Từ nhỏ, bọn họ cũng
chưa từng nghe qua Cố Uyên hát. Mổi lần tới mấy chỗ karaoke, mặc kệ đeo
bám dai dẳng, Cố Uyên cũng không chịu hát. Cho nên, bọn họ nhất trí cho
rằng Cố Uyên không biết hát nên không muốn cho bọn họ biết, sợ bị xấu
mặt trước bọn họ, hơn nữa cái lý do này, bọn họ vẫn chắc chắn nên không
nghi ngờ.
Dù sao không phải có câu nói là trên thế giới
không có người nào hoàn mĩ sao. Cố Uyên có dung mạo đáng kiêu ngạo, có
năng lực xuất sắc, còn có gia thế mà rất nhiều người mơ tưởng nhưng
không có, những thứ này là quá đủ rồi. Cho nên anh không biết hát cũng
là bình thường, không thể nào để cho Cố Uyên quá hoàn mỹ được. Nhưng bọn họ lại không nghĩ rằng, Cố Uyên hát sẽ dễ nghe như vậy, êm tai đến mức
bọn họ cũng có chút mê muội. Vốn bài hát ‘Bởi vì tình yêu’ này thì có
giai điệu rất êm tai, lời bài hát cũng rất đẹp.
Hát xong, Từ Du
Mạn mặc dù giật mình, nhưng cũng không để lộ ra ngoài, cô cũng không
biết Cố Uyên chưa bao giờ hát. Hát xong liền đưa micro cho Hàn Minh và
Phùng Chinh. Từ Du Mạn cảm thấy Phùng Chinh hẳn là rất thích ca hát, mà
Cố Uyên cũng biết trong tất cả bọn họ cũng chỉ có Phùng Chinh cùng Hàn
Minh thích ca hát nhất, cho nên mới đồng thời giao micro cho bọn họ.
Lần này Phùng Chinh cũng không nhận lấy micro liền xông lên hát, ngược lại
đem micro đặt qua một bên, đi tới một tay đè Cố Uyên lên trên ghế
sa-lon, tay không tự giác chế trụ cổ của Cố Uyên:
“Tại sao lại gạt chúng tôi?”
“Lừa các cậu?” Cố Uyên không hề có vẻ kinh sợ, giống như cánh tay chế trụ
trên cổ không hề tồn tại, giọng nói cũng không có chút thay đổi nào. Anh tin tưởng Phùng Chinh không thể nào thực sự dùng sức ép xuống. Mà Phùng Nam, Ngụy Thư Vọng, Hàn Minh cũng có ý nghĩ như vậy, đều đang ở một bên xem kịch vui.
Từ Du Mạn nhìn thấy phản ứng của mọi người, cũng
thu hồi biểu hiện giương cung bạt kiếm lúc đầu. Quả thật Phùng Chinh
không dùng sức, cũng chỉ đặt tay ở phía trên cổ mà thôi.
“Tại sao lại gạt chúng tôi là cậu không biết hát?”
Anh ta vẫn cảm thấy ít nhất mình còn có một thứ có thể vượt qua Cố Uyên,
chính là anh ít nhất còn có thể hát, nhưng hôm nay Cố Uyên vừa hát, anh
cảm giác mình giống như bị xem thành con khỉ mà đùa giỡn.
“Tôi
cũng không lừa mọi người, tôi cũng không nói qua là không biết hát.” Cố
Uyên nhẹ nhàng lấy tay của Phùng chinh ra, ngồi thẳng người: “Các cậu
hát đi.”
Lúc đầu không khí vẫn có một chút không thích hợp, chẳng qua anh em chính là anh em, sao có thể vẫn giận dỗi chứ. Rất nhanh
Phùng Chinh giống như quên mất sự việc này mà hát bài hát mình thích.
Chỉ là không có ai yêu cầu Cố Uyên hát lại.
Chơi đùa thoải mái,
thấy trời đã tối nên Cố Uyên và Từ Du Mạn trở về nhà. Mới vừa đi tới cửa nhà, một cái ly liền tông cửa xông ra, hướng về phía mặt của Từ Du Mạn
bay tới. Cố Uyên nhanh tay lẹ mắt tiếp nhận cái ly. Nếu không phải Cố
Uyên hành động mau lẹ, với trình độ của Từ Du Mạn thì không có gì có thể đả thương được Từ Du Mạn.
“Ông nội, ông sao vậy?” Cố Uyên đi
tới, nhìn ông cụ đang nổi giận. Cái ly kia tất nhiên chính là do ông cụ
đang nổi giận ném ra. Đặt cái ly xuống, quan tâm hỏi. Là ai chọc tới ông cụ nhà bọn họ rồi.
“Thằng nhóc xấu xa, cháu còn không biết xấu
hổ mà hỏi. Cháu còn biết trở về à?” Ông cụ Cố nhìn thấy Cố Uyên, cơn tức càng thêm không chỗ phát ra.
Ông bôn ba cực khổ chạy tới nhà họ
Tạ, hao tốn biết bao nhiêu công phu mới làm cho lão già nhà họ Tạ kia
nhả ra, ông đây là vì ai? Còn không phải là vì thằng nhóc này. Rõ ràng
đã nói trước ông về sẽ tìm cô bé Mạn Mạn đánh cờ, nhưng lúc về tới hai
người đều không ở nhà, không thấy bóng người. Hơn nữa chờ lâu như vậy,
cơm tối cũng không về nhà ăn, không tức giận mới là lạ.
“Ông nội Cố.” Từ Du Mạn xấu hổ.
