ.” Trời ạ, thời gian nửa tháng. Đều do con bé đáng ghét kia. Trước kia là con riêng, bây giờ còn mang đến phiền toái cho bà. Viên Hân tức giận lái xe rời khỏi trường học này.

Từ Du Mạn nhận được thông báo, thứ Bảy tuần sau Mộ Trường Phong cùng Lâm Thiển Tuyết kết hôn. Từ Du Mạn thật tâm chúc phúc cho Mộ Trường Phong cùng Lâm Thiển Tuyết . Cô có thể thấy được Mộ Trường Phong yêu Lâm Thiển Tuyết cỡ nào. Lâm Thiển Tuyết dường như cũng yêu Mộ Trường Phong. Người có tình sẽ thành người nhà, cô đương nhiên vui mừng cho Lâm Thiển Tuyết, tin rằng Mộ Trường Phong sẽ đối với chị ấy rất tốt.

Đối với Mộ Trường Phong, cô không muốn gặp, trước kia không muốn, kể từ sau khi Viên Hân tìm tới cô, thì càng không muốn đến tham gia buổi lễ nhà bọn họ. Cô mà đi, không phải là lại phải nhìn thấy người đàn bà đáng ghét kia sao? Nhưng chổ chị Tuyết, cô không đi lại không thể giải thích rõ.

Cuối cùng Từ Du Mạn vẫn phải nhờ Cố Uyên giúp đỡ. Cố Uyên kéo cô qua ngồi trên đùi anh, từ phía sau vòng tay ôm eo của cô, đầu tự nhiên đặt trên bả vai của cô, thừa cơ cắn lỗ tai của cô, trả lời:

“Em muốn đi thì đi thôi, người em không muốn nhìn thấy thì trực tiếp xem như không khí là được rồi. Người đàn bà kia hẳn sẽ không tìm em gây phiền toái, dù sao bà ấy cũng không muốn để cho người khác biết em là con gái của bà cùng người đàn ông khác.”

Một câu nói đơn giản của Cố Uyên liền giải quyết được vấn đề rối rắm đã lâu của cô. Từ Du Mạn quyết định mình vẫn là muốn đi. Làm hàng xóm cùng chị Tuyết một đoạn thời gian rất dài, chị ấy quan tâm chăm sóc cô giống như em gái vậy, chị ấy kết hôn, cô không đi thì ai đi? Chị Tuyết nhất định sẽ thất vọng.

Từ Du Mạn chính là người như vậy. Ai đối tốt với cô, cô liền đối tốt với người đó. Nếu ai có lỗi với cô, rất tiếc cô cũng tuyệt đối sẽ đáp trả toàn bộ. Viên Hân coi như là một ngoại lệ trong cuộc đời cô. Giải quyết vấn đề xong, tâm tình của Từ Du Mạn tốt hơn nhiều.

Từ Du Mạn đứng dậy, quay lại đối mặt với Cố Uyên, hai chân tách ra ngồi lên trên đùi anh, đôi tay cũng vòng ôm chặt lấy cổ của anh, dùng sức hôn chụt một lái lên trên mặt anh:

“Ha ha, thầy Cố của chúng ta là thông minh nhất.”

Tư thế này của cô có thể nói là thách thức rất lớn đối với anh. Lúc đầu cô còn ở trên người anh lộn xộn cọ xát tới lui, nhưng nghe anh ra lệnh không cho phép thì cô không lộn xộn nữa, mặc dù trong miệng cô nói không sợ anh, nhưng thật sự đúng là không dám lộn xộn nữa, đành phải ngoan ngoãn ôm anh.

Một lát sau, Cố Uyên đẩy cô một cái: “Mạn Mạn, hình như có tiếng gì đó?”

Từ Du Mạn vốn đang dựa vào người anh, thoải mái dễ chịu, cũng sắp ngủ thiếp đi, bị anh đẩy một cái, tiếp đó mơ mơ màng màng nghe anh nói có âm thanh gì đó. Cô đang ngủ rất thoải mái, sao có thể nghe thấy âm thanh gì chứ.

Nhìn biểu tình có chút nghiêm túc của Cố Uyên, cơn buồn ngủ của Từ Du Mạn đã giảm hơn phân nửa, lắng nghe xem có âm thanh gì. Chợt cô thật nhanh nhảy xuống khỏi người anh, chạy vào phòng tắm. Sau đó Cố Uyên liền nhìn thấy cô ướt hết, cả người đều bị nước giội ướt.

Lần này vận khí của cô coi như tốt, không mặc áo sơ mi, áo sơ mi chính là bị nước xối ướt liền trở nên trong suốt. Bây giờ thời tiết không quá nóng, cô mặc một cái áo thun bằng chất liệu cotton. Áo thun sau khi ướt nhẹp thì rất nặng, nhưng điểm tốt chính là sẽ không dính thật chặt vào người mình.

Cố Uyên ở trên ghế sofa hỏi Từ Du Mạn xảy ra chuyện gì, cô nhất định không nói, chính là muốn anh tự mình đi vào xem. Sau khi Cố Uyên tiến vào, cũng bị dội ướt mà chạy ra. Cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.

