Ngữ khí Lâm Thiển Tuyết rất mạnh mẽ cứng rắn, hoàn toàn không cho phản bác. Từ Du Mạn thấy người đàn ông bộ dạng đau khổ đi ra. Từ Du Mạn có thể
thấy khuôn mặt người đàn ông này rất tuấn tú, rất có khí phách. Đáng
tiếc, giờ phút này cái loại khí phách đó đã sớm bị che giấu. Hiện tại
chỉ có hối hận cùng thống khổ. Ngoại hình hắn cùng Cố Uyên hoàn toàn
không giống nhau. Cố Uyên có dạng ôn nhuận hắn không có, hắn có khí
phách,Cố Uyên thì không có. Ôi sao mình lại nghĩ đến người đàn ông kia,
Từ Du Mạn lắc lắc đầu mình.”
“Tuyết Tuyết, đừng như vậy mà? Hôm
đó anh thật sự uống say. . . . . . Tuyết Tuyết, anh sẽ phụ trách. Theo
anh trở về, chúng ta lập tức kết hôn.”
Lâm Thiển Tuyết hoàn toàn
không chịu được người đàn ông này. “Mộ Trường Phong, anh đến cùng có
phải là đàn ông hay không? Đừng đem tất cả mọi chuyện đổ cho rượu. Nếu
anh không muốn, thì rượu tính là gì? Say rượu loạn tính, trên thế giới
này đàn ông luôn lấy đó làm cái cớ.”
“Tuyết Tuyết, mặc kệ em nói như thế nào, hiện tại em đã có con với anh, anh nhất định phải cùng em kết hôn.”
“Anh làm sao biết được đứa nhỏ là của anh?” Lâm Thiển Tuyết nói xong, đem Mộ Trường Phong đẩy đi ra ngoài, thuận tiện đem Từ Du Mạn kéo vào, chỉ
nghe oành một tiếng, cửa bị đóng lại.
“Thực xin lỗi đã làm cho em chê cười rồi.”
Lâm Thiển Tuyết có chút ngượng ngùng khi để cho Từ Du Mạn thấy được chuyện
đó, lời lúc nãy của cô giống như có chút không thích hợp để Từ Từ nghe
thấy đi, Từ Từ mới 18 tuổi. Lâm Thiển Tuyết bị bề ngoài Từ Du Mạn lừa
rồi, cô không biết điểm ấy đối với Từ Du Mạn mà nói thật sự chỉ là
chuyện nhỏ.
“Không sao. Nhưng mà chị Tuyết, anh ta là cha của con chị à?” Từ Du Mạn hình như cảm thấy mình hỏi điều không nên hỏi.
“Anh ta không xứng.”
“À. . .” Từ Du Mạn có chút xấu hổ sờ sờ mũi
“Anh ta chính là tổng giám đốc Mộ thị Mộ Trường Phong?”
“Làm sao em biết?”
“Em đoán .”
Từ Du Mạn le lưỡi. Cô làm sao có thể không biết tổng giám đốc Mộ thị Mộ
Trường Phong? Người mẹ thân iu của cô không phải là vứt bỏ cô đi làm mẹ
kế Mộ Trường Phong đó sao.Tiền, thật sự là tốt sao???
“Chị Tuyết, đây là thứ chị muốn mua, còn đây là tiền thừa.”
Từ Du Mạn nhớ tới liền cầm đồ trên tay đưa cho Lâm Thiển Tuyết. Đem các
thứ bỏ xuống, Từ Du Mạn liền về nhà. Thẩm Mặc Dư đã sớm rời đi, bát cũng rửa sạch, nhà cũng dọn dẹp xong. Từ Du Mạn tắm rửa xong, sau đó ngồi
trước máy tính và bắt đầu công việc của cô. Đừng tưởng rằng nhà cô đang ở là do ba mẹ mua cho cô, không đúng đây chính là nhà cô thuê, buổi tối
cô thức khuya viết tiểu thuyết kiếm tiền đến thuê. Từ Du Mạn cũng không
cảm thấy như vậy không tốt, ngược lại rất hưởng thụ cuộc sống tự do. Tự
mình kiếm tiền không cần dựa vào người khác. Mỗi lần thấy độc giả ủng hộ nhắn lại, cho dù không có chuyện gì vui vẻ nhưng cũng làm Từ Du Mạn
thật cao hứng. Khi viết xong đã là 1 giờ. Từ Du Mạn đứng dậy nấu một tô
mì ăn liền, bắt đầu nhắn lại độc giả. Sau khi phản hồi lại từng độc giả
mì cũng ăn xong, Từ Du Mạn bắt đầu đi ngủ.
Sau khi Cố Uyên đưa Từ Du Mạn về nhà, ở trên xe điện cho Cố Danh.”Cha.”
“Ở đâu?” Đối phương thật uy nghiêm, khí thế của ông làm cho người ta không tự chủ được phải nghe theo ông.
“Trên đường ạ.”
“Đi đến khách sạn Kim Hạ, phòng 6216.”
Nói xong, cũng không chờ Cố Uyên trả lời, liền cúp điện thoại. Cố Uyên bỗng nhiên quay đầu xe lại, làm xe quay tới 180 độ. Cấp tốc chạy tới khách
sạn Kim Hạ.