“Thật xin lỗi, cháu quên mất.” Cô nhớ tới hình như lúc ông nội Cố đi ra ngoài có nói khi nào về sẽ đánh cờ với cô, không ngờ cô ham chơi đã quên mất. Áy náy như vậy, Cố Uyên cũng hiểu rồi.
Từ Du Mạn nói xin lỗi cũng không làm cho ông cụ Cố có dấu hiệu hòa hoãn, chỉ nghe ông cụ Cố nói:
“Còn gọi ông nội Cố gì nữa, gọi là ông nội.”
Từ Du Mạn không quên liếc nhìn Cố Uyên, thấy anh gật đầu, mới ngọt ngào kêu một tiếng: “Ông nội.”
Quả nhiên, sắc mặt của ông cụ Cố tốt hơn nhiều: “Vậy mới ngoan chứ. Đừng
luôn đi theo thằng nhóc này, cẩn thận học cái xấu.” Rốt cuộc ai mới là
con cháu của ông cụ Cố. Dường như Từ Du Mạn mới là cháu gái ruột của ông cụ Cố, mà Cố Uyên chính là từ thùng rác hoặc là trong rãnh nước thối
nhặt về.
Cố Uyên không biến sắc nhưng trong lòng khó tránh khỏi
nghi ngờ. Sao ông nội lại thích Mạn Mạn như vậy rồi? Mặc dù Mạn Mạn rất
làm người khác ưa thích nhưng anh hiểu ông nội của mình. Ông nội của
anh không phải dễ dàng như vậy tiếp nhận một người. Dù là tiếp nhận,
cũng không thể liền ưa thích như vậy? Chẳng lẽ là vì Mạn Mạn chơi cờ
giỏi? Chuyện này hình như khả năng không lớn.
Ông cụ Cố sống
nhiều năm như vậy, nhìn người là chính xác nhất. Lần đầu tiên nhìn thấy
Từ Du Mạn, ông cụ Cố liền yêu thích cô cháu dâu này rồi. Sau đó cô lại
lộ ra sự thông minh, trí tuệ, còn có kỹ thuật pha trà và tài đánh cờ làm cho ông ngạc nhiên và thú vị. Nguyên nhân thứ hai chính là Cố Uyên
thích, mà ông có thể nhìn ra Từ Du Mạn cũng thích Cố Uyên, hơn nữa vĩnh
viễn sẽ không phản bội. Chưa nói đến việc Cố Uyên từ nhỏ đã quản cũng
không được, mà Từ Du Mạn có thể quản được Cố Uyên. Nhiều nguyên nhân như vậy, thích cũng là đương nhiên rồi.
Cố Uyên biết rõ làm sao lấy
lòng ông nội của mình, cởi chuông phải do người buộc chuông, nguyên nhân cũng là bởi vì chuyện chơi cờ, cho nên Cố Uyên chủ động đi lấy bàn cờ
ra. Thấy bàn cờ được mang ra, tâm tình ông cụ Cố tốt hơn một chút.
Cố Uyên định lát nữa sẽ pha trà mang tới. Nhà bọn họ cái gì cũng nhiều,
nhất là trà, hơn nữa đều là trà ngon không phải dễ dàng có được. Trước
khi pha trà, Cố Uyên ghé vào bên tai cô lặng lẽ nói:
“Thời điểm thích hợp nhường một chút.”
Tối hôm qua anh đã nhìn ra, ông nội của mình không đấu lại Từ Du Mạn. Ông
cụ Cố mặc dù tuổi tác rất lớn, nhưng thính lực cũng không bởi vì tuổi
tác mà suy giảm chút nào. Giống như khí thế của chính ông, còn có giọng
nói kia nữa. Cố Uyên nói thầm nhưng một chữ cũng không lọt khỏi lỗ tai
ông cụ Cố.
“Thằng nhóc này, cháu nói cái gì đó. Mạn Mạn, cháu
đừng nghe nó, có bản lĩnh gì cứ tung hết ra.” Không dùng toàn bộ bản
lĩnh ra, ông sao học lén được, hừ hừ. Từ Du Mạn cười cười, Cố Uyên cũng
không tiện nói thêm gì, liền đi pha trà.
Ván đầu tiên, Từ Du Mạn
thắng. Tối hôm qua lúc đầu vẫn đều là ông cụ Cố thắng, nhưng đến ván
cuối cùng là Từ Du Mạn thắng. Từ Du Mạn thăm dò kỹ xảo đánh cờ của ông
cụ Cố, muốn thắng dĩ nhiên là dễ như trở bàn tay. Nhưng chơi nhiều ván
cờ như vậy mà ông cụ Cố vẫn không hiểu rõ kỹ xảo đánh cờ của cô. Bởi vì
cô vẫn luôn biến đổi, không có cách chơi cố định, sao có thể dễ dàng bị
nắm rõ chứ.
“Chơi lại.” Ông cụ Cố không chịu thua, bộ dạng giống
như không thắng được Từ Du Mạn thì không dừng lại được. Vẫn là Từ Du Mạn thắng.
“Ván nữa.” Vẫn là Từ Du Mạn chiến thắng.
Từ Du Mạn quả nhiên không để cho ông cụ Cố một phân một hào nào. Cô tất nhiên
cũng biết rõ ông cụ Cố có chủ ý gì, cho nên làm thỏa mãn mong muốn của
ông cụ. Đáng tiếc thêm mấy ván nữa, ông cụ Cố vẫn không học được. Càng
chơi càng buồn bực, thời gian cô thắng một ván càng lúc càng ngắn. Nhưng ông vẫn không học được cái gì.
“Không chơi nữa, không chơi nữa.” Ông cụ Cố chậm chạp thu hồi quân cờ.
“Ông nội, sao không chơi nữa, không phải vẫn chưa học được sao?” Từ Du Mạn cười trộm. Ông nội Cố thật sự rất đáng yêu.
