Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 84: Cha Định Hôn Ước, Thì Cha Cưới Đi!



“Ông nội Hàn, ông nội Ngụy, cháu vào nhà trước đây ạ.” Cố Uyên nói xong, dẫn Từ Du Mạn đi vào căn nhà phía đông.

“Cháu chào ông nội.”

Từ Du Mạn vào nhà đã nhìn thấy một ông lão tóc bạc phơ đang lau chùi khẩu súng săn trong tay. Là súng săn, Từ Du Mạn đã từng cũng nghiên cứu qua một vài loại súng đơn giản.

“Cháu chào ông nội Cố.” Còn chưa chính thức tiến vào nhà họ Cố, Từ Du Mạn cũng không tiện gọi ‘ông nội’ giống như Cố Uyên, đành phải gọi là ông nội Cố.

“Cháu chính là con dâu trong miệng con bé Tôn à.” Ông nội Cố mặc dù đã già, nhưng là càng già càng dẻo dai, thân thể rất khỏe mạnh. Giọng nói vẫn có khí thế không thể kháng cự.

Từ Du Mạn không trả lời, ở một bên yên lặng ngẩn người. Cố Uyên nhéo nhéo tay cô, cho cô thêm dũng khí:

“Ông nội, cô ấy chính là bạn gái của cháu, tương lai sẽ là vợ của cháu, cũng là cháu dâu của ông.”

“Ừ.”

Ông nội Cố cũng không mặn không nhạt ừ một tiếng, sau đó chuyên tâm lau súng. Từ Du Mạn có chút lo lắng, tình hình ông nội Cố như thế, có phải không thích cô hay không?

Cô nhìn về phía Cố Uyên, anh lại dùng ánh mắt khích lệ cô: “Ông nội cũng không chán ghét em.”

Đây là phiền, làm gì mà gia đình phải tốt như vậy? Từ Du Mạn chuyên tâm nhìn ông nội Cố lau súng. Bất chợt cô nói “Ông nội Cố, chỗ này không thể trực tiếp lau, cây đánh lửa nên lấy xuống lau riêng.”

Ông nội Cố không nói gì, vẻ mặt âm tình bất định nhìn thoáng qua Từ Du Mạn, sau đó cúi đầu tiếp tục lau súng. Nhưng cũng nghe lời cô nói lấy cây đánh lửa xuống lau lần nữa.

Từ Du Mạn quay đầu lại, nhìn thấy Cố Uyên giơ lên ngón tay cái về phía mình. Cô rốt cuộc nở nụ cười. Xem ra bước đầu tiên cũng không tệ lắm, không phải sao?

“Thằng nhóc, trở về cũng không gọi điện thoại cho mẹ.” Tôn Tôn đi vào, nhìn thấy ông nội Cố đang lau súng, thức thời ngậm miệng lại. Bình thường lúc ông cụ lau súng không thể quấy nhiễu, nếu không ông cụ nổi giận, cũng không phải dễ chịu như vậy. Tôn Tôn không dám nói lời nào, đứng ở bên cạnh, quan sát Từ Du Mạn.

Ừm, không tệ. Tôn Tôn vừa quan sát, vừa gật đầu. Bà đối với người con dâu này rất hài lòng, không phải hài lòng bình thường.

“Mọi người ra ngoài đi.”

“Vâng”

Cố Uyên, Từ Du Mạn cùng với Tôn Tôn đi ra khỏi phòng. Tôn Tôn lúc này mới dám lên tiếng:

“Bé Mạn đúng không, thật xinh đẹp.” Tôn Tôn không chút khách khí nắm tay cô, khen ngợi.

“Dì Tôn.”

“Ha ha, thật ngoan. Có điều, nếu như gọi là mẹ, ta sẽ càng vui vẻ hơn.” Tôn Tôn nói.

“Mẹ, chú ý một chút, chớ dọa con dâu của mẹ chạy mất.” Cố Uyên nhìn mẹ mình nhắc nhở. Mẹ của anh chính là như vậy. Lớn tuổi như vậy vẫn không thay đổi.

“Ha ha, Mạn Mạn mới sẽ không chạy, nếu như Mạn Mạn chạy, chính là con vô dụng, không quản được vợ.” Tôn Tôn không chịu thua Cố Uyên.

“Bé Mạn, mấy năm nay thật khó khăn cho con.” Tôn Tôn sao không biết Từ Du Mạn mấy năm nay rốt cuộc trải qua cuộc sống như thế nào chứ, đành phải áy náy nói. Nếu không phải lão già nhà bà cố chấp như vậy, nhất định đưa bé Mạn đi, nhất định đưa con trai đến Anh, hiện tại bà chắc chắn có thể ôm cháu trai rồi.

“Không sao ạ. Các bác đã đối với cháu rất tốt ạ. Lúc trước nếu như không phải là các bác, cháu cũng không biết sống hay chết.”