Cô cho rằng anh tức giận, chuẩn bị nói xin lỗi, thì nghe anh nói: “Ống nước sao bổng dưng vỡ thế hả?”

“Trước kia từng bị vỡ một lần, sau này bị em bịt lại rồi.” Từ Du Mạn lè lưỡi một cái, nói, không ngờ còn dùng được trong một thời gian dài như vậy, xem ra cô rất có bản lĩnh.

Cố Uyên vô cùng im lặng. Ống nước vỡ cũng có thể bịt lại là được sao? Thật là không biết một mình Mạn Mạn thế nào mà lớn được như vậy.

“Có ống nước dự phòng không?” Cũng đã vỡ ra rồi, đành phải thay lại một cái mới thôi.

“Có có, để ở đâu nhỉ?” Từ Du Mạn cũng không biết cất ở nơi nào, đành phải tìm khắp nơi. Rốt cuộc, bên trong một ngăn tủ dưới giường tìm được một cây cái ống nước.

Cố Uyên nhận lấy ống nước, đi vào phòng tắm. Từ Du Mạn ở bên ngoài phòng tắm, có chút lo lắng hỏi: “Thầy Cố, anh được không?”

Từ Du Mạn không nhìn thấy ở trong phòng tắm Cố Uyên hướng về phía cô đứng liếc mắt một cái, trong con ngươi hàm chứa hàm nghĩa đặc biệt. Không nói gì, khóa nguồn nước rồi đổi lại ống nước mới. Từ Du Mạn ở bên ngoài rùng mình một cái.

“Xem ra là quần áo bị ướt nên thấy lạnh.” Từ Du Mạn không có suy nghĩ khác, đi trở về phòng ngủ thay quần áo.

Thay quần áo xong, cô cũng không dám lại đi vào phòng tắm, nếu không khó tránh khỏi quần áo lại bị ướt nhẹp. Từ Du Mạn còn có lòng tốt đi tìm xem có quần áo mà Cố Uyên có thể mặc hay không, quần áo của Cố Uyên sợ là không có chỗ nào còn khô nữa. Cô nhớ tới trước kia hình như Cố Uyên có thay đồ ở chỗ cô, quên quần áo cầm đi. Cô đã giặt xong, đặt ở trong ngăn kéo.

Từ Du Mạn lại trở về phòng ngủ lấy quần áo cho anh. Lúc trở ra thì anh đã thay xong ống nước rồi. Cố Uyên liếc qua áo sơ mi trong tay Từ Du Mạn, là của anh.

“Quần đâu?”

“Chỗ của em không có quần của anh. Cái áo này cũng là do anh quên cầm đi.”

“Không có quần, chỉ có áo anh làm sao mặc?”

Từ Du Mạn mới nhìn về phía quần của anh, toàn bộ đều ướt rồi, vẫn còn đang nhỏ nước. Từ Du Mạn đẩy anh vào phòng tắm: “Anh vào giặt đi, một lát đưa quần đã giặt để em hong khô là được.” Cũng may trong nhà có máy sấy.

“Nhưng lúc anh giặt quần thì không có quần mặc?” Cố Uyên luôn cho rằng, trêu chọc Từ Du Mạn là chuyện vô cùng vui vẻ.

“Dùng khăn tắm.” Trong đầu Từ Du Mạn không khỏi hiện ra bộ dạng anh không mặc quần mà ngồi giặt quần áo, đỏ mặt gào lên với anh.

“Ha ha.” Trong phòng tắm truyền đến tiếng cười vui vẻ của anh. Từ Du Mạn càng thêm quẫn bách.

Cuối cùng quần của Cố Uyên vẫn là do cô giặt. Cố Uyên thì sao, quấn khăn tắm ở một bên chỉ dạy cô nên giặt như thế nào. Vốn cô định cho vào trong máy giặt giặt là được, nhưng anh không cho phép, nói không thể sử dụng máy giặt, phải lấy tay giặt.

Từ Du Mạn dùng một đầu ngón tay câu lên cái quần tam giác của Cố Uyên: “Cái này anh hẳn sẽ không cần em giúp anh giặt chứ?” Chính cô cũng không biết mình thế nào nữa, bị anh hôn mấy cái liền choáng váng đầu óc, đồng ý giúp anh giặt quần áo. Thật là, khóc không ra nước mắt, ai bảo chính cô đồng ý chứ.

“Dĩ nhiên.” Cố Uyên lẽ thẳng khí hùng bảo cô giúp anh giặt quần lót.

Từ Du Mạn tùy tiện chà xát mấy cái, liền định để qua một bên. Nhưng Cố Uyên sao có thể bỏ qua cho cô chứ.

“Cứ như vậy? Chỗ kia em còn chưa thật sự giặt đâu? Nếu là có mùi là lạ, người chịu thiệt cũng không phải chỉ có mình anh đâu.”

Oanh… đầu cô cũng sắp nổ ra rồi, lời nói này của anh có ý gì? Không cần nói là trong lòng cô không trong sáng, tự mình nghĩ sai. Từ Du Mạn đành phải giặt lại cẩn thận.