“Cháu biết à.” Ông cụ Cố kinh ngạc hỏi. Ông cho là mình che giấu rất tốt chứ.
“Dĩ nhiên.” Từ Du Mạn cười nói.
Từ Du Mạn ngồi xuống
bên cạnh ông cụ Cố, bắt đầu chỉ giúp ông cụ. Cố Uyên ở bên cạnh nhìn
tình cảnh hài hòa, nở nụ cười. Cũng không ai chú ý đến trên lầu có một
bóng dáng thẳng tắp nhìn tình cảnh ấm áp phía dưới, trong con ngươi
thoáng qua áy náy, sau đó nở nụ cười. Trong nụ cười, đó là vui mừng.
Bóng dáng kia nhìn một lát rồi trở lại trong phòng mình. Tôn Tôn buồn cười nhìn Cố Bác tiến vào:
“Xem đi, biết trước kia anh làm sai cỡ nào rồi chứ?”
Thiếu chút nữa khiến bà mất đi cô con dâu tốt như vậy. Chỉ là bé Mạn cùng ông cụ ở chung rất tốt, chính bà cũng có chút hâm mộ. Phải biết rằng bà gả
đến nhà họ Cố đã nhiều năm như vậy, ông cụ mặc dù không có thành kiến gì đối với bà, nhưng cũng không có vẻ mặt ôn hòa như vậy với bà. Nghe
tiếng cười trung khí mười phần dưới lầu, Tôn Tôn nói:
“Ông cụ thật đúng là thích bé Mạn.”
“Đúng vậy, cô bé kia thật biết lấy lòng người.” Cố Bác lĩnh giáo qua.
“Biết cô bé kia tốt còn nhất định phản đối hai đứa? Còn nhất định tiếp nhận cô bé nhà họ Tạ vào nhà?”
Tôn Tôn liếc nhìn ông xã của mình. Người đàn ông này cái gì cũng tốt, nhưng lại rập khuôn cố chấp cứng nhắc rồi. Nhưng cũng bởi vì cứng nhắc, cho
nên bà chưa bao giờ lo lắng ông sẽ đi lệch khỏi nề nếp quy củ, không
hiểu phong tình thì không hiểu phong tình thôi. Dù sao vẫn tốt hơn những người bạn của bà, đã nhiều năm như vậy chồng cô ấy ở bên ngoài trái ôm
phải ấp, không thể chấp nhận được điểm nào hết.
“Là anh sai rồi.”
“Tắm rửa rồi còn chưa ngủ?” Tôn Tôn sẵng giọng. Chỉ thấy trong mắt Cố Bác tràn đầy kinh ngạc cùng mừng rỡ, còn hơi luống cuống:
“Là… là trên giường hả?” Ông ngủ trên sàn nhà đã một thời gian rồi.
“Nói nhảm.”
“Bà xã.” Cố Bác là một quân nhân, sẽ không nói lời âu yếm nào, ông cảm thấy chỉ có hai chữ này mới có thể biểu đạt được tâm tình của ông. Bên trong nhà không khí rất ấm áp.
Lúc đang ăn sáng, Tôn Tôn trong lúc vô tình hỏi: “Dự định lúc nào thì kết hôn?”
Từ Du Mạn hết hồn, đôi đũa trong tay suýt chút rơi xuống: “Dì Tôn, cháu…
cháu còn nhỏ mà.” Từ Du Mạn lần nào cũng dùng cái cớ này, Cố Uyên cũng
nghe bao nhiêu lần rồi.
“Nhỏ? Không đâu bé Mạn, cháu cũng sắp 19
tuổi rồi, hiện tại 18 là có thể lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, hoàn
toàn có thể kết hôn rồi.” Tôn Tôn nói.
“Nhưng… nhưng cháu còn đang học trung học mà.” Từ Du Mạn vẫn muốn từ chối. Ai nghĩ sớm như vậy đã kết hôn.
“Không sao, cứ lĩnh giấy chứng nhận trước, cuộc sống vẫn giống trước kia thôi
mà.” Tôn Tôn tận tình khuyên bảo, chính là đã quyết định người con dâu
này rồi.
“Vậy sao nhất định phải lấy giấy chứng nhận chứ?” Từ Du Mạn hỏi ngược lại.
“Vậy sao không thể lĩnh giấy chứng nhận? Bé Mạn, chẳng lẽ cháu định rời khỏi Cố Uyên của chúng ta hay sao?”
“Không ạ.”
“Nếu đã quyết định rồi thì lĩnh giấy chứng nhận thôi.” Hai phe đều có lý, thật là khó lựa chọn.
Cố Uyên nhìn Từ Du Mạn vẻ mặt khó xử, có chút không đành lòng. Mặc dù
trong lòng vẫn có một chút khó chịu, tại sao Mạn Mạn vẫn không muốn gả
cho anh chứ, anh cũng sẽ không trói buộc cô mà. Dù sao anh tôn trọng lựa chọn của cô:
“Mẹ, đừng ép Mạn Mạn, cô ấy mới 19 tuổi.”
“Nhưng con cũng 26 rồi.”
“26 cũng không già, mẹ đừng nói nữa.”
Ông cụ Cố không nói gì, Cố Bác đã đi làm rồi. Tôn Tôn có chút thất vọng, trợn mắt nhìn Cố Uyên một cái, sau đó mới nói:
“Bé Mạn, vậy con cứ suy nghĩ thật kỹ một chút đi.”