Đúng là như vậy. Lúc trước mặc dù nhà họ Cố thu nhận cô chỉ có một tháng, nhưng lúc đưa cô đi, dù sao cũng cho cô một số tiền lớn, hơn nữa còn giúp cô tìm cha mẹ nuôi. Ân huệ của nhà họ Cố đối với cô đã không phải là ngày một ngày hai có thể nói hết.

Không ngờ Tôn Tôn chẳng những không khiêm tốn nói mấy lời khách sáo như nhấc tay giúp người…, ngược lại không khách khí nói: “Ha ha, nhóc Mạn là cảm thấy thiếu nợ nhân tình nhà của chúng ta, đúng không?”

Từ Du Mạn có chút bất ngờ, nhưng cũng may phản ứng khá nhanh: “Đúng vậy, nếu như dì cần cháu làm gì, chỉ cần cháu có thể làm được, nhất định sẽ làm.” Từ Du Mạn ưng thuận cam kết.

“Ha ha, vậy thì tốt. Ta không yêu cầu gì khác, chỉ hi vọng cháu có thể làm con dâu của nhà họ Cố chúng ta, sinh cho nhà họ Cố mấy đứa bé, chính là sự báo đáp tốt nhất đối với nhà họ Cố chúng ta.”

“…”

Tôn Tôn thật đúng là không khách khí, lại còn mấy đứa bé nữa, xem Từ Du Mạn là heo. Từ Du Mạn khóe miệng giật giật.

“Bé Mạn, mau đi vào pha ly trà cho ông nội, ông hẳn là lau súng xong rồi.” Tôn Tôn chỉ huy nói. Bình thường ông cụ lau súng xong là muốn uống trà. Đây là thói quen nhiều năm qua của ông cụ.

“Vâng. Nhưng dì Tôn, hay là dì đi vào cùng cháu một chuyến, cháu không biết trà để ở đâu.”

Thật may là cô còn có chút kỹ thuật pha trà. Nếu không có thể không biết làm sao qua cửa ải này nữa. Pha trà được Từ Du Mạn trực tiếp quy kết trở thành một trong những thử thách cho cô rồi.

“Không thể có người giúp một tay, phải tự mình đi vào.” Tôn Tôn khó xử nói. Lại nói, chỗ cất trà vẫn có chút khó tìm.

Từ Du Mạn hiểu, tự mình đi vào trong. Trà chắc chắn là đặt ở nơi khô ráo, tốt nhất là ở chỗ cao một chút. Bởi vì cái loại Tứ Hợp Viện tương đối cổ xưa này, mặt đất khá ẩm thấp, lại không có lầu hai.

Từ Du Mạn vào xem thấy ông đang một tay chống đầu ngủ. Cô thả nhẹ bước chân. Đầu tiên chính là xem phía trên đầu. Quả nhiên, cô nhìn thấy một túi gì đó treo trên xà nhà. Nếu như cô không đoán sai, đây chính là trà mà cô cần.

Từ Du Mạn từ trong sân đưa vào cái thang, cẩn thận lấy trà xuống, lại trông thấy bếp lò ở trong phòng. Vốn có bình lọc nước, nhưng nơi này còn có ấm đun nước, chính là công cụ mấy năm trước chuyên dùng để nấu nước, Cô đốt bếp lò lên, đổ nước khoáng vào trong ấm đun, bắt đầu lẳng lặng chờ đợi nước sôi.

Lửa không quá lớn nhưng cũng không nhỏ, cũng không lâu lắm, nước liền sôi. Cô cho một lượng trà vừa phải vào trong ly trà, đổ nước sôi vào, chờ đợi một lát, lại đổ nước trà bên trong đi, lá trà vẫn ở lại bên trong. Cô lại rót nước sôi vào. Trà đã ngấm nước đều, cô nhẹ nhàng để lên bàn. Ly trà vừa để xuống, ông nội Cố liền mở mắt, nâng ly trà lên, đặt ở bên mũi ngửi một cái, sau đó một ngụm uống cạn. Để qua một bên, lại tiếp tục ngủ.

“Ra ngoài đi.”

“Dạ.” Từ Du Mạn mới dám đi ra khỏi phòng.

Nhà họ Cố này thật đúng là kỳ quái, cô không biết kế tiếp còn có khảo nghiệm gì, tuỳ cơ ứng biến thôi

Thấy cô đi ra, Tôn Tôn liền vội vàng hỏi: “Ông cụ có uống không?”

“Có uống ạ.”

Tôn Tôn còn kích động hơn Từ Du Mạn, thật tốt quá. Phải biết, khẩu vị của ông cụ không phải khó tính bình thường, nếu như pha không tốt, căn bản là mắt cũng chả thèm liếc. Bé Mạn thật giỏi, bà quả nhiên không nhìn lầm.