Rốt cuộc lúc cô sắp không chịu nổi nữa thì giặt xong. Từ Du Mạn cho vào trong máy sấy chờ hong khô. Quần áo muốn hong khô cũng cần một đoạn thời gian, cô đi ra khỏi phòng tắm.

Toàn thân Cố Uyên chỉ quấn duy nhất một cái khăn tắm, thân trên hoàn toàn để trần. Làn da màu lúa mì, cơ bụng mấy múi, không có mỡ thừa, hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng lý tưởng trong lòng cô. Cô nuốt nước miếng một cái, rất muốn sờ cơ bụng của anh, xem ra thật thoải mái.

Cố Uyên dường như có thể nghe thấy trong lòng cô đang nghĩ gì, khoảng cách với cô cũng càng ngày càng gần, cuối cùng đi tới trước mặt cô. Cơ bụng có thể chạm tay vào, Từ Du Mạn không bỏ qua liền sờ lên.

Còn chưa sờ đủ, cô đã bị anh đè xuống ghế sa-lon, mãnh liệt hôn một trận. Khuôn mặt, vành tai, cái cổ đều bị anh hôn một lần. Bản thân Từ Du Mạn cũng rất hưởng thụ, cũng không có phản kháng. Biết tay của Cố Uyên bắt đầu không thành thật, đưa vào trong quần áo của cô, cô mới thở phì phò ngăn cản:

“Thầy Cố, anh đây là muốn làm gì?” Thanh âm rên rỉ càng thêm kích thích thần kinh của Cố Uyên.

Cố Uyên đè trên người cô, không cho phép ngăn cản mà đẩy áo của cô lên đến cổ, rồi cởi quần áo của cô ra, bắt lấy một bên ngực đẫy đà của cô:

“Em nói đi, bảo bối Mạn Mạn.”

“Em… em không biết. Ừm. . . . . .”

“Anh đây muốn chứng minh, anh – thầy Cố của em, rốt cuộc có được hay không!”

Thì ra là vì câu nói vô tâm kia của cô: “Thầy Cố, anh được không?” gây ra họa. “Thầy ơi, đừng lộn xộn.” Rơi vào đường cùng, cô đành phải nói như vậy.

Nếu như trên thế giới có ‘thuốc hối hận’, tin rằng cô nhất định sẽ không uống. Bởi vì trải qua lần này, cô đã bắt được điểm yếu của anh, biết làm sao có thể hành hạ anh hơn nữa làm cho anh đồng ý với bất kỳ yêu cầu gì của cô. Từ Du Mạn đã thử nghiệm qua nhiều, lần nào cũng đúng. Tất nhiên đó là chuyện sau này.

Hôn đủ, cởi hết, sờ khắp rồi, một bước cuối cùng liền dừng lại. Từ Du Mạn nằm trên ghế sa-lon, mặt đỏ tới mang tai nhìn Cố Uyên vọt vào phòng tắm dội nước lạnh. Sau đó, cô liền phát hiện ra, Cố Uyên chẳng qua chính là một con cọp giấy, chỉ biết hù dọa người.

Điện thoại vang lên, Từ Du Mạn cầm lên nhìn, sau đó nhìn thấy số điện thoại gọi tới, sắc mặt của cô trong nháy mắt từ quang đãng biến thành âm u. Lại là bà ta, bà ta rốt cuộc muốn làm gì chứ. Từ Du Mạn muốn trực tiếp cúp điện thoại, lại nghĩ, hay là thôi đi, đời trước cô thiếu nợ bà ta.

“Con cuối cùng chịu nhận điện thoại của ta rồi.” Nếu không nhận, bà ta sắp bị mắng chết rồi. Viên Hân hưng phấn nói.

“Có chuyện gì nói đi.”

“Con gái à…”

Viên Hân đang muốn dùng chính sách dụ dỗ, lại bị cô cắt đứt: “Đừng gọi tôi là con gái. Bà nói đi! Tiếp cận tôi rốt cuộc có mục đích gì?”

Viên Hân thấy mục đích của mình bị vạch trần, sắc mặt khẽ biến, chỉ là Từ Du Mạn cũng không thấy được. Viên Hân dĩ nhiên sẽ không thừa nhận bà có mục đích. Nếu là không có người phụ nữ kia trước kia đã từng nhắc nhở bà ta, nói không chừng lấy tính tình của bà, nói thẳng cũng có thể? Chính là không để cho Từ Du Mạn và Cố Uyên ở bên nhau thì thế nào? Chỉ là bà bây giờ thật sự không dám không nghe lời của người phụ nữ kia:

“Nào có mục đích gì? Ta một người làm mẹ muốn nhận lại con gái của mình thì thế nào?” Viên Hân nguỵ biện nói.

Đây thật là chuyện cười lớn nhất đời : “A, chẳng lẽ bà còn có lương tâm hay sao?”

“Hắc, cái con bé chết tiệt kia, sao có thể nói chuyện với mẹ như vậy chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.