Mẹ đều là vì tốt cho con. Con biết rõ. Cố Uyên bất đắc dĩ cười cười. Tâm ý của mẹ anh sao lại không biết chứ, nhưng…
“Con sẽ cân nhắc một chút.” Từ Du Mạn sao lại không nhìn ra vẻ thất vọng rõ
ràng của Tôn Tôn và cả sự nuông chiều và bất đắc dĩ của Cố Uyên. Anh
chính là một người như vậy. Gả cho anh cũng không có gì không tốt, đúng
không? Hơn nữa cũng không phải mình không yêu anh.
“Nói nhiều như vậy làm gì? Ăn cơm.” Ông cụ ngắt lời đúng lúc.
Bữa cơm này Từ Du Mạn có ăn cũng ăn không ngon. Tùy tiện ăn một chút, cô đã buông đũa xuống:
“Con ăn no rồi, mọi người từ từ ăn.” Từ Du Mạn nói xong, lên lầu.
Thời điểm Cố Uyên theo lên, cửa đã khóa trái từ bên trong. Từ Du Mạn ngồi
trên giường, tỉ mỉ nhìn căn phòng này. Đây chính là căn phòng anh sống
từ nhỏ, rất phù hợp với phong cách của anh. Anh thích sạch sẽ, có công
việc tốt, gia đình tốt, dáng người đẹp trai, hát cũng tốt, chủ yếu nhất
là đối với cô tốt đến không có lời nào để nói. Một người đàn ông như vậy đáng giá để cô phó thác cả đời. Cô cũng không biết mình sao lại nhất
định không muốn kết hôn, có lẽ là bởi vì khi còn bé nhìn đủ những vấn đề của hôn nhân rồi, có chút mâu thuẫn thôi. Nhưng giữa cô và anh chắc
chắn sẽ không xuất hiện những vấn đề kia.
“Mạn Mạn, mở cửa.” Cố
Uyên cũng không nói gì, không đập cửa hay lớn tiếng gọi, vẫn giống như
lúc thường, rất bình tính, không có quá nhiều cảm xúc. Nếu không phải cô rất hiểu tính tình của anh, sợ rằng cô sẽ cho rằng anh không quan tâm
cô đấy.
Từ Du Mạn vẫn không mở cửa, xem anh có thể sốt ruột hay không. Cửa phòng lần nữa bị gõ, cô vẫn không mở cửa.
Một lát sau, chân mày của cô dần dần nhíu lại. Hình như anh cũng không ở
bên ngoài. Từ Du Mạn nghi ngờ vừa chuẩn bị mở cửa xem một chút, mới đi
tới cửa đã thấy cửa bị mở ra, chỉ thấy trong tay Cố Uyên cầm một chùm
chìa khóa:
“Ở nhà anh, em cảm thấy có thể khóa được sao?”
“Hừ.” Từ Du Mạn không để ý tới Cố Uyên, quay đầu đi về phía giường và ngồi lên giường.
Bên cạnh chợt lún xuống, là do anh ngồi xuống. Anh ôm cô, hơi thở phả lên
trên cổ cô, hơi ngứa nhưng ấm áp. Cô rụt cổ lại nhưng không trốn được bị anh cắn lên:
“Tức giận sao?”
“Không có.” Cô không tức giận chỉ là chưa tình nguyện tiếp nhận mà thôi.
“Em đang tức giận? Có phải không muốn ở bên anh hay không?” Cố Uyên hỏi mà
thấp thỏm lo lắng, hỏi mà cẩn thận nghiêm túc, chỉ sợ từ trong miệng cô
nghe được câu trả lời khẳng định.
“Không phải.” Cố Uyên không tự
chủ thở phào nhẹ nhõm, cũng may Mạn Mạn nói không phải, nếu cô nói phải, anh thật là không biết nói gì nữa.
“Mạn Mạn, tin tưởng anh!
Chúng ta ở bên nhau nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn, giống như cha mẹ anh
vậy.” Cố Uyên một lời trúng đích, nói trúng lo lắng của cô.
Từ Du Mạn nghĩ đến Cố Bác cùng Tôn Tôn, mặc dù từ lúc cô đến vẫn nghe bọn họ
ầm ĩ, nhưng tình cảm của hai người đó cô đều có thể nhìn ra được bọn họ
rất yêu nhau. Thật vậy chăng? Cô và Cố Uyên thật cũng có thể trải qua
hạnh phúc như vậy sao?
Khàn khàn nói: “Được rồi, em bây giờ có thể nói rồi.” Mới vừa rồi quá khẩn trương.
Từ Du Mạn dưới ánh mắt mong đợi căng thẳng của anh, gật đầu một cái. Cố Uyên lập tức ôm cô vào lòng, kích động nói:
“Mạn Mạn đồng ý rồi, đồng ý rồi.”
Đang nói chuyện bất chợt hôn lên tóc cô một cái. Cố Uyên ôm rất chặt, giống
như sợ đây chính là một giấc mộng, sợ cô sẽ biến mất.
“Nhưng anh phải đồng ý với em, sau khi kết hôn chúng ta vẫn sống như trước.”
“Ừ.” Cái yêu cầu này quá đơn giản.
“Hộ khẩu của em vẫn còn ở thành phố A.”
“Chúng ta lập tức trở về lấy, thuận tiện thông báo với đám A Việt.”
“Ừ.” Bàn bạc xong tất cả, hai người rối rít đi ra khỏi phòng ngủ.
“Mẹ, con muốn cùng Mạn Mạn trở về thành phố A một chuyến.”
“Trở về thành phố A? Tại sao?”
Xem bộ dạng của tiểu Uyên không giống như ở thành phố A xảy ra chuyện,
ngược lại giống như có chuyện vui mừng. Tôn Tôn nhất thời không phản ứng kịp, Cố Bác cùng ông cụ Cố ngược lại phản ứng kịp, ông cụ lớn tiếng
nói:
“Trở về đi, đi sớm về sớm.”