Buổi tối ăn cơm xong, cô đi theo Cố Uyên rời khỏi đại viện. Mấy người trong đại viện thật đúng là nhiệt tình. Từ Du Mạn cũng sắp chống đỡ không được rồi. Những ông nội Ngụy ông nội Hàn đều xem cô thành vợ của Cố Uyên mà đối đãi, đây mới là lần đầu tiên gặp mặt, lại tặng cho cô không ít quà gặp mặt.

Lúc đầu Từ Du Mạn cũng không dám nhận, Cố Uyên bảo cô nhận lấy cô mới nhận, nhưng vẫn rất ngượng ngùng. Những thứ này, mặc dù cô không biết giá cả cụ thể, nhưng vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ. Cô cầm mà tay cũng sắp nhũn ra.

Tất cả mọi người ông một lời tôi một câu bát quái chuyện giữa Cố Uyên và Từ Du Mạn, chỉ có ông cụ Cố ở trên bàn cơm yên lặng ăn cơm, không nói gì. Từ Du Mạn hoàn toàn nhìn không thấu tâm tư của ông cụ Cố. Ở trên xe, Từ Du Mạn cầm những thứ quà tặng kia, rối rắm hỏi: “Món quà quý giá như vậy, anh bảo em nhận làm gì?”

“Không nhận bọn họ sẽ tức giận. Hơn nữa tặng quà cho em chính là bọn họ cũng đã chấp nhận em là vợ anh rồi. Nhiều người chấp nhận không phải càng tốt sao?” Cố Uyên hỏi ngược lại. Mạn Mạn thật là, bình thường thông minh như vậy, hiện tại sao lại biến thành ngốc rồi. Thật sự cũng là bị trận địa trong chính nhà mình dọa sợ rồi.

Cố Uyên ôm Từ Du Mạn, ngón trỏ cuốn lấy một nhúm tóc của cô ngắm nghía, sau đó bất ngờ hôn cô. Cô còn chưa kịp phản ứng thì phản ứng của xe còn mãnh liệt hơn, lắc lư dữ dội một phen.

Cố Uyên cùng Từ Du Mạn nhìn người lái xe, anh bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ lái xe của mẹ cẩn thận đi, đừng luôn nhìn lén qua gương chiếu hậu.” Người lái xe này không phải ai khác chính là Tôn Tôn.

Tôn Tôn tự mình lái xe tới, Cố Uyên và Từ Du Mạn không có xe, đương nhiên là đi cùng Tôn Tôn. Tôn Tôn vừa lên xe, vẫn thông qua gương phía trên quan sát nhất cử nhất động của Cố Uyên cùng Từ Du Mạn. Chợt nhìn thấy Cố Uyên hôn Từ Du Mạn, một chút kích động suýt lạc tay lái.

“Sẽ không xảy ra chuyện gì, các con cứ tiếp tục, không cần phải để ý đến mẹ.” Tôn Tôn bảo đảm nói, đột nhin lại nghĩ lại tới những lời lúc trước lão Tiền nói với mình. Chẳng lẽ con trai mình muốn ở trên xe?

Tôn Tôn là người mẹ rất quan tâm, Tôn Tôn là người mẹ thoải mái, Tôn Tôn là người mẹ cởi mở. Cho nên Tôn Tôn ấn một công tắc, một tấm vách ngăn dày xuất hiện giữa hai hàng ghế.

“Các con cứ tiếp tục, mẹ không nhìn. Cái này thật sự là vách ngăn nhìn không tới cũng nghe không được.” Tôn Tôn ở phía trước tốt bụng khuyến cáo.

Cố Uyên cùng Từ Du Mạn liếc mắt nhìn nhau, đều cảm giác sâu sắc không còn lời nào để nói. Nói là cách âm, nhưng sao bọn họ còn có thể nghe được Tôn Tôn nói chuyện?

Thật ra, đây là một thiết kế đặc biệt trong xe của Tôn Tôn. Chủ yếu là bà có thể nhìn thấy phía sau, nhưng phía sau không thể nhìn thấy bà, hắc hắc, cái thiết kế này thật tốt. Nhìn thấy vẻ mặt gần như vặn vẹo của hai người phía sau, Tôn Tôn mới biết mình rốt cuộc phạm phải sai lầm gì:

“Được rồi, mẹ nói thật, các con có thể nghe được mẹ bên này, nhưng mẹ không thể nghe thấy các con bên kia, cho nên các con cứ việc yên tâm.”

Cố Uyên cùng Từ Du Mạn lần nữa liếc mắt nhìn nhau, trực tiếp lựa chọn không chú ý đến Tôn Tôn. Hai người không hề có hành động nào quá giới hạn, ngược lại quy củ ngồi chỗ của mình. Hi vọng Tôn Tôn bị hụt rồi.