Chủ nhật, Từ Du Mạn một mình ở nhà viết truyện. Thời
gian chủ nhật đối với cô có thể gọi là tốt nhất, cô có thể viết nhiều
một chút. Viết viết viết, Từ Du Mạn lại gặp tình trạng ghét nhất khi
viết cũng là tình trạng thường gặp đó là đuối văn. Từ Du Mạn vắt hết óc
cũng không nghĩ ra tình huống làm hấp dẫn truyện. Tâm trạng đang ảo não, Từ Du Mạn nghe thấy chuông cửa hàng xóm đối diện, chính là nhà Lâm
Thiển Tuyết vang lên, vang liên tục giống như người ngoài cửa rất không
bình tĩnh, bắt đầu dùng sức gõ cửa,sau lại gọi to:
“Tuyết Tuyết mở cửa, anh biết em ở bên trong mà, mở cửa đi.”
Vừa nghe liền biết chính là người đàn ông lần trước, Mộ Trường Phong. Từ Du Mạn tức giận nói không chừng chính là vì người đàn ông đáng chết này
làm cho cô không có linh cảm để viết. Từ Du Mạn mở cửa thấy người đang
ra sức gõ cửa chính là Mộ Trường Phong.
“Là cô?” Mộ Trường Phong
thấy Từ Du Mạn, nhìn Từ Du Mạn từ trên xuống dưới. Đây là cô gái ở trước nhà Tuyết Tuyết mà. Thoạt nhìn không phải là kẻ dễ bắt nạt.
“Chị Tuyết không có ở đây. Anh cũng đừng uổng phí tâm cơ nữa.”
“Tôi biết cô ấy ở đây.” Đối mặt Từ Du Mạn, Mộ Trường Phong rõ ràng bình tĩnh hơn.
“Chị ấy có ở nhà cũng không cho anh vào đâu. Anh đừng gõ cửa, làm phiền người khác.”
Trong lòng Từ Du Mạn không thích Mộ Trường Phong. Người Mộ gia, một người cô
cũng không thích. Không muốn cùng người Mộ gia có tiếp xúc nhiều, Từ Du
Mạn lạnh lùng nói:
“Còn không đi? Anh còn ở trước cửa la to, không sợ chị Tuyết động thai khí?”
Những lời này đối với hắn có tác dụng, Mộ Trường Phong cũng nghĩ đến Tuyết
Tuyết sẽ không muốn thấy hắn, hắn xuất hiện, rất có thể làm cho Tuyết
Tuyết xúc động, đối với Tuyết Tuyết, đối với đứa nhỏ của bọn họ cũng
không tốt nên quyết định rời đi. Anh không tin tưởng lời của Tuyết
Tuyết, đứa nhỏ trong bụng Tuyết Tuyết nhất định là của hắn.
“Giúp tôi chiếu cố Tuyết Tuyết nha.” Mộ Trường Phong nói, là khẩn cầu.
“Tôi sẽ giúp, anh đi nhanh đi.” Từ Du Mạn nhìn bóng lưng Mộ Trường Phong rất chán nản, bổng nhiên trong lòng có chút không đành lòng. Người đàn ông
này chắc là rất yêu chị Tuyết đây. Chỉ trách chị Tuyết đang ở trong đó
không nhìn thấy cảnh này.
“Đùng”. Từ Du Mạn lập tức đóng cửa
lại, xông về phòng, cô có linh cảm để viết rồi! Bởi vì Từ Du Mạn trở về
phòng của mình nên cô không có nhìn thấy khi Mộ Trường Phong cùng cô
không còn đứng đó thì Lâm Thiển Tuyết mở cửa. Từ Du Mạn lập tức mở văn
bản,viết xuống biểu tượng đề mục lục chương “Tình yêu của anh, em không
biết” . Sau khi lưu loát viết vài chữ Từ Du Mạn mới tắt máy tính. Đã gần trưa, đúng lúc Từ Du Mạn đang chuẩn bị làm cơm trưa, đột nhiên có một
vị khách không mời mà đến.Vị khách không mời mà đến đang làm khách trước cửa nhà cô.Đứng trước cửa, không phải là Mộ Trường Phong vừa rời đi thì còn ai đây?”
“Anh tới làm gì? Chẳng lẽ anh không hiểu những lời tôi nói với anh sao?Chị Tuyết không muốn nhìn thấy anh.”
Từ Du Mạn mở cửa nói. Mộ Trường Phong cười khổ, sau đó nhìn chằm chằm Từ
Du Mạn. Từ Du Mạn bị Mộ Trường Phong nhìn chằm chằm trong lòng có chút
sợ hãi, không khỏi lạnh lùng nói: “Nhìn tôi làm gì?”
“Cô tên là Từ Du Mạn?”
Nghe câu hỏi nghi hoặc của Mộ Trường Phong, trong lòng cô hồi hợp một chút.
Mộ Trường Phong làm sao đột nhiên hỏi tên của cô? Hay là. . . . . .
Không, không có khả năng, Mộ Trường Phong làm sao có thể biết cô chứ?
Người phụ nữ kia làm sao có thể nói cho người Mộ gia sự tồn tại của cô?