Thấy Tôn Tôn còn nghi hoặc, Cố Uyên cười nói: “Mẹ, chúng con đi lấy hộ khẩu của Mạn Mạn.”
“Hộ khẩu? Lấy hộ khẩu làm gì? A. . . Hộ khẩu, bé Mạn đồng ý kết hôn rồi?”
Cảm giác phản ứng của Tôn Tôn so với phản ứng của chính Cố Uyên còn
mãnh liệt hơn.
“Dạ.” Từ Du Mạn đỏ mặt gật đầu.
Tôn Tôn hài lòng cười nói: “Nhanh đi, nhanh đi.”
Vì vậy hai người không mang gì, lại lên máy bay trở về thành phố A. Trên
máy bay, tình cờ lại gặp được Tạ Vận Tư. Lúc này gặp nhau khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
“Thật là trùng hợp.”
“Ừ, thật là trùng hợp.” Rồi sau đó, không nói chuyện nữa.
——đường ranh giới xinh đẹp ——
“Cái gì? Cậu muốn kết hôn?” .
Thẩm Mặc Dư kinh ngạc đến mức cằm muốn rơi xuống, cặp mắt trợn thật lớn. Cô
cũng không ngờ Từ Du Mạn sẽ chọn kết hôn sớm như vậy. Trước kia không
phải không nghĩ qua vấn đề này, Thẩm Mặc Dư nhớ đến lúc ấy cô nói như
thế này:
“Kết hôn? Hôn nhân là mồ chôn hạnh phúc. Lúc trước, thời điểm ba mẹ tớ yêu nhau hạnh phúc thế nào, sau khi kết hôn chính là trà
gạo dầu muối tương dấm củi, đâu còn tình cảm lãng mạn. Cho nên mẹ tớ đã
ngoại tình. Tớ không muốn kết hôn sớm.”
Thế mà hiện tại Mạn Mạn
lại nói cho cô biết rằng Mạn Mạn muốn kết hôn, cô sao có thể không kinh
hãi chứ? Xem ra thầy Cố này thật đúng là tài năng, lại lừa được Mạn Mạn
cam tâm tình nguyện nhảy vào “phần mộ” .
“Ừ, tớ về lấy hộ khẩu.”
Từ Du Mạn dĩ nhiên biết bạn tốt của mình kinh ngạc, cười nói. Cô có thể
đồng ý kết hôn, chính bản thân cũng cảm thấy kinh ngạc đấy.
“Tại sao?” Thẩm Mặc Dư vẫn muốn hỏi. Mặc dù biết Mạn Mạn đã quyết định rồi thì nhất định cô ấy có lý do của mình.
“Chính là muốn kết hôn thôi, anh ấy là một đối tượng kết hôn rất tốt, không phải sao?”
“Ừh.” Thẩm Mặc Dư suy nghĩ một chút khoảng thời gian này Cố Uyên đối với Mạn
Mạn rất tốt. Quả thật tốt đến không thể nghi ngờ, tốt đến mức cô cũng
ghen tỵ với nhóc Mạn đấy.
“Dù sao sau khi kết hôn vẫn là cuộc
sống như trước, chỉ là thêm danh chính ngôn thuận thôi.” Từ Du Mạn bưng
ly nước trái cây lên uống.
“Các cậu được tự do cưới nhau?”
“Không phải, cậu cho là tình huống giống như nhà của Cố Uyên có thể tự do cưới sao? Chúng tớ lĩnh giấy chứng nhận trước, có lẽ bây giờ dì Tôn đã đang
chuẩn bị thủ tục kết hôn rồi, căn bản không cần chúng tớ lo những thứ
kia.”
“Thật sao?.” Mạn Mạn hẳn sẽ hạnh phúc, người nhà Cố Uyên
cũng thích cô ấy. Còn cô thì sao, ha ha. Mặc dù không có người phản đối, nhưng cũng không người nào đối xử vui vẻ với cô?
Từ Du Mạn nhìn
thấy sự khổ sở trong mắt Thẩm Mặc Dư, nghĩ tới cuộc sống của A Dư sau
khi cưới có thể cũng không vui vẻ như mình liền đi tới ôm lấy Thẩm Mặc
Dư:
“A Dư, thật đáng tiếc, cậu không thể làm phù dâu của tớ rồi.”
“Không sao.” Vốn cái giao ước ban đầu có chỗ sơ hở, chỉ có thể làm phù dâu cho người kết hôn trước.
“Đến lúc đó nhất định phải tới. Bên cạnh tớ không có người thân, cậu chính
là đại diện nhà gáicủa tớ.” Từ Du Mạn hít một hơi rồi nhẹ nhàng nói với
Mặc Du. Cô không có người thân nào khác, A Dư chính là người thân duy
nhất của cô, là đại diện bên nhà gái
“Ừ… ừ.”Thẩm Mặc Dư không ngu mà hỏi về người đàn bà kia. Nếu Mạn Mạn muốn thừa nhận bà ta, cô cũng không thừa nhận.
“Được rồi, xác định thời gian rồi thông báo tiếp cho cậu.”
“Được.”
Hai người mới có vài ngày không gặp, gặp được nhau liền tranh thủ bà tám,
nói chuyện phiếm cả một buổi chiều. Thẩm Mặc Dư suy nghĩ một chút, hỏi ý kiến của Cố Uyên:
“Thầy Cố, chúng ta có cần cũng thông báo với Âu Dương Nhất Phàm hay không?” Như vậy có thể làm cho Âu Dương Nhất Phàm chết tâm.