“Đúng rồi, ông nội Cố vẫn ở trong đại viện sao?” Từ Du Mạn hỏi.

“Ừ. Mọi người muốn ông về ở cùng, nhưng ông không muốn. Ông nội Ngụy cùng ông nội Hàn bọn họ đều không muốn đến ở biệt thự, đều thà rằng ở lại trong viện. Mọi người đành phải sửa chữa đại viện lại một chút, mấy ông nội ở đó, con cháu cũng yên tâm hơn. Nhưng em đã đến rồi, ông nội sẽ về ở nhà anh.”

“Thảo nào em nhìn phòng ốc trong viện đều còn rất mới.” Từ Du Mạn chợt nhớ tới một việc chuyện trọng yếu: “Anh ở Anh không phải vẫn chưa từng trở về chứ?”

“Có trở về.” Cố Uyên thành thật trả lời.

“Vậy sao không sớm tới tìm em?” Từ Du Mạn có chút buồn bực. Nếu như Cố Uyên sớm đến tìm cô, như vậy cô cũng sẽ không cùng Âu Dương Nhất Phàm có cái gì, càng sẽ không yêu đương với Tả Minh. Cô khi ấy cho rằng Cố Uyên vĩnh viễn sẽ không trở lại.

“Trở lại xem em rồi, chỉ là em không biết mà thôi. Khi đó anh còn có việc, không thể gặp em.” Anh có nhiệm vụ trên người, nếu như cùng Mạn Mạn quen biết nhau, sau khi anh rời đi, một mình Mạn Mạn không có ai bảo vệ, nếu như bị người có ý đồ xấu biết, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa. Hiện tại anh đều làm xong tất cả, không cần trở lại Anh nữa, có thể tiếp tục ở cùng Mạn Mạn, cho nên mới tìm đến cô, ở bên cô.

“Vâng.” Từ Du Mạn cũng không truy hỏi nguyên nhân tới cùng. Chắc chắn anh có chuyện quan trọng không thể nói.

Tôn Tôn nghe thấy lời nói của Cố Uyên mà cảm thấy đau lòng. Khoảng thời gian ở Anh, người khác không biết, nhưng bà luôn biết rằng con trai của bà đến cùng đau khổ cỡ nào. Vì thế bà vẫn cãi nhau với Cố Bác nhưng vẫn đã thua bởi chồng mình. Dù sao đó là phương pháp hữu hiệu nhất rèn luyện năng lực của con trai mình. Hiện tại thì tốt rồi. Không cần chịu nhiều cực khổ như vậy nữa.

Quả nhiên là ở biệt thự lớn. So với biệt thự ở thành phố A còn lớn hơn rất nhiều. Từ Du Mạn cùng Cố Uyên đi vào biệt thự, Cố Bác đã chờ tại phòng khách.

“Cha.”

“Bác Cố.”

Cố Bác không đáp lại, chỉ gật đầu một cái. Từ Du Mạn có chút lúng túng, nhưng không tiện nói gì. Tôn Tôn không bằng lòng, tiến lên nói với ông:

“Vợ của con trai ông chào ông, ông cũng không trả lời, đây là làm gì chứ?”

Cố Bác vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Tôn Tôn một chút, sau đó mới lên tiếng: “Vận Tư ngày mai muốn qua chơi.”

Vừa nghe, Tôn Tôn ngây ngẩn cả người. Bà làm sao lại không biết Vận Tư trong miệng Cố Bác là ai:

“Con bé sao lại tới?”

“Vợ tới nhà chồng thăm một chút, bình thường mà.”

Từ Du Mạn có chút chán nản. Mình rõ ràng cố gắng như vậy, vẫn không có được một lời khen của Cố Bác. Hiện tại ông còn ngay trước mặt cô nói Tạ Vận Tư mới là con dâu của nhà họ Cố bọn họ, đặt cô ở chỗ nào chứ?

Cố Uyên đang muốn nói chuyện, còn chưa kịp nói, chỉ nghe thấy thanh âm trung khí mười phần ở cửa: “Ai nói Tạ Vận Tư là con dâu của nhà họ Cố? Ta còn chưa thừa nhận đâu.”

“Cha, con đã lập hôn ước với nhà họ Tạ rồi.” Chính là vì vậy, ông không thể nói mà không giữ lời. Nếu không, cô bé Từ Du Mạn cũng rất tốt.

“Đó là cha quyết định thì thì cha cưới đi.” Cố Uyên mạnh miệng nói. Anh đã sớm bất mãn việc Cố Bác không có sự đồng ý của anh, hơn nữa còn là lúc anh còn rất nhỏ thì định hôn ước cho anh. Hiện tại có ông nội chống đỡ, anh chính là sức mạnh tràn đầy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.