Thời gian bọn họ ở Bắc Kinh, có thể Âu Dương Nhất Phàm gặp phải vấn đề gì
nên rất bận, nhưng vẫn không quên mỗi ngày gởi nhắn tin cho cô. Hắn làm
sao lại cố chấp như vậy chứ, nói thế nào cũng không nghe. Có lẽ làm như
vậy có thể làm cho Âu Dương Nhất Phàm chết tâm. Nhưng không thể không
loại trừ khả năng Âu Dương Nhất Phàm sẽ đến quấy rối. Có điều nhà họ Cố
đều là quyền lớn thế lớn, khách mời tất cả đều là nhân vật có máu mặt,
có lẽ Âu Dương Nhất Phàm cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cố Uyên cùng Từ Du Mạn suy nghĩ cảm thấy có thể làm như vậy nhưng anh vẫn cự tuyệt:
“Ngày cưới còn chưa xác định, không cần phải gấp gáp.”
Cũng đúng, dù sao hiện tại tất cả mọi người đều chưa được thông báo, chỉ là
nói cho Thẩm Mặc Dư biết. Những bạn bè khác vẫn là chờ ngày kết hôn được xác định mới thông báo, đến lúc đó liền phát thiếp mời là được. Từ Du
Mạn nghịch ngợm ở trong đầu tưởng tượng vẻ mặt của Âu Dương Nhất Phàm
khi nhận được thiếp mời sẽ là như thế nào.
Hai người lấy được hộ
khẩu lại lên máy bay về Bắc Kinh. Vận số không có không tốt như vậy, lần này không gặp mặt Tạ Vận Tư. Nhưng thế giới rất nhỏ, bọn họ vẫn đụng
phải người quen, lại là người thật lâu chưa gặp lại - Dương Kiệt.
Dương Kiệt lên máy bay đã nhìn thấy Từ Du Mạn cùng Cố Uyên, tất cả đều thấy
nhau nên cũng không thể làm bộ như không nhìn thấy. Nếu không phải cha
hắn vẫn đối với hắn ân cần dạy bảo, gặp Cố Uyên nhất định phải nói
chuyện tử tế, có lễ phép, tận lực lấy long thì hắn nhất định sẽ làm bộ
như không nhìn thấy hai người. Tình huống này khiến hắn phải trực tiếp
đi qua. Lần này Dương Kiệt đi tới bên cạnh Từ Du Mạn và Cố Uyên liền
dừng lại.
“Thầy Cố, chào thầy.”
Cố Uyên trong lòng biết
nhất định là cha của Dương Kiệt dạy dỗ Dương Kiệt phải làm như vậy, khẽ
gật đầu. Dương Kiệt liếc mắt nhìn Từ Du Mạn, không biết là vẻ mặt gì,
sau đó rời đi đến chỗ ngồi của mình.
Lúc Dương Kiệt thắt chặt dây an toàn, trong lòng thầm mắng: “Mẹ nó, thế nào lại xui xẻo như vậy đụng phải.” Hắn không muốn nhìn thấy Cố Uyên.
“Anh đã làm gì với hắn? Xem ra hắn hình như có chút sợ anh.” Từ Du Mạn tò mò hỏi. Nếu không với tính tình của Dương Kiệt, hắn sẽ không chủ động tới chủ động chào hỏi
Cố Uyên như thế.
“Không có làm gì cả, hẳn là cha của hắn đã nói
gì đó thôi.” Cái thế giới này chính là cường giả nói chuyện. Nếu như ông nội của anh, cả cha của anh chính là người bình thường, hiện tại anh có thể không có kết cục tốt rồi. Nhà Dương Kiệt làm sao có thể nịnh bợ anh chứ.
“Khó hiểu.”
Từ Du Mạn không hứng thú lắm. Đầu tựa
vào trên bả vai anh liền ngủ thật say. Cố Uyên nhu tình như nước nhìn
cô, tay vén lên mấy lọn tóc trên trán cô nhẹ nhàng ngắm nghía.
Tỉnh dậy thì đã đến
Bắc Kinh. Bước vào cửa nhà, Tôn Tôn đang sắp xếp mọi chuyện, bà nhìn
thấy Cố Uyên cùng Từ Du Mạn trở lại, ngẩng đầu:
“Về rồi à? Mới vừa xuống máy bay, các con đi tắm nghỉ ngơi một chút đi. Một lát nữa mẹ dặn dì Nguyệt nấu cơm.”
Dì Nguyệt là đầu bếp. Từ Du Mạn nghe đến dì Nguyệt còn có chút kinh ngạc,
trước kia chưa nghe nói qua cái tên dì Nguyệt này, nghe giọng điệu thì
hinh như là đầu bếp. Cố Uyên biết cô nghi ngờ cái gì, giải thích:
“Dì Nguyệt ở nhà chúng ta cũng nhiều năm rồi, mấy ngày trước có chuyện xin nghỉ về quê, chắc là mới trở lại.”
“Vâng.” Khó trách Từ Du Mạn lúc trước còn có chút nghi ngờ, sao nhà họ Cố lại
không có đầu bếp chứ, nấu cơm đều là do Tôn Tôn làm. Thì ra là có đầu
bếp nhưng nghỉ phép.
Từ Du Mạn mở tủ quần áo ra, chợt ngây ngẩn
cả người, trong tủ quần áo treo đầy quần áo. Cô tùy tiện nhìn một chút,
toàn bộ đều có nhãn hiệu, đều là mới.
“Đây là?” Số lượng lớn như
vậy? Đây đều là hàng hiệu, một bộ giá mấy chục ngàn. Nhà họ Cố dù là một thủ trưởng một tư lệnh, cũng không thể có nhiều tiền như vậy mà tiêu
xài.
“Chuẩn bị cho em. Trước khi đi anh đã lặng lẽ nhờ mẹ mua về, tất cả đều là số đo của em. Như thế nào? Thích bộ đó thì mặc bộ đó đi.”
“Không phải, ý của em là anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Dù là quân nhân
quốc gia cũng không thể có nhiều tiền như vậy?” Từ Du Mạn hỏi. “Không
thể nào là tham ô…”
“Em nghĩ đi đâu vậy.” Cố Uyên xoa xoa đầu cô.
“Vốn chính là định nói cho em biết, lúc ở Anh, thời điểm không có chuyện gì
làm, anh đã có khoản đầu tư nho nhỏ, có lúc đầu tư cổ phiếu cho nên anh
cũng không biết hiện tại đang có bao nhiêu tiền.”
“Thì ra anh là
người có tiền. Em vẫn cho rằng anh là một thầy giáo nghèo đấy.” Từ Du
Mạn lúc này mới yên tâm, tùy tiện cầm một bộ quần áo trên tay, phong
cách của mấy bộ quần áo đều là kiểu cô thích.
Đừng nghĩ rằng cô
không muốn mặc những cái váy xinh đẹp, là do trước kia không có nhiều
tiền như vậy mà thôi. Ha ha, kiếm được ông xã, còn có thêm nhiều tiền
như vậy, thật sự gả cho anh chính một hành động sáng suốt.
“Thầy giáo nghèo mà em còn nguyện ý gả?”
“….” Từ Du Mạn suy nghĩ một chút, nói: “Chỉ là, thầy giáo nghèo mà có tiền nên em càng thích.”
“. . . . . .” Mạn Mạn thật là đáng yêu.
“Em đi tắm.” Từ Du Mạn đang cầm váy trong tay đi vào phòng tắm, lại bị anh kéo lại.
“Sao vậy?” Cố Uyên cưng chiều chỉ chỉ ngăn kéo nhỏ phía dưới của tủ quần áo. “Em mặc cái này.”
Từ Du Mạn mở ra ngăn kéo nhỏ mà anh chỉ, bên trong đều là áo lót, còn là số đo của cô.
“Còn cả cái bên cạnh.”
Cô đã đoán được trong ngăn kéo bên cạnh cái đó có cái gì rồi, mở ngăn kéo
nhỏ ra. Quả nhiên không sai, bên trong chính là quần lót chuẩn bị cho
cô.
Từ Du Mạn cũng tùy tiện cầm một bộ, đỏ mặt cúi đầu vội vã đi
vào phòng tắm. Cố Uyên nhìn bóng lưng vội vã rời đi của cô, đến lúc nào
rồi còn xấu hổ như vậy. Sau đó thân hình cao lớn ngồi chồm hỗm xuống,
giúp cô đóng lại ngăn kéo vừa rồi còn chưa kịp đóng. Chính mình lại mở
ra cái tủ quần áo bên cạnh tủ quần áo của cô, bên trong đều là quần áo
của anh.
Hai người tắm xong liền đi xuống lầu, Tôn Tôn hứng thú trùng trùng kéo cô đến ngồi bên cạnh bà:
“Cháu nói xem cái khách sạn này thế nào?”
“Cái gì thế nào ạ?”
“Khách sạn làm tiệc chiêu đãi khách.”
“Dạ sao cũng được, cháu không có ý kiến gì.”
“Vậy chúng ta liền quyết định chọn khách sạn này nhé. Đúng rồi, mẹ đã xem
Hoàng Lịch rồi, thứ ba tuần sau vừa khéo chính là ngày tốt, thích hợp
lấy chồng cưới vợ. Thời gian định là thứ ba tuần sau được không?” Tôn
Tôn tích cực hơn bất cứ ai khác.
“Thứ ba tuần sau, có đủ thời gian chuẩn bị không ạ?” Bây giờ đã là thứ năm rồi, còn có 4 ngày, hẳn là không đủ.
“Đủ rồi, đủ rồi. Thứ ba tuần sau cũng vừa hay là ngày hai mươi tám tháng
chạp. Nếu như muốn đợi ngày tốt kế tiếp chính là ngày 13 tháng giêng,
khi đó sợ rằng các con đã phải vào học rồi.”
Tôn Tôn cái gì cũng suy nghĩ kỹ, thật là hành động nhanh chóng. Bọn họ mới trở về thành phố A một ngày, khách sạn cũng chọn xong rồi, ngày tốt cũng chọn xong rồi.
“Vậy cũng được.” Cái gì cũng suy tính chu đáo, còn có gì để bàn nữa.
“Mọi việc con đều không có ý kiến gì, nhưng áo cưới con muốn tự chọn, còn có thời điểm hôn lễ, con muốn hôn lễ đặc biệt. Có mấy thứ con muốn tự mình thiết kế.” Từ Du Mạn nói lên yêu cầu của cô.
Cô không phải là
không nghĩ tới mình nếu như kết hôn thì phải chuẩn bị thế nào đây? Cô
không muốn một hôn lễ quá mức bình thường, hôn lễ của cô nhất định phải
đặc biệt.
“Được, đều tùy con.” Chỉ cần không phải không lấy, cái gì cũng có thể bàn bạc.
Lúc ăn cơm tối, Cố Bác mới trở về. Lúc ăn cơm, không có chuyện gì khác để
bàn luận, tự nhiên liền nói đến chuyện hôn lễ của hai người.
“Đúng rồi, bé Mạn, nhà mẹ con bên kia…” Tôn Tôn biết thân thế của Mạn Mạn,
cũng biết cô còn có một người mẹ, cho nên mới có câu hỏi này.
“Dì Tôn, nhà gái con sẽ sắp xếp tốt.” Đại diện nhà gái của cô là A Dư
“A, vậy thì tốt. Chúng ta có cần mời thông gia tới cùng bàn bạc một chút
hay không.” Tôn Tôn hỏi một cách cẩn thận. Bà biết Từ Du Mạn là bị mẹ
ruột vứt bỏ, nhưng người đàn bà kia dù sao vẫn là mẹ của bé Mạn. Kết hôn là chuyện lớn như vậy, cần phải tới thương lượng một chút chứ.
“Không cần. Mẹ, những chuyện này mẹ cũng đừng quản. Mẹ chỉ cần đem chuyện bên
này chuẩn bị xong là được, tin tưởng mẹ không cần người khác trợ giúp
cũng nhất định có thể sắp xếp thật hoàn hảo.” Cố Uyên ngăn trở lời nói
của Tôn Tôn, anh nhìn sắc mặt của Từ Du Mạn, phát hiện không có gì khác
thường mới yên lòng.
“A, được rồi.” Tôn Tôn lúc này mới yếu ớt đáp ứng. Xem ra bà nói sai.
“Được rồi, ăn cơm đi.” Có chuyện ông cụ Cố mới lên tiếng. Ông cụ Cố ở trên
bàn cơm, đều có tác dụng như vậy, làm cho người ta yên lặng ăn cơm.
Bởi vì thời gian rất gấp rút, ngày hôm sau Cố Uyên dẫn cô đi chụp hình
cưới. Từ Du Mạn chỉ có việc đi theo. Nếu như là ở thành phố A, là địa
bàn của cô, có chỗ nào mà cô không biết. Nhưng đang ở Bắc Kinh mà không
đi theo Cố Uyên, nói không chừng sẽ bị lạc đường.
Từ Du Mạn nhìn
thấy tiệm ảnh cưới, mới biết núi cao còn có núi cao hơn, studio ảnh cưới này thật sự quá đẹp mắt. Quả nhiên, một thành phố nhỏ không thể so sánh với thủ đô.
Áo cưới bên trong bộ nào cũng là do nhà
thiết kế nổi tiếng thiết kế. Từ Du Mạn nhìn hoa cả mắt, có chút kích
động nghĩ toàn bộ đều muốn mặc vào chụp một lần.
“Áo cưới thật
đẹp, em đều thích làm sao bây giờ?” Giống như còn định mua một bộ về.
Thật ra cô muốn mua nhưng giá tiền này làm cho người ta phải tặc lưỡi.
“Đều thích? Sở thích của Mạn Mạn lớn thật. Nếu không, toàn bộ đều mua?” Mặc dù cần không ít tiền.
“Ha ha, vẫn là không cần. Một bộ đắt tiền như vậy, mua toàn bộ, vậy phải
tốn bao nhiêu tiền chứ? Có tiền không phải xài thế này.”
Từ Du
Mạn vẫn cự tuyệt. Nói toàn bộ đều muốn chỉ là làm nũng chút thôi, không
thật sự muốn mang toàn bộ về. Cho dù không nhìn giá tiền, những thứ này
đều là vật quý của tiệm người ta, làm sao có thể dễ dàng như vậy bán
toàn bộ chứ.
“Được rồi. Nếu không thì chọn một bộ thích nhất mua về, những bộ khác đều mặc vào chụp một bộ hình là được.”
“Ý kiến của anh rất hay.”
Lúc đầu cô rất vui vẻ, nhiều áo cưới đẹp như vậy đều có thể mặc chụp ảnh,
sau đó cô đã cảm thấy hối hận. Cô quên mất lần trước giúp Thẩm Mặc Dư
chụp hình cưới tốn bao nhiêu thời gian, chụp xong Thẩm Mặc Dư cũng mệt
lả. Cô chưa trải qua còn chưa cảm thấy, lần này cô rốt cuộc được nếm mùi rối, thật mệt chết đi.
Chụp hết một bộ hình lại phải thay quần
áo, lại phải trang điểm lần nữa, đổi kiểu tóc lần nữa, không biết phiền
toái cỡ nào. Chụp hết mấy bộ hình xong, cô liền buông tha lời nói hùng
hồn mỗi một bộ áo cưới đều muốn mặc để chụp một bộ hình. Nhưng mà rất
may chất lượng không phải là tốt bình thường, cô nhìn hiệu quả hình được rửa ra, chính mình cũng bị bản thân mê hoặc. Chụp xong ảnh cưới, cô
chọn một tấm xem ra đẹp nhất in lên trên thiếp mời.
Ba ngày, mọi
người trong nhà đều bận tối mày tối mặt, cuối cùng cũng giải quyết xong
phần lớn công việc cần hoàn thành. Lần này phù rể là Phùng Chinh, phù
dâu là cô em họ nào đó của Cố Uyên, Từ Du Mạn cũng không quen biết.
“Em chào chị dâu.” Em họ của Cố Uyên - Hạ Thiên Thiên thân thiện nói.
“Chào em.” Cô em họ này dáng dấp thuộc kiểu đáng yêu, trên mặt còn có chút tàn nhang, xem ra có chút hoạt bát đáng yêu .
Một buổi tối, Hạ Thiên Thiên dường như đối với thứ gì cũng hiếu kỳ, liên
tục hạch hỏi. Cuối cùng vẫn là Tôn Tôn ngăn trở, Từ Du Mạn mới có thể
nghỉ ngơi. Cô em họ này thật quá hoạt bát, cô cũng có chút chống đỡ
không được.
Buổi tối Cố Uyên ôm lấy Từ Du Mạn, nhẹ nhàng gặm da thịt mềm mại trên cổ